Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 125: Chương 125



Hoàng hôn buông xuống, Lục Cốc đứng trên thang vẫn chưa hết sợ hãi, lau sạch nước mắt trên mặt rồi hô lớn về phía núi rừng bên ngoài: “Quai tử!”
Trong rừng không có tiếng chó sủa đáp lại, trước mắt y chỉ có những gốc cây cao lớn che khuất tầm mắt.

Bụi bặm trên mặt đất cùng những bụi cỏ bị làm loạn dần trở về như trước, ngoài những dấu vết này thì không còn động tĩnh gì khác.
Gió lại nổi lên, rừng cây rung động không ngừng.

Đã vào hoàng hôn, núi lạnh rất nhanh, toàn thân Lục Cốc đều là bụi bặm, vết bẩn trên mặt lại bị nước mắt rửa sạch, trông rất chật vật.
Y sững sờ bám vào đầu tường, vẻ mặt mù mịt hoảng hốt, sau khi không nghe được tiếng đáp lại thì rơi lệ.

Sắc trời đã bắt đầu tối, y không dám ra ngoài tìm Quai tử, ngay cả cửa viện cũng không dám mở ra, càng nghĩ lại càng buồn, chỉ muốn che mặt khóc rống.
Nước mắt rơi từng giọt lên tường bùn và xiêm y, mặt y lại càng trở nên lem nhem bẩn thỉu hơn.

Lục Cốc mím chặt miệng muốn kìm nén nước mắt nhưng không có chút tác dụng nào, chỉ là không nhịn được mà chảy càng nhiều nước mắt.
Mãi đến khi có tiếng chó sủa truyền tới, y cuống quýt ngẩng đầu nhìn, ra lại là Đại Hôi và Đại Hắc chạy từ phía rừng đông ra, chạy nhanh hơn bình thường nhiều, cứ như hai cơn lốc, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa viện, ngẩng đầu sủa về phía y vài tiếng.
Thẩm Huyền Thanh đã trở lại.
Lục Cốc chẳng màng đến cái gì khác, dường như là trượt tè trên thang xuống, cắn răng dồn sức dời thân cây chắn cửa.

Cửa viện vừa được mở ra, Đại Hôi đã chen từ ngoài vào, vẫy đuôi vây quanh y nhưng thần sắc lại khác hoàn toàn ngày thường, như là ngửi thấy mùi của dã thú mà trở nên nôn nóng.
Đại Hắc cúi đầu ngửi dấu vết còn sót lại trên mặt đất.

Lục Cốc không để ý đến hai đứa nó, chỉ nhìn về phía rừng đông.
Rất nhanh sau đó, một bóng hình cường tráng xuất hiện giữa rặng cây.

Lồng ngực Thẩm Huyền Thanh phập phồng kịch liệt, sọt tre trên lưng không thấy đâu nữa, sau khi thấy y ở cửa, vẻ mặt hắn mới không quá lo lắng nữa.
Nước mắt Lục Cốc càng không ngừng rơi, cũng chạy về phía Thẩm Huyền Thanh.
“Em có sao không?” Thẩm Huyền Thanh thở dốc.

Trên đường về y nhìn thấy có vết đất bị heo rừng vờn qua, dấu vết đúng là hướng về phía sân viện nhà hắn, trong lòng càng thêm kinh hồn táng đảm, đến cả sọt tre và con mồi đều bỏ lại.

Trọng lượng trên người giảm bớt, hắn chạy vội về, chỉ cõng theo trường cung và ống tên.

Đại Hôi và Đại Hắc đều ngửi thấy mùi heo rừng, chạy tới trước mặt y.
Hai mắt Lục Cốc đẫm lệ, cổ họng nghẹn ngào trong thoáng chốc không thể nói nên lời, chỉ có thể lắc đầu ý bảo mình không có việc gì.
Cuối cùng y cũng tìm lại được thanh âm của mình, khóc nói: “Quai tử, Quai tử dẫn heo rừng, chạy xa rồi, em không thể tìm được nó, không tìm được…”
Thấy trên người Lục Cốc ngoài bụi bặm ra thì không có vết thương gì, đến giờ Thẩm Huyền Thanh mới yên tâm, nghe y nói mới để ý thấy không có Quai tử ở đây, nhìn xung quanh, phát hiện vết giẫm đạp qua trên mặt đất ở trước cửa, rùng mình trong lòng, vội hỏi: “Em gặp phải heo rừng rồi sao?”
“Dạ.” Lục Cốc gật đầu rơi lệ, nâng tay dùng ống tay áo dính bụi lau mặt một cái, trên mặt càng thêm nhem nhuốc nhưng y chẳng để tâm, chỉ nói: “Quai tử bị heo rừng đuổi theo, chạy đi xa rồi, một mình nó không thể đối phó được, phải làm sao đây…”
Thẩm Huyền Thanh liếc mắt nhìn dấu vết phía xa, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Núi sâu rất lớn, rừng cây dày đặc, căn bản không biết Quai tử sẽ chạy tới đâu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 33: 33: Giám Sát

