Trời vừa tờ mờ sáng, có thể thấy rõ bóng người trên mặt đất đã có người lục tục chạy ra đồng. Dậy sớm về tối chính là như vậy, nhân lúc này trời còn chưa nắng, làm việc còn có thể thoải mái một chút.
Nhị phòng Thẩm gia cũng vậy, dù ở phía sau thôn nhưng không ra ruộng muộn hơn người khác. Lúc đi ngang qua Lâm gia tiện gọi luôn Lâm Kim Hổ và Lâm Kim Long, đợi đến trước cửa Hà gia thì đã thất Hà Chí dẫn theo Trần Đông Đông đứng đợi.
Lục Cốc mặc xiêm y của ngày hôm qua, vỏ trấu đâm vào cánh tay áo có chút gai nên y cúi đầu rút vỏ trấu ra.
Cả nhà đều làm việc trong ruộng, không có thời gian giặt xiêm y bẩn, chỉ mấy ngày này mà thôi, mặc thêm một hai ngày cũng không sao, càng tốt hơn là làm bẩn xiêm y khác.
Thấy Trần Đông Đông cũng đi theo nên Thẩm Nghiêu Thanh có hơi khó hiểu. Không chờ anh hỏi, Hà Chí đã lên tiếng trước.
“Đại Thanh, Đông ca nhi cũng tới hỗ trợ, tiền công không cần quá nhiều, ngươi xem thế nào thì mười văn, tám văn là được, không thì năm văn cũng được.”
Từ trước đến nay Hà Chí luôn là người ít nói, lúc nói chuyện ánh mắt có chút thấp thỏm. Hắn biết thân thể song nhi yếu ớt, làm việc kém hán tử nên có rất ít người phung phí tiền của mà thuê song nhi,, những người có chút tiền của đều chọn bỏ ra thêm hai văn tiền đi mời hán tử.
Hắn nói lời này đến bản thân còn bối rối, trên gương mặt ngăm đen lộ ra chút ý tứ lấy lòng và một nụ cười gượng gạo.
Nhà hắn chỉ có hai mẫu đất mà thôi, cả nhà không đến mức chết đói nhưng thật sự là rất nghèo. Sau khi thu hoạch xong hắn đi làm thêm ngắn ngày cho người trong thôn để kiếm tiền. Tối qua, Trần Đông Đông nói cậu cũng muốn đi, kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nếu không phải vậy thì hôm nay hắn cũng sẽ không mặt dày nói những chuyện này với Thẩm Nghiêu Thanh.
Trước giờ Trần Đông Đông luôn rất nhát gan, hiện tại càng không dám thở mạnh, tay nắm chặt liềm đi theo Hà Chí, ánh mắt cậu vô cùng sợ hãi nhìn Thẩm Nghiêu Thanh, siết lấy một tia hi vọng lung lay sắp vỡ, sợ nghe người ta nói không cần đến cậu.
Lục Cốc đi trước vài bước nghe thấy, nhìn về Trần Đông Đông phía sau đang hồi hộp bất an. Y thầm nghĩ, Đông ca nhi rất siêng năng, tính tình cũng tốt, sau khi xuống ruộng chắc chắn sẽ không lười biếng. Vậy nhưng y không làm chủ được chuyện này, chỉ đành đưa tay nhẹ nhàng túm góc áo Thẩm Huyền Thanh bên canh.
Thẩm Huyền Thanh quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt cầu xin của phu lang nhỏ, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên. Nhưng chưa cần hắn mở miệng, Thẩm Nghiêu Thanh đã trả lời.
“Được, nhiều người càng nhiều sức.” Thẩm Nghiêu Thanh gật đầu nói. Trước mặt Lâm Kim Hổ và Lâm Kim Long, anh không nói đến chuyện tiền công.
Cho dù là vậy cũng đã đủ để Hà Chí và Trần Đông Đông cảm kích. Qua lại nhiều năm như vậy, hai người họ căn bản không cần lo Thẩm Nghiêu Thanh sẽ không trả tiền.
Cứ như vậy, tổng cộng có chín người gặt lúa dưới ruộng.
Không chỉ Hà Chí và Trần Đông, Lâm Kim Hổ và Lâm Kim Long được gọi tới cũng đều là người thành thật, vì là tiền công tính theo ngày, người thành thật sẽ không chây ì lười biếng, cố ý kéo dài thời gian.
