Bây giờ chỉ còn lại một nhiệm vụ cuối cùng của hệ thống.
[Người mẹ giàu nhất thế giới.]
Vì phạm vi của nhiệm vụ khá lớn, nên Hồ Trân Trân cũng không đoán được nhiệm vụ này có ý gì nữa.
Vô tâm cắm liễu, liễu lại xanh.
Bản thân Hồ Trân Trân cũng không ngờ mình sẽ nhận được lời mời đến buổi đấu giá của nước M.
Cô đã nói chuyện với Thomas qua điện thoại nên mới biết được lý do tại sao bên đấu giá lại mời cô.
Chuyện này cũng phải nhờ chủ nhân của buổi tiệc tối hôm trước – Ken.
Anh ta thật sự rất muốn làm quen với Hồ Trân Trân.
Ở buổi tiệc tối chỉ mới nói vài lời thôi mà Hồ Trân Trân đã rời đi rồi, Ken không có cơ hội nói chuyện nhiều với Hồ Trân Trân, thậm chí ngay cả phương thức liên lạc của Hồ Trân Trân cũng chưa lấy được.
Ken còn muốn mời Hồ Trân Trân ăn một buổi, nhưng anh ta chưa kịp mời thì Hồ Trân Trân đã về nước rồi.
Anh ta thật sự cảm thấy rất tiếc nuối.
Bởi vì nguyên nhân này, nên khi có thư mời từ ban tổ chức, thì anh ta đã đề cử Hồ Trân Trân.
Cuộc đấu giá này dành cho những người giàu trên thế giới.
Tổ chức đấu giá phải tích cóp trong vòng ba năm mới lưu giữ lại được nhiều đồ vật có giá trị như vậy, sau đó tiến hành mở đại hội đấu giá.
Vốn dĩ ban đầu danh sách khách mời không có tên của Hồ Trân Trân.
Không phải là do cô không có đủ tiền, mà là bởi vì trước đây cô chưa từng tham dự mấy sự kiện này bao giờ.
Cô chưa bao giờ tham gia đại hội đấu giá chính thức, nên bên đấu giá cũng không chú ý nhiều đến vị phú hào này.
Bọn họ tập trung nhiều hơn vào những người mà họ đã mời trước đây.
Cho đến khi Ken đề cử Hồ Trân Trân với bọn họ, thì nhà đấu giá mới chú ý đến vị doanh nhân giàu có đến từ nước Z này.
“Bà chủ, ngài muốn đi tham gia sao?”
Trần Khai đã xem qua thư mời nên hỏi một câu.
Nếu Hồ Trân Trân tham gia buổi đấu giá này, thì Trần Khai cần phải chuẩn bị càng sớm càng tốt.
Dù sao địa điểm của cuộc đấu giá này tổ chức tại nước M, nếu tham gia thì phải chuẩn bị những vật phẩm giao dịch có giá trị.
Còn về phần vệ sĩ, cũng phải chuẩn bị kỹ càng.
Tầm mắt của Hồ Trân Trân vẫn luôn dán vào thiệp mời cho nên cô không thấy được sự lo lắng của Trần Khai.
“Khá thú vị đấy, những đồ đấu giá ở đấy.”
Hồ Trân Trân tình cờ lật qua tập tài liệu được gửi cùng với thư mời tham gia đấu giá.
Khi nhìn đến những ảnh chụp vật phẩm,.
“Đi.” Cô đem thư mời đưa cho Trần Khai: “Trả lời bên kia đi, tôi sẽ đi.”
Thật ra Trần Khai cũng đoán được rồi nên không hỏi cái gì, chỉ nói: “Được thưa bà chủ, trước tiên tôi sẽ liên hệ đội vệ sĩ cho cô.”
Tình hình an ninh ở nước M khá đáng lo ngại, nhưng cũng vì tình hình như thế, mà ngành đào tạo vệ sĩ ở nước M đứng đầu trên thế giới, ít nhất ở phương diện vệ sĩ thì Hồ Trân Trân cũng rất tin tưởng họ.
