Cũng không biết được Hồ Trân Trân đã mua lại phần nào?
Chắc không phải là 70% trong tay người thừa kế đấy chứ? Hơn nữa phải đưa ra con số lớn đến mức nào để họ có thể sẵn sàng bán đi như thế?
Cao Thần có nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể nghĩ ra, ngón tay cũng cứ lướt qua lướt lại tài khoản WeChat của Hồ Trân Trân, nhưng mãi vẫn không nghĩ ra cách nào để hỏi.
Phùng đổng không hề lo lắng, trực tiếp hỏi Cao Thần trong nhóm chat.
Dù gì kể từ cuộc đấu giá từ thiện, hắn đã hiểu Hồ Trân Trân mạnh đến mức nào và cũng không còn dám coi cô là đối thủ nữa.
Hắn đã về nhà xin lỗi ông nội, đến cuối cùng cũng hiểu tại sao mấy lão già trong ban hội đồng quản trị lại nói Tiểu Phùng khác xa lão Phùng.
Tầm nhìn của hắn quả thực còn rất hạn hẹp, hắn cũng không thâm sâu như ông nội, chỉ vừa liếc nhìn là có thể nhận ra Hồ Trân Trân không hề đơn giản.
Khi nhìn thấy hot search, hắn lập tức trở về nhà tổ.
“Ông nội, ông nói rất đúng, may mắn là trước đây con không có đắc tội với cô ấy!”
Ngay khi Phùng Dương đến, hắn đã bắt đầu hớn hở thể hiện sự hào hứng của mình một lúc lâu.
Ông cụ Phùng vẫn không biết là cái gì khiến hắn hưng phấn như vậy, nghe hắn nói năm câu cũng không đi vào trọng điểm, đành không nhịn được ngắt lời.
“Con mau nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn lúc này mới nhớ ra ông nội không thích lướt mạng, hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra tra cứu tin tức hot search.
“Ông nội, mau nhìn xem cái này, Hồ tổng nằm trong danh sách hot search, vì cô ấy đã mua Kỷ Tiên Sinh rồi!”
Ông cụ Phùng lấy kính đọc sách ra, cầm điện thoại xem vài trang rồi hiểu ra tình hình chung.
“Con có đi đến chúc mừng Hồ tổng chưa?”
Phùng đổng sững sờ: “Nhưng con cũng không thân quen Hồ tổng, chúc mừng liệu có quá…?”
“Ngốc thật đấy, nuôi dạy bao nhiêu năm mà vẫn không thông minh lên được, tất cả kiến thức đều cho vào bụng chó rồi sao?”
Ông cụ Phùng mắng hắn, cầm lấy điện thoại di động của Phùng đổng, lướt tìm tên Hồ Trân Trân.
[Xin chúc mừng Hồ tổng, không ngờ cô có thể mua được Kỷ Tiên Sinh. Thật là một việc đáng mừng. Chúc mừng, chúc mừng cô.]
Không cần suy nghĩ, ông cụ liền gửi tin nhắn đi.
Phùng đổng nhìn màn hình chat, nhịn không được lại hỏi: “Ông nội, chúc mừng ông cũng đã chúc rồi, sao ông lại không nói thêm vài lời nữa?”
Ông cụ Phùng thở dài nói: “Mày cùng cô ấy quan hệ không tốt, lúc này nếu mà nói quá nhiều, thì cô ấy sẽ không muốn đọc nên tốt nhất vẫn là nói ngắn gọn.”
Phùng đổng cúi đầu cảm thấy có lỗi.
Sẽ thật tốt nếu trước đây hắn không so hơn thua với Hồ Trân Trân.
Ông cụ Phùng cũng biết tính cách thường ngày của cháu trai mình nên nhân cơ hội dạy hắn thêm vài câu: “Ông đã nói với cháu rồi, đừng hành động quá liều lĩnh. Nhưng cháu thì sao? Khi mà Hồ tổng đến thành phố S trong khi không hề quen thuộc với nơi này…cháu thì giỏi rồi, từ bỏ luôn cơ hội làm thân với cô ấy.”