Nắng chói chang chiếu trên đỉnh đầu, ai ai cũng chảy đầy mồ hôi. Bọn họ đều là nông dân chân đất đã quen việc, vung liềm vừa nhanh vừa chuẩn. Có năm hán tử cao lớn lao động ở đây, ra sức rất lớn, cùng với bốn phụ nhân và phu lang cùng nhau cắt, còn liên tục buộc vào mang ra khỏi ruộng. Chỉ một ngày rưỡi đã cắt xong hết lúa, đến buổi chiều, cuối cùng cũng kéo được một xe lúa đầy ắp vào trong nhà mới.
Bãi đất trống nơi đây đủ lớn, trước khi thu hoạch lúa còn cố ý san bằng lại, không cần tranh chỗ phơi lúa với người trong thôn. Phơi trong sân nhà mình, sau này nghiền lúa tách hạt cũng sẽ thuận tiện hơn.
Hôm nay làm xong sớm, mọi người đều đói đến nỗi ngực dán vào lưng, quay về nhà cũ, Kỷ Thu Nguyệt đã chuẩn bị cơm xong.
Trong viện có mấy chậu gỗ để rửa mặt rửa tay, nước trong chậu phơi nắng hơn nữa ngày tới giờ vẫn còn ấm áp. Lục Cốc xắn tay áo lên,
Trong viện có mấy chậu gỗ rửa mặt rửa tay, nước bên trong phơi nắng hơn nửa ngày, lúc này vẫn còn ấm áp, Lục Cốc xắn tay áo lên, vốc nước rửa mặt, cánh tay cũng rửa một lần.
Nước lạnh tuy sảng khoái nhưng lạnh quá dễ bị cảm, dùng nước phơi nắng xong phơi khô cũng rất thoải mái.
Lục Cốc rửa sạch xong, Thẩm Huyền Thanh cũng không ghét bỏ, lười thay nước nên rửa luôn vào nước y đã rửa trước đó.
Hôm qua ăn trưa trong ruộng, hôm nay mới có thể ngồi ăn đàng hoàng. Vì nhiều hán tử nên Kỷ Thu Nguyệt hấp hai lồng màn thầu, sợ bọn họ không ăn đủ. Hai món một mặn một chay cũng dùng tô lớn để đựng, phần ăn rất đủ, một tô tỏi tươi xào, một tô thịt vịt hầm.
Làm việc nhà nông có thể ăn đồ ăn có dầu mỡ là tốt lắm rồi. Lâm Kim Hổ và Lâm Kim Long làm việc ở thẩm gia mấy lần đều đã quen với bữa ăn ngon như vậy rồi. Trần Đông Đông quanh năm không nỡ ăn mấy lần thịt, trong nhà cậu còn ít khi ăn rau xào dầu, vô cùng bối rối. Cơm hai ngày nay không phải thịt vịt thì là thịt thỏ, cậu dù thèm nhưng vẫn kiềm chế, muốn ăn cũng không dám ăn nhiều.
Vừa đúng năm hán tử cùng năm phụ nhân và phu lang, một cái bàn ngồi không đủ mười người, chen chúc một chỗ lại quá nóng, lại nói có mấy hán tử ở đây, ngồi cùng một chỗ cũng kỳ cục nên chia làm hai bàn ăn cơm.
Thấy Trần Đông Đông nhìn thịt vịt nuốt nước miếng mà lại gắp một đũa tỏi tươi, cắn một miếng bánh bao, Lục Cốc liền gắp cho cậu hai miếng thịt vịt.
Màn thầu ăn có hơi nghẹn nên không nói chuyện được, Lục Cốc cố gắng nuốt xuống rồi mới nhỏ giọng nói với Trần Đông Đông đang nhìn y: “Ăn đi.”
Thấy thế, Kỷ Thu Nguyệt cười nói: “Mau ăn đi, ăn thịt xong thì uống canh, ăn uống cho hết không để dư đến mai phí lắm.”
Trần Đông Đông nghe vậy mới thả lỏng được một chút.
Thời điểm thu hoạch lúa phải chống chọi với cái nắng nóng gay gắt, tiền công đắt hơn lúc cấy lúa, một ngày ba mươi văn, một ngày rưỡi là bốn mươi lăm văn, đây là tiền công của hán tử. Còn về phần Trần Đông Đông, tuy cậu làm việc chậm hơn hán tử một chút nhưng không hề lười biếng tí nào. Người Thẩm gia đều thấy được, lúc tính tiền công cho cậu cũng không giảm xuống quá tàn nhẫn, tính một ngày hai mươi văn, một ngày rưỡi là ba mươi văn tiền.