Nếu thật sự ra ngoài tìm, dọc theo dấu vết có lẽ sẽ tìm được nhưng chưa đầy hai khắc (~30 phút) nữa trời đã tối, đến lúc đó không thể nhìn rõ thứ gì.
Ở đây không giống tiền sơn, có nhiều người châm đuốc mới dám kêu gọi tìm kiếm vào ban đêm.

Trong rừng sâu có sói, hổ, báo, nếu dẫn tới mãnh thú khát máu có khi còn không giữ nổi mạng.
“Đi về trước đã.” Thẩm Huyền Thanh trầm giọng nói.
Sau khi hắn nhìn thấy dấu vết va chạm ở cửa viện, còn có then gỗ cài cửa bị nứt, sắc mặt càng kém hơn, nhìn qua là biết đây không phải con heo rừng nhỏ.
“Là con đực, vừa đen vừa lớn, có đôi răng dài vọc ra bên ngoài.” Lục Cốc không khóc nữa, lau nước mắt nói với hắn tình thế vừa rồi: “Heo rừng đuổi theo em, em chạy vào viện, muốn để Quai tử cùng tiến vào nhưng heo rừng xông tới nên nó chỉ đành lui về sau.

Em đóng cửa thì heo rừng húc vào cửa suýt thì húc hỏng.

Lúc đó em vẫn chưa chặn được thân cây, Quai tử ở ngoài đã dẫn heo rừng đi rồi.”
“Ừm.” Thẩm Huyền Thanh cau mày suy tư.

Heo rừng trên núi thường kiếm ăn một mình, không cần lo đụng phải đàn heo rừng ở vùng lân cận.

Nhưng loại vật này có thể xuất hiện vào cả ngày lẫn đêm, còn đuổi Quai tử đi xa, nhỡ trên đường đi gặp phải, dù trong tay hắn có dao rựa cũng thể đối phó trực diện.
Heo rừng da dày thịt chắc, nếu không đánh trúng còn có thể khiến nó điên lên, đỏ mắt húc loạn, đừng nói tới cắn chết người, chúng nó ăn hết mọi thứ, có khi ngay cả thi thể cũng gặm.
Trái lo phải nghĩ không có cách gì, Thẩm Huyền Thanh chỉ đành nói: “Sáng sớm ngày mai, ta dẫn Đại Hôi ra ngoài tìm nó.”

Lục Cốc ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, sắc môi cũng trở nên tái nhợt, lẩm bẩm nói: “Vậy Quai tử…”
Trong lòng Thẩm Huyền Thanh nặng nề, có đôi chút áy náy, khẽ mím môi nói: “Quai tử thông minh, hẳn là sẽ không có chuyện gì, ban đêm có thể nó sẽ tìm một chỗ trốn, chỉ cần qua đêm nay thôi, sáng sớm mai ta sẽ đi tìm nó.”
“Ừm.” Lục Cốc gật đầu.

Vừa rồi y quá sốt ruột, hiện tại nghĩ tới ban đêm nguy hiểm, chắc chắn không thể để Thẩm Huyền Thanh đi ra ngoài.
“Trời sắp tối rồi, dọn dẹp một chút, đóng chặt cửa lại trước đã.” Thẩm Huyền Thanh nói xong ra cửa xách thùng gỗ lăn trên mặt đất về, còn sọt tre và con mồi trong bỏ lại bên đường, đợi mai tìm được Quai tử rồi tính sau.
Sau khi cửa viện khép lại, trong lòng Lục Cốc vẫn khó chịu như trước.

