“Dừng lại! Mấy người làm gì vậy?
“Đây là nhà của tôi, ai cho các người đi vào?”
Giọng nói của hắn cũng khá lớn, nên đã thu hút sự chú ý của cảnh sát và bảo mẫu đang ghi âm lấy lời khai ở trong nhà: “Anh là Đồng Thụ?”
Đông Thụ vừa mới đi đến cạnh xe, cố gắng giữ chặt cửa xe, cố gắng mở cửa ra. Nghe vậy, hắn quay đầu lại nhìn thì thấy một viên cảnh sát đang đi ra từ phía nhà mình.
Hắn lập tức hiểu ra.
Không dám lớn tiếng mắng mỏ ai, hung hăng trừng mắt nhìn Đồng Soái nói: “Mẹ kiếp, bỏ cái tay của mày ra thằng nhãi ranh.”
Thấy cửa xe thật sự không mở được, hắn mới quay người lại: “Vâng, thưa anh cảnh sát, có người báo án sao? Nhà chúng tôi xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có người báo cáo anh đã giam giữ người phi pháp, mời anh đi cùng chúng tôi về đồn để làm việc.”
Lúc này dáng vẻ bình tĩnh của Đồng Thụ cũng biến mất.
Sớm biết thằng nhãi ranh này không muốn đi theo hắn, nhưng không ngờ nó lại có thể làm đến mức này, còn dám tố cáo ba mình.
Trong lòng Đồng Thụ cảm thấy rất hối hận. Nếu biết trước mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy, hắn đã đưa Đồng Soái đến học một trường quân sự nào đó rồi ở trong ký túc xá đó luôn rồi.
Bây giờ lại gọi cảnh sát đến, cho dù không xác định được tội danh cũng sẽ khiến thanh danh của hắn ảnh hưởng rất lớn.
Đồng Thụ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Nhìn xe của hai người họ rời đi, hắn lại cảm thấy người tài xế có chút quen mắt.
Là ai đã giúp đỡ thằng nhóc này?
Hắn sẽ sớm tìm ra câu trả lời.
Vì bị giam giữ chưa đầy 24 giờ và hắn có thái độ tốt chủ động nhận lỗi, nên đã được thả ra sau một ngày.
Nguyên cả ngày đó cũng đã đủ để hắn nhớ được người tài xế đó là ai.
Người đàn ông đó là Trần Khai, quản gia của Hồ Trân Trân.
Khi có cuộc họp phụ huynh ở trường, hắn cũng đã từng gặp qua người đàn ông này.
Vốn dĩ ban đầu Đồng Thụ đã không có ấn tượng tốt về Hồ Trân Trân, sau khi chuyện này diễn ra thì sự chán ghét của hắn với cô càng mãnh liệt hơn.
Đây là việc của gia đình hắn, tại sao một người ngoài như cô lại can thiệp vào?
Dù cho có giàu có đến mấy thì cũng không thể mang vợ và con của hắn đi được. Hắn mới là người chủ gia đình, hắn là người duy nhất có thể quyết định vận mệnh của vợ hắn và đứa con của hắn.
Dựa vào cái gì mà Hồ Trân Trân lại ngáng đường hắn.
Nghĩ đến đây, Đồng Thụ lại nảy ra một ý định trả thù.
Quả thật Hồ Trân Trân có rất nhiều tiền, nhưng mọi người cũng biết cô là người từ nơi khác mới đến thành phố S cách đây không lâu. Chỉ có rồng mới áp chế được đầu rắn, nếu hắn ra tay, e là Hồ Trân Trân cũng phải chịu đả kích một chút rồi.
Con người luôn rất tự tin, đặc biệt là những người luôn phê phán chỉ trích người khác như Đồng Thụ.
Hắn lấy điện thoại ra rồi đi ra ngoài.
“Tiểu Bằng, mày kêu thêm vài người nữa cùng anh ra ngoài một chuyến.”
“Không có gì, chỉ là giáo huấn một người ngoài không nên can thiệp vào việc riêng của nhà người khác thôi.”
“Đúng vậy, tao sẽ đứng chờ mày ở đường Bắc chờ mày. Mày bỏ cái xe đó lại, tao sẽ cho mày một chiếc mới.”
Đồng Thụ không biết địa chỉ nhà của Hồ Trân Trân nhưng có người biết.
Hắn gửi tin nhắn cho Ngô An, rồi nhanh chóng thông qua vòng bạn bè biết được vị trí của người quản gia Hồ Trân Trân, ở vùng Ngọa Sơn.
Nhắc đến Ngọa Sơn, Đồng Thụ có thể đoán ra được địa chỉ của Hồ Trân Trân.
Biệt thự Ngoạ Sơn.
Nơi đó có non xanh nước biếc phong cảnh hữu tình, phong thủy cũng rất tốt tốt, biệt thự đó được xây dựng riêng cho những kẻ có tiền. Khi khu biệt thự đó vừa mới xây xong, Đồng Thụ cũng muốn mua một căn, nhưng vì phân vân quá lâu giá biệt thự đã đẩy lên quá cao nên hắn đành rút lui.
Hơn phân nửa tài sản của hắn đều dùng để đầu tư vào bất động sản, nên Đồng Thụ đã từng suy nghĩ tới việc bán căn nhà mình đang ở để mua một căn.
Nhưng vợ của hắn ốm đau bệnh tật suốt ngày, chẳng bao lâu nữa phải chuẩn bị tang sự. Nếu chuyển đến sống một nơi xa hoa như vậy, hình như có chút đen đủi.
Trong lòng Đồng Thụ tự thuyết phục chính bản thân mình, hắn ngẩng đầu lên, ưỡn n.g.ự.c bước ra khỏi trung tâm mua sắm.
Không ngờ từ phía sau xuất hiện một vị tiểu thư.
“Không có tiền mua thì đừng vào đây, còn kiêu ngạo chỉ tay vào biệt thự của chúng ta nữa chứ, người từ đâu ra vậy?”
Biết Hồ Trân Trân ở khu biệt thự Ngọa Sơn, trong lòng Đồng Thụ liền nảy ra một ý, hắn muốn cho cô nếm mùi một chút.
Nhưng mà khu biệt thự cao cấp này có hệ thống bảo an vô cùng chặt chẽ, hắn muốn làm gì cũng không hề dễ dàng, nếu cứ một mình chờ đợi Hồ Trân Trân ra ngoài như vậy thì không biết đến bao giờ.
Trong chốc lát, Đồng Thụ liền nảy ra một ý.
Nếu không tìm được cô thì tìm đến những sản nghiệp trong tay cô.
Đồng Thụ đem chủ ý của mình lên Lâu Đài Chó.
*
Hồ Trần Trần vừa đưa mẹ con Đồng Soái vào một khu nhà ở đường Hà Đông xong, thì thấy vẻ mặt Trần Khai rất nghiêm túc nói cô phải rời đi ngay.
“Chuyện gì vậy?”
“Bà chủ, Đồng Thụ đã được cảnh sát thả ra ngoài, hắn đã mang người đến Lâu Đài Chó.”
Hồ Trân Trân dùng ngón chân cũng có thể biết được hắn không hề có ý tốt.
“Bên Lâu Đài Chó có sao không?”
“Ngài cứ yên tâm, sự việc đã được giải quyết. Số lượng khách ngày một gia tăng, nên Cao tổng rất vui mừng. Hôm nay vừa vặn đúng lúc Cao tổng đi thị sát, Đồng Thụ còn chưa kịp ra tay thì đã bị người của Cao tổng phát hiện rồi.”