Lâm Kim Hổ và Lâm Kim Long cầm tiền công về trước. Hà Chí thấy học trả nhiều như vậy, còn nhiều hơn gấp đôi so với mười văn tiền mà hắn đã dự đoán. Mồm miệng hắn vụng về, giờ không biết nói gì cho phải.
“Cậu ấy xứng đáng mà. Sau này có việc, ngươi rảnh thì lại đến.” Thẩm Nghiêu Thanh cười nói.
“Được.” Hà Chí gật đầu. Hắn không phải là người thích làm bộ làm tích, nhét tiền vào trong ngực rồi dẫn Trần Đông Đông rời đi.
Ăn xong thì Kỷ Thu Nguyệt đi rửa bát, những người khác đều ngồi trong nhà chính nghỉ ngơi. Vệ Lan Hương phe phẩy cái quạt bồ, nói đến chuyện mười ba mẫu lúa này có thể làm ra được bao nhiêu lương thực cho năm nay liền vui đến không khép miệng được, có nóng đến đâu bà cũng thấy đáng.
Lục Cốc ngồi bên cạnh uống nước, vỏ trấu dính vào ống tay áo chà sát vào cánh tay rất bận nên y cúi đầu tìm kiếm cẩn thận, rút từng cái ra.
Cổ tay và cổ y đều có những chấm đỏ nhỏ do đầu trấu đâm ra. Giờ ngồi nghỉ ngơi còn đỡ, lúc ở dưới ruộng cắt lúa mồ hôi chảy đầm đìa, đầu trấu đâm vào, trộn lẫn với mồ hôi mới gọi là khó chịu.
“Gần đây trời nắng tốt, phơi phóng gì chắc chỉ vài ngày là khô, đến lúc đó xem tam thúc mấy đứa nghiền xong chưa thì đi mượn con trâu về dùng.” Vệ Lan Hương nói.
“Dạ” Thẩm Huyền Thanh đáp lời, nói: “Đến buổi chiều trời mát, con kéo cối đá sang kia.”
“Năm nay thì tốt rồi, phơi nắng trong sân nhà mới, dù trời mưa cũng không phải sợ.” Ý cười trên mặt Vệ Lan Hương không hề thuyên giảm. Mấy ngày nay bà càng ngày càng đen, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều hơn, trông càng thêm già cỗi.
Người thường phải làm việc nặng đều vậy cả, rất nhanh già.
“Đúng vậy.” Thẩm Nghiêu Thanh ở bên cạnh gật đầu.
Thu hoạch lúa mì xong sợ nhất là mưa. Hạt lúa mì bị ướt rất dễ nảy mầm, không dùng được nữa, bởi vậy nên nhà nào cũng phải có người trông lúa. Lúa chín trải đều, chim sẻ sẽ kéo đàn tới mổ, ban ngày ở đó còn có thể xua đuổi, đến tối cũng không dám lơi là, sẽ có hán tử mang chăn đệm tới ngủ, chỉ sợ đêm ngủ không biết trời mưa.
Bây giờ bọn họ phơi nắng trong sân nhà mình, nếu trời mưa thì dùng bồ cào gạt lúa về trước nhà chính là được, không cần đi quá xa.
Lục Cốc rút mấy cái đầu trấu ra, Thẩm Huyền Thanh ngồi cạnh quay đầu nhìn cổ tay và cánh tay y, nói: “Đỏ thế này.”
“Đừng lo mà, qua hai ngày nữa là hết thôi.” Thanh âm của y không lớn. Trước kia lúc còn ở Lục gia y cũng phải đi cắt lúa, bị đầu trấu đâm từng mảng đỏ đã sớm quen, còn chưa tạo được thành vết thương gì.
Thẩm Nghiêu Thanh uống một ngụm nước, cười nói: “Hôm nay mệt quá rồi, mai rảnh rỗi nhà mình lên trấn ăn quán.”
Anh liếc mắt nhìn Kỷ Thu Nguyệt vừa rửa bát xong bỗng thấy nan giải. Hiện giờ bụng vợ anh đã to, trời lại nắng nóng, chạy tới chạy lui chẳng phải sẽ làm tổn thương thân thể sao.