Tham Khảo Thêm:  Chương 42

Y và Thẩm Huyền Thanh không làm được gì, chỉ có thể trông mong rằng Quai tử đủ thông minh để bình an.

Nó vốn rất thông minh, ban đêm hẳn sẽ biết cách giấu mình.
Trời vừa sáng, Thẩm Huyền Thanh đã dẫn theo Đại Hôi ra ngoài tìm Quai tử, để lại Đại Hắc ở nhà.
Đêm qua hai người ngủ cũng không an tâm.

Lục Cốc nhắm mắt lại, không phải thấy con heo rừng xấu xí hung ác kia lao tới thì chính là sợ không tìm thấy Quai tử, thỉnh thoảng lại bừng tỉnh.

Hiện tại, y đang ngồi ở ngưỡng cửa nhìn Thẩm Huyền Thanh rời đi, vẻ mặt mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng nhưng không thấy buồn ngủ chút nào, thầm nghĩ ngồi đây chờ Thẩm Huyền Thanh dẫn Quai tử về.
“Quai tử!”
Thẩm Huyền Thanh men theo dấu vết trên mặt đất tìm về phía trước, tiếng hô vang vọng giữa núi rừng.

Dường như Đại Hôi cũng biết bọn họ ra ngoài tìm Quai tử, ngẩng đầu sủa về phía xa xa.
Đi hơn nửa canh giờ, dấu vết trên mặt đất đã mờ dần, hắn dừng lại xem xét cẩn thận một phen, hẳn là heo rừng không đuổi kịp Quai tử nên đã đi về phía khác.
Dấu vết heo rừng săn mồi, còn có cả phân trên mặt đất cùng vài sợi lông mắc vào thân cây, đều rất dễ nhận ra đối với thợ săn.

Nhưng thân chó nhỏ lại ăn thịt, không ăn cỏ cây, chạy qua bùn còn có thể nhìn thấy dấu chân, một khi chui vào trong rừng sâu ít người qua lại, khắp nơi không phải lá rụng thì là bụi cỏ trập trùng, rất khó tìm được tung tích.
Việc cấp bách trước mắt là tìm được Quai tử, nếu để nó chạy loạn, lạc đường trong núi sâu, càng ngày càng xa, sau này sợ là sẽ không tìm được nữa.
Theo một, hai vết móng mà Quai tử lưu lại, hắn dẫn Đại Hôi tiếp tục đi về phía trước, vì muốn nhanh chóng tìm được nên bỏ qua đường vòng, cây cối cao thấp cùng dây leo vướng bẩn thân mình, còn đụng phải vài ổ rắn.

May mà hắn thường săn bắn trong núi, cũng không sợ rắn và côn trùng các loại, lại thêm có Đại Hôi vô cùng linh động, sau khi phát hiện có rắn sẽ nhắc nhở hắn.
Sau khi mất dấu Quai tử, Thẩm Huyền Thanh chỉ có thể chờ Đại Hôi đánh hơi xung quanh.

Thính lực của hắn tốt nhưng không thể bén bằng mũi chó.
Đại Hôi chạy vào một khu rừng rậm, quay đầu gọi hắn một tiếng, lòng hắn trầm xuống, quả thật là chui vào vùng rừng sâu này.
Nhưng chuyện này không thể trách Quai tử, nó chỉ là trung thành hộ chủ, lang thang bên ngoài cả đêm, đi nơi nào cũng đều có khả năng.
“Quai tử!”
Hắn vào rừng hô nhưng không nghe thấy bất kỳ âm thanh đáp lại nào.
***
Lục Cốc ngồi ở cửa chờ đợi, vẫn luôn nhìn về phía Thẩm Huyền Thanh rời đi.

Đại Hắc đứng cạnh thỉnh thoảng lượn qua, dường như biết tâm tình y không mấy vui vẻ nên ngay cả vẫy đuôi cũng chỉ nặng nề đong đưa vài cái.
Mặt trời dần lên cao, y thất thần ngẩn người, có lúc thì cảm thấy không thể chờ nổi nữa, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn, bị ánh nắng chiếu cho nheo mắt, tới giờ mới nhận ra là sắp vào trưa.
Bữa tối qua chỉ ăn qua loa mấy miếng, đến giờ y mới thấy bụng dạ cồn cào nên đứng dậy vào bếp lấy hai cái bánh bao trắng, ném cho Đại Hắc một cái, y ngồi trước lò đất vừa đun nước vừa ăn bánh bao.
Năm nay trong nhà nhiều lúa mì, lần này lên mang theo không ít bột mì mới, có thể ăn bánh bao trắng hàng ngày.
Lần này lại đợi thêm nửa ngày, mặt trời đã dịch dần về phía tây.