Tuy nói như vậy, nhưng hắn cũng tính mang đội vệ sĩ ở nhà mình theo.
Nếu có chuyện gì xảy ra, thì sử dụng người của mình sẽ yên tâm hơn.
Trong tình huống này Trương Thiết Ngưu đã bị Trần Khai kéo đến.
Vốn dĩ ban đầu Hồ Trân Trân giao anh ta cho Lộ Dã, để anh ta đi theo đến đoàn làm phim hỗ trợ Lộ Dã chế tạo vũ khí.
Mới ở đó chưa được một tuần thì đã bị Trần Khai gọi về.
“Bà chủ, chúng ta nên mang Trương Thiết Ngưu theo cùng, để Trương Thiết Ngưu đi theo ngài xem thử có chuyện gì.”
Đây là những gì Trần Khai nói với Hồ Trân Trân khi kêu Trương Thiết Ngưu đến đây.
Nhưng thật ra hắn đánh giá khá cao thân hình vạm vỡ đầy cơ bắp, cùng bản lĩnh sử dụng vũ khí lạnh* của anh ta.
*Vũ khí lạnh gọi chung các loại vũ khí không sử dụng chất nổ, cháy mà sát thương bằng cách chém, đâm, cắt, đập.
*Vũ khí lạnh gọi chung các loại vũ khí không sử dụng chất nổ, cháy mà sát thương bằng cách chém, đâm, cắt, đập.
Thân là một quản gia có trình độ, khi Hồ Trân Trân quyết định giữ Trương Thiết Ngưu lại, thì hắn đã tìm hiểu qua Trương Thiết Ngưu rồi.
Hắn giúp Trương Thiết Ngưu sắp xếp chỗ ở, mời anh ta đi ăn cơm vài lần và trò chuyện trong giờ nghỉ ngơi.
Cũng nhờ mấy lần nói chuyện phiếm này, nên Trần Khai mới biết được Trương Thiết Ngưu là người như thế nào.
Không thể nói là cao thủ võ lâm, nhưng sự kiên trì của anh ta rất giống với cái tên của anh ta.
Thiết Ngưu.
Một con trâu với cái đầu sắt.
Sự kiên trì, liều lĩnh và cả sức mạnh.
Từ nhỏ Trương Thiết Ngưu đã rất thích đọc tiểu thuyết võ hiệp, cũng vì lý do này nên anh ta mới bái sư học rèn kiếm hơn mười mấy năm.
Cũng bởi vì yêu thích võ hiệp nên mỗi lần đúc kiếm, anh ta đều so sánh chúng với nhau.
Có một thân hình cơ bắp và khả năng sử dụng kiếm điêu luyện, nên ở trong mắt Trần Khai Trương Thiết Ngưu có thể xem là vệ sĩ có đủ tiêu chuẩn.
Ít nhất trong cận chiến, anh ta có thể đánh bại khá nhiều người.
Đối với việc mang theo một người đi cùng thì Hồ Trân Trân không có phản đối gì, sau khi hỏi ý kiến anh ta xong thì liền mua ngay một vé máy bay cho anh ta.
“Ra nước ngoài sao, tuyệt thế, tôi còn chưa đi nước ngoài bao giờ.”
Câu trả lời này của Trương Thiết Ngưu rất đơn thuần.
Trần Khai người đang đứng bên cạnh lắng nghe có chút nghi ngờ về quyết định của mình.
Nhưng khi nhìn thấy một thân toàn cơ bắp kia của cậu ta, thì Trần Khai tự thuyết phục chính mình rằng mang theo cậu ta sẽ không lỗ chút nào.
Cho sao với thân hình vạm vỡ ấy cũng có thể giúp bà chủ di chuyển những đồ vật đấu giá về.
Mang theo loại ý tưởng này, Trương Thiết Ngưu đã thành công mở ra chuyến đi nước ngoài đầu tiên trong cuộc đời mình.