Thành phố S thấy tài khoản chính thức của thành phố F cũng mau chóng chạy đến.
[Chính quyền thành phố S: Chúc mừng Hồ tổng có được Kỷ Tiên Sinh, ngài ra ngoài chơi nhớ phải chú ý, bé S sẽ chờ ngài trở về nhà.]
Cuộc ẩu đả giữa hai bên lại tái diễn khiến khu vực bình luận sôi động trở lại.
Tuy nhiên, Hồ Trân Trân – người vẫn còn ngồi thư thả trên máy bay, vẫn chưa biết điều này.
“Tôi chưa trượt tuyết ở nước F bao giờ cả. Đây cũng là lần đầu tiên tôi trượt tuyết.”
Vừa mở miệng nói, phụ huynh bên cạnh nghe vậy liền nhiệt tình bắt đầu giới thiệu với cô.
“Vậy thì lần này cô nhất định phải trải nghiệm thật vui đó. Khu nghỉ dưỡng trượt tuyết ở núi Vân Đỉnh này nổi tiếng khắp thế giới không ai là không biết, đặc biệt là các huấn luyện viên ở đây cũng rất tốt bụng. Đến nơi tôi sẽ giới thiệu cho cô.”
Người lên tiếng là mẹ của Từ Bác, cô ấy thân thiết nắm tay Hồ Trân Trân mà không chút ngại ngùng.
Dù có những phụ huynh chỉ mới gặp nhau vài lần, nhưng điều này không ảnh hưởng đến bầu không khí trong chuyến đi.
Vì Giang Thầm đề nghị dẫn bạn bè đi trượt tuyết cùng nhau, nên Hồ Trân Trân đã chủ động kết bạn và liên lạc với các vị phụ huynh của bọn trẻ.
Từ đầu cô chỉ nghĩ ba mẹ bọn trẻ thường là những người bận rộn và có thể sẽ từ chối lời mời của cô, hoặc họ sẽ nhờ một người giám hộ đáng tin cậy đi theo.
Nhưng không ngờ Hồ Trân Trân vừa mới lập một nhóm chat để đưa ra lời mời của mình và đã có người đầu tiên đồng ý là mẹ của Từ Bác.
Không chỉ vậy, sau khi mẹ Từ Bác đồng ý thì các vị phụ huynh khác cũng đều đồng ý.
Không những đồng ý cho bọn trẻ đi chơi mà các vị phụ huynh cũng sẽ tham gia.
Đây là lần đầu tiên Hồ Trân Trân tham gia một buổi tụ tập giới hào môn.
Không ngờ lần đầu cô tham gia lại do bản thân cô tổ chức.
Những người có thể sống ở biệt thự Ngọa Sơn đều có quyền có thế.
Cho dù Hồ Trân Trân có nói với mẹ Từ Bác rằng cô chưa từng trượt tuyết thì mẹ Từ Bác cũng không nghĩ là do cô không có tiền.
Suy cho cùng, việc cô mua lại thương hiệu Kỷ Tiên Sinh vẫn đang nằm trên hot search, vậy nên việc mọi người muốn làm thân quen với cô cũng không phải khó lý giải.
Tuy bầu không khí trên máy bay rất ấm áp nhưng ánh mắt của mọi người vẫn không ngừng đổ dồn vào Hồ Trân Trân.
Một số phụ huynh ở đây không thiếu tiền, họ thường ngồi khoang hạng nhất để đi du lịch.
Nhưng cảm giác ngồi khoang hạng nhất và máy bay tư nhân lại hoàn toàn khác.
Nhất là khi mọi thứ trên chiếc máy bay riêng này đều được in logo Kỷ Tiên Sinh, nên nó mang lại cảm giác càng thêm đặc biệt.
Mẹ của Hứa Gia Nghĩa là người không thể che giấu cảm xúc của bản thân nhất.
Nhận thấy bầu không khí trở nên yên tĩnh, trong cabin truyền tới tiếng bọn trẻ đang chơi đùa, cô ấy không khỏi tò mò hỏi Hồ Trân Trân.
“Cô Hồ, không biết cô có thể kể lại việc cô đã mua Kỷ Tiên Sinh như thế nào cho chúng tôi được mở mang tầm mắt được không? Thương hiệu cao cấp như vậy mà người ta cũng bán thật à?”
Mẹ của Hứa Gia Nghĩa tò mò cũng rất bình thường. Dẫu sao thì nhà họ Hứa tuy được coi là giàu có nhưng so với những người khác trên máy bay, thì họ chẳng là gì cả.
Hơn nữa nếu Kỷ Tiên Sinh có bán cổ phần của mình, thì cho dù Từ gia có muốn mua 1% cổ phần cũng sẽ không có cách nào tham gia đấu thầu.
Cô ấy chỉ thấy trên tin tức nói cách đây một quảng thời gian, Chanel nổi tiếng không kém gì Kỷ Tiên Sinh đã chuyển nhượng cổ phần của mình, chỉ với 5% mà đã bán được hơn một tỷ.
Vậy Hồ Trân Trân mua 70% cổ phần phải mất bao nhiêu tiền đây?
Mẹ của Hứa Gia Nghĩa chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng cảm thấy hơi choáng váng đầu óc.
Về phía Hồ Trân Trân thì thực sự cô không thể trả lời câu hỏi này.
Cô cũng không thể nào nói với các phụ huynh ở đây rằng cổ phiếu của cô là được rút thăm trúng thưởng.
Nếu cô nói ra điều này, có lẽ cô sẽ bị coi là kẻ ngốc, ngay lập tức hình ảnh cũng bị giảm xuống mạnh trong tâm trí của mọi người.
Hồ Trân Trân chỉ có thể trả lời một cách mập mờ: “Tôi tình cờ có quen biết với người thừa kế của Kỷ Tiên Sinh, hiện tại anh ấy đang thiếu tiền nên đồng ý bán số cổ phần đó cho tôi.”
Nói xong cô liền nhanh nhảu chuyển chủ đề: “Chị Lệ, chị cứ gọi em là Trân Trân được rồi. Cũng không cần phải khách sáo với em như vậy đâu.”
Phải biết bên ngoài có rất nhiều người muốn đến gần Hồ Trân Trân nhưng họ không có cơ hội.
Bây giờ cô cũng chủ động bắt chuyện, tất nhiên mẹ của Hứa Gia Nghĩa là Trần Lệ chắc chắn sẽ không thể nào từ chối.
“Được rồi, thế Trân Trân à chị sẽ không khách khí với em nữa nhé.”
Các vị phụ huynh khác thấy thế cũng nhân cơ hội này thay đổi cách gọi với nhau.
Dù sao bây giờ chỉ là ra ngoài đi chơi, tất cả mọi người đều là phụ huynh của bọn trẻ, cứ kêu Hồ tổng thì thật vô vị.
Thật ra lần này Hồ Trân Trân đến nước F là vì cô cần hoàn thành các thủ tục cho Kỷ Tiên Sinh.
Nên không giống với những vị phụ huynh đến đây chỉ để giải trí, cô phải tìm chút thời gian để làm một số công việc quan trọng.