Đồng Thụ nghĩ cho dù ai cũng có thể rời bỏ thực phẩm Đồng Thụ, nhưng chỉ duy nhất anh ta là không thể nào.
“Tại sao Đỗ tổng lại từ chức? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Trong lòng Đồng Thụ có rất nhiều sự nghi hoặc, nhưng không có nơi nào để trút giận. Hắn chỉ có thể nặng lời với thư ký của mình: “Kể cho tôi toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra trong suốt hai ngày qua, đặc biệt là về Đỗ tổng!”
Trong lòng thư ký rất tức giận.
Cô ta cũng không phải là thư kí của Đỗ tổng, làm sao cô ta có thể biết được Đỗ tổng xảy ra chuyện gì cơ chứ?
Nhưng nếu nói những lời này với ông chủ, chắc chắn sẽ bị chửi xối xả.
“Đỗ tổng đã bắt đầu chuẩn bị từ chức từ một tuần trước rồi thưa giám đốc, còn nguyên nhân cụ thể thì tôi không biết.”
Một tuần trước?
Đó không phải là lần đầu tiên hắn bị bắt giam sao?
Đỗ Sơn như thế mà lại rời đi ngay thời điểm hắn gặp nạn, cũng chẳng thèm nói với người bạn này một câu!
Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra!
Đồng Thụ vò đầu mình rối tung, đứng tại chỗ xoay hai vòng, nhưng hắn vẫn không có cách nào hiểu được. Hắn lấy điện thoại gọi cho Đỗ Sơn.
“Xin chào, số điện thoại này hiện tại không liên lạc được, xin vui lòng…”
Giọng nữ máy móc của tổng đài cứ lặp đi lặp lại lời nói đó nhiều lần.
Đồng Thụ cũng không phải tên ngốc, rõ ràng tên đó đã chặn hắn rồi.
Nhiều năm đồng hành cùng nhau lập nghiệp, Đồng Thụ đã coi anh ta là anh em tốt.
Hiện tại Đỗ Sơn làm như vậy, khác nào đ.â.m sau lưng hắn cơ chứ!
Vợ thì đem con rời đi, ngay cả người anh em tốt nhất của hắn cũng đi luôn rồi, nhìn lại một hồi tất cả mọi người đều xa lánh, ngay cả chuyện thịt ở nhà máy cũng bị đưa ra ánh sáng. Hiện tại hắn không biết phải xử lý như thế nào.
Hắn khó khăn lắm mới đi đến được nhà máy, thì bị một phóng viên đang đứng ở cửa vô tình đụng trúng rồi ngã xuống.
“Đồng tổng, ngài có lời giải thích nào về vấn đề clenbuterol có trong thịt không?”
“Sau khi sự việc được phơi bày ngài vẫn chưa xuất hiện một lần nào, ngài đang muốn trốn tránh sự chú ý của dư luận à?”
“Chính phủ cũng đã vào cuộc, công ty ngài phải tiếp nhận sự điều tra từ phía trên. Lúc đó ngài đang ở đâu?”
Một đống micro hận không thể nhét thẳng vào miệng Đồng Thụ.
Hắn muốn thoát khỏi các phóng viên, nhưng hắn không có cách nào đẩy được những người đàn ông vạm vỡ đang cầm máy quay.
“Các người có thấy phiền không hả? Tránh ra đi!”
Đồng Thụ mất kiên nhẫn. Hắn còn chưa hiểu tình hình hiện tại nên không có cách nào trả lời được những câu hỏi này của phóng viên.
Sau khi mắng xong một câu, hắn liền nhân cơ hội này rời đi.
Nhưng hắn đã xem nhẹ những phóng viên một lòng muốn lấy được thông tin nóng hổi cùng với những người quay phim cao to lực lưỡng này rồi.
Đồng Thụ có thái độ không tốt, vòng vây xung quanh lại càng siết chặt hơn, tất cả mọi người đều dành hết sự chú ý lên hắn, chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Tôi đã bảo là tôi không biết mà!”
Đồng Thụ hét lên, nhưng đám đông vẫn chen chúc như cũ.
“Đồng tổng, câu trả lời của ngài là ngầm thừa nhận sản phẩm của công ty ngài xảy ra vấn đề đúng không, xin hỏi ngài cảm thấy như thế nào?”
“Vấn đề an toàn thực phẩm của nhà máy đã dấy lên những thảo luận sôi nổi trong dư luận. Xin hỏi thực phẩm Đồng Thụ có biện pháp nào để giải quyết việc này không?”
“Có người tiết lộ việc ngài bị tạm giam để điều tra, tin tức này có phải là sự thật không?”
Ngay khi câu hỏi cuối cùng được đưa ra, khung cảnh lập tức trở nên tĩnh lặng.
Tất cả các phóng viên đều nhận ra đây là tin nóng hổi cứ như thế camera chĩa thẳng vào mặt Đồng Thụ để bắt được những phản ứng chân thật nhất từ hắn.
“Đồng tổng, xin hãy trả lời!”
“Tôi có thể hỏi tại sao ngài lại bị tạm giam không?”
…
Ngay cả khi Đồng Thụ không trả lời, thì những tên phóng viên này cũng có cách tìm ra sự thật.
Hắn bị đám người chen chúc này làm cho tức giận, nên không thể tiếp tục nhịn thêm được nữa.
Nhận được sự ngưỡng mộ và kính trọng của người đời nhiều năm nên hắn đã quên mất rằng hắn vốn dĩ chỉ là một tên chăn gà sống trong một thôn nhỏ.
Sự kiêu ngạo trong hắn đã được những sự ngưỡng mộ ấy nuôi lớn, nên không thể chịu được sự dèm pha của người khác.
“Chuyện của tôi thì có liên quan gì đến các người?”
“Mẹ nó, các người muốn c.h.ế.t à, không phải chỉ là một tin tức thôi sao, tôi cho các người phỏng vấn. Mấy tên nghèo đói các người tránh ra đi!”
Vẻ mặt của người phóng viên đứng đầu vô cùng khó chịu: “Đồng tổng, xin hãy cẩn thận lời nói, chúng tôi đang phát sóng trực tiếp!”
Câu nói này giống như một lời cảnh cáo hơn là một lời nhắc nhở.
Nhưng Đồng Thụ đã mất kiểm soát rồi, hắn chẳng nghe lọt tai những lời này nữa.
Những lời mà hắn nói ra, đã trực tiếp đánh bay thể diện của hắn.
Hắn bất chấp tất cả, không quan tâm đến hình tượng nữa, chen lấn khỏi vòng vây của các phóng viên bằng cách giẫm lên chân những người xung quanh.
Cổng nhà máy phải quét thẻ để vào.
Đồng Thụ cảm thấy rất may mắn vì bản thân mình lúc trước đã bỏ ra một số tiền lớn để mua cái máy này, mỗi lần chỉ có một người được vào thôi.
Cánh cổng sắt kiên cố đã ngăn chặn phóng viên ở bên ngoài.