Tham Khảo Thêm:  Chương 23: Chạy trốn

Lục Cốc ngồi trên ngưỡng cửa càng thêm bất an.

Thẩm Huyền Thanh vẫn chưa về, là do chưa tìm thấy Quai tử hay là do Quai tử thật sự đã có chuyện gì rồi?
Có những lúc, bên cạnh không ai an ủi, một mình ngồi đó sẽ càng nghĩ càng sợ hãi, chuyện xấu gì cũng nghĩ ra được.

Sắc mặt y đều đã trắng bệch, đứng ngồi không yên, nếu không phải trước khi đi Thẩm Huyền Thanh đã dặn y chờ ở đây, chỉ sợ y đã dẫn Đại Hắc ra ngoài rồi.
Lục Cốc không ngốc, tâm tình không yên khiến y muốn tự mình đi tìm Thẩm Huyền Thanh nhưng y cũng biết trong núi nguy hiểm, bằng chút bản lĩnh nhỏ nhoi của y, đến thỏ còn không săn được, dù có dẫn theo Đại Hắc cũng vô ích.

Điều duy nhất y có thể làm hiện tại là chờ đợi.
Mặt trời dần lặn về tây, thêm một canh giờ nữa là trời sẽ tối.

Lòng Lục Cốc cũng dần chùng xuống.

Y sợ Quai tử có chuyện, cũng sợ Thẩm Huyền Thanh gặp chuyện không may, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Lồng ngực căng chặt khiến y không thở nổi, chỉ có thể dùng sức nắm chặt ống quần, muốn khóc cũng không khóc được.

Sự khó chịu này như muốn nuốt chửng lấy y.
Suýt thì tuyệt vọng bồng Đại Hắc đang nằm bên chân y ngẩng đầu, lỗ tai hơi nhúc nhích, sủa to về phía xa xa rồi đứng lên chạy về phía đó.
Chân Lục Cốc hoạt động trước khi y kịp nghĩ, chạy theo sau Đại Hắc.

Chó trong nhà đều rất thông minh, chỉ cần là người nhà trở về bọn nó đều sẽ chạy ra nghênh đón.

Vừa nhìn phản ứng này của Đại Hôi là y biết Thẩm Huyền Thanh đã trở về.
“Gâu!”
Tiếng chó sủa quen thuộc vang lên từ xa.

Y dừng chân lại, nước mắt bất giác chảy ra.

Đã nuôi lâu như vậy rồi, y đương nhiên biết rõ tiếng sủa của Quai tử.
“Quai tử!” Y hô một tiếng, lau nước mắt rồi chạy nhanh hai bước, thấy bóng dáng Quai tử trên sườn dốc thoải.

Y vừa nhìn thấy lại càng thêm hưng phấn, chạy nhanh hơn.
Đuôi của chó sói xanh lao về trước nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.

Mông Quai tử vặn vẹo, cổ họng phát ra tiếng thút thít.

Nó còn đứng lên đặt chân trước lên bụng Lục Cốc, lỗ tai bị y nắm ra đằng sau, nó liếm thẳng lên hai má y và đôi tay đang sờ nó.
Lúc này Lục Cốc không hề ghét bỏ mà để nó liếm, vừa khóc vừa xoa cái đầu chó xù lông.

Sau khi thấy Thẩm Huyền Thanh và Đại Hôi tới, y mới thả Quai tử xuống.
Một đêm không gặp, Quai tử cũng rất nhớ y, không ngừng dụi đầu vào chân y, vẫy đuôi không ngừng.
“Chàng không sao.” Giọng mũi của Lục Cốc rất nặng, nghe có vẻ rầu rĩ.
“Không sao.” Thẩm Huyền Thanh mỉm cười.

Trên người hắn đều là bụi bẩn nhưng không hề ảnh hưởng đến nụ cười xán lạn của hắn.

Hắn khom lưng vỗ đầu Đại Hôi, nói: “Lần này nhờ có Đại Hôi, là nó tìm được Quai tử.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.