“Cháu hiểu rồi.”
Khác với cách trả lời cho có lệ trước đây, lần này Phùng đổng thực sự đã rút ra được bài học, thành thành thật thật cúi đầu đồng ý.
“Ông nội, lần sau cháu sẽ suy nghĩ kỹ trước khi làm bất cứ điều gì.”
Sau bao nhiêu lần dạy dỗ, lần này cuối cùng hắn cũng nghe lời rồi.
Ông cụ Phùng nhắm mắt thở phào nhẹ nhõm, “Vẫn chưa muộn. Chúng ta đã thiết lập mối quan hệ với Hồ tổng. Sẽ luôn có cơ hội để hàn gắn mối quan hệ mà.”
Hai mắt Phùng đổng sáng lên: “Ông nội yên tâm, cháu nhất định sẽ cố gắng.”
Đang nói chuyện, điện thoại của Phùng đồng rung lên.
Hồ Trân Trân đã trả lời tin nhắn.
[Cảm ơn.]
Dù chỉ có hai chữ ngắn ngủi nhưng thà có đáp lại vẫn hơn.
Phùng đổng trở nên hăng hái hơn, nhấn vào nhóm chat hỏi lại Cao Thần.
[Cao tổng, Hồ tổng có nói với anh là cô ấy mua bao nhiêu cổ phần của Kỷ Tiên Sinh chưa? Tại sao toàn bộ tin tức đều nói là Kỷ Tiên Sinh đều thuộc về cô ấy?]
Khi Cao Thần đang nhìn thông báo được đăng lên bởi trang chủ chính thức Kỷ Tiên Sinh, hắn đã bị tấn công bởi tin nhắn từ Phùng đổng.
Cửa sổ trò chuyện bật lên làm ảnh hưởng rất nhiều đến khả năng đọc của hắn, vì vậy hắn chỉ có thể cố gắng kiên nhẫn trả lời tin nhắn trước.
“Mua cổ phần từ người thừa kế của Kỷ Tiên Sinh!”
Sau khi trả lời, hắn mới có thời gian đọc kỹ thông báo của Kỷ Tiên Sinh.
Thông báo này đã nêu rõ Hồ Trân Trân đã mua 70% cổ phần của Kỷ Tiên Sinh.
Tất nhiên Cao Thần không phải là người duy nhất ngạc nhiên, toàn bộ giới giàu có ở nước Z đều quan tâm đến vấn đề này.
Không giống như Lâu Đài Chó từng được lên hot search trước đây, dù cho có tốt đến đâu cũng không thể thu hút sự chú ý của mọi người trong thời gian dài, nhưng Kỷ Tiên Sinh thì khác, nó là một thương hiệu xa xỉ lâu đời.
Mỗi quý sẽ đều có thêm lượng khách hàng lớn, bao gồm cả những người giàu từ nhiều nước khác nhau.
Rất nhiều thương gia cũng muốn tham gia vào ngành hàng xa xỉ này, và tạo mối quan hệ với thương hiệu Kỷ Tiên Sinh.
Chính vì điều này mà việc Hồ Trân Trân có thể mua được 70% cổ phần đã gây ra một cuộc thảo luận lớn như vậy.
Ở thành phố F, không chỉ có tầng lớp thượng lưu bàn tán mà còn có chính quyền.
Thị trưởng thậm chí đã tổ chức một cuộc họp để thảo luận xem Hồ Trân Trân có thể quay lại Thành phố F hay không.
“Việc điều tra lý do cô Hồ Trân Trân chuyển khỏi thành phố F có kết quả gì chưa?”
Câu đầu tiên cất lên trong cuộc họp khiến mọi người có mặt đều nhìn quanh nhưng không ai dám trả lời.