Hai vợ chồng đã ở bên nhau đủ lâu để nhìn ra được tâm tư của đối phương. Kỷ Thu Nguyệt cười nói: “Mọi người cứ đi đi, ta ở lại trông nhà thôi. Trời nóng thế này, ta cũng chẳng có khẩu vị mấy, lúc về mang cho ta một
Hai vợ chồng ở bên nhau lâu, có thể nhìn ra tâm tư của đối phương, Kỷ Thu Nguyệt cười nói: “Hai người tự đi các ngươi, ta ở nhà giữ lại trông cửa, trời nóng như vậy, ta cũng không có bao nhiêu khẩu vị, lúc trở về mang cho ta một ống quỳnh lộ* ngọt ngào là tốt rồi.”
*Quỳnh lộ (琼露): quả kiwi kiwi:)))
Rượu thanh mai dù nhẹ nhưng vẫn là rượu, hiện giờ nàng đang có thai không thể đụng vào. Nhưng nghe người ta nói, trong tửu lâu Phúc Lai trên trấn bán một loại nước gọi là quỳnh lộ ủ, thanh lọc giải khát, khăng khăng đòi Thẩm Nghiêu Thanh cho lên trấn một chuyến, chi bằng chuyến này mang một ống về cho nàng nếm thử.
“Được, kiểu gì cũng sẽ mang về cho nàng.” Thẩm Nghiêu Thanh nói xong, sau khi nàng ngồi xuống thì ân cần quạt cho nàng.
Ăn quán đối với người nông thôn là tương đối hiếm lạ, quanh năm suốt tháng không đi ăn quán được mấy lần đương nhiên sẽ chú trọng một chút, hôm sau mọi người đều thay quần áo sạch sẽ.
Thời tiết nóng bức, hôm nay ngoài thịt bò kho tương và thịt đầu heo ra thì bọn họ còn gọi hai món chay khác. Rượu trên trấn ngon hơn rượu người trong thôn tự ủ một chút nên bọn họ gọi hai bình rượu ngon, hào hứng ăn uống một bữa.
Đồ ăn trong tử lâu Phúc Lai khá đắt. Sau khi ăn xong Thẩm Nghiêu Thanh mua một ống trúc quỳnh lộ, cái này rất đắt, một ống như vậy mà ba mươi văn, nhưng Kỷ Thu Nguyệt không thể lên quán ăn cùng mọi người, chỉ muốn nếm thử xem cái này có vị gì, dù là tám mươi văn anh cũng phải mua về.
***
Làm việc mệt nhọc trong ruộng ba ngày, dù là người bằng sắt cũng phải nghỉ ngơi một chút. Qua thời điểm nóng nhất buổi trưa người Thẩm gia mới dần tỉnh giấc.
Lúa mì sau khi kéo về đã phơi nắng hai ngày, tầng trên đã khô không ít. Buổi chiều trời không còn quá nóng, Lục Cốc theo Thẩm Huyền Thanh đến nhà mới lật lúa mì, lật phần ở dưới lên phơi thêm hai ngày, khô hết thì đến lúc xay lúa.
Năm người trong nhà đều đang bận rộn, Kỷ Thu Nguyệt cũng tới, đốt lò bùn đun nước pha trà ở nơi râm mát.
Lúc lật lúa bụi bay mù mịt, đến Quai tử cũng tránh né, không đi tới nghịch ngợm mà ghé vào bên chân Kỷ Thu Nguyệt thè lưỡi nghỉ ngơi.
Sau khi lật xong, mấy người Lục Cốc đều uống nước nghỉ ngơi. Vệ Lan Hương không chịu rảnh rỗi, tiện tay kéo một bó lúa mì ở rìa qua, bàn tay thô ráp vỗ vỗ, lập tức có mấy hạt lúa rơi xuống.
Phần lúa bên rìa đã khô héo không ít, bà buộc chặt vải trên đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế thấp, cầm cành lúa vỗ mạnh trên mặt đất, có thể làm rơi bao nhiêu hạt lúa thì hai ngày nữa dùng cối đá xay có thể ít đi bấy nhiêu.
“Nương, nghỉ ngơi một chút đi.” Thẩm Huyền Thanh nói.
Vệ Lan Hương vừa vỗ vừa cười nói: “Ngồi ở đây đâu có tốn sức, mấy đứa cứ nghỉ ngơi đi.”
“Còn mười ngày nữa là Ngọc Bình thành thân rồi, để xem Tam thẩm mấy đứa bố trí thế nào, còn phải qua đó hỗ trợ nữa.
Ăn cơm trong ruộng hơn nửa đời người, hiện giờ cuộc sống tốt hơn quá nhiều, chút việc này đối với bà quả thật không hề mệt mỏi, vừa làm việc còn vừa có thể tán gẫu.