“Tôi chỉ đến phụ việc thôi”.
Lâm Hàn giúp Từ Dung cầm lấy một xâu thịt ba chỉ, hờ hững đáp.
“Phụ việc sao? Haha, khó tin quá đi mất! Anh là ông chủ của Thiên Thượng Nhân Gian, nói gì thì nói giá trị bản thân cũng đáng chục triệu đó, bạn bè quen biết cũng phải thuộc hàng giàu có chứ nhỉ”.
Lương Sảng gằn giọng nói: “Một người mở quán thịt nướng thì có bao nhiêu tiền chứ? Đáng để cho một ông chủ lớn như anh phụ việc sao?”
“Tiểu Sảng, thằng nhóc này là ai?”, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh quan sát từ đầu đến chân Lâm Hàn.
“Tổng giám đốc Mao, thằng nhóc này là ban trai lá chắn của bạn thân em, nghèo đến nổi phải chạy xe đạp”, trong mắt Lương Sảng tràn đầy xem thường:
“Có một lần ăn cơm ở Thiên Thượng Nhân Gian, anh ta nói nhà hàng đó là của anh ta, lúc ấy em còn tin là thật nữa cơ. Sau này nghĩ lại một ông chủ mà chạy xe đạp sao? Hơn nữa tên này còn từng ăn vụng ở siêu thị của nhà em nữa, tên trộm cắp này vô cùng bần tiện!”
Tổng giám đốc Mao gật đầu, nhàn nhạt nói:
“Em nói không sai, vài người nhân viên chức vụ thấp nhất ở công ty tôi tiền lương mỗi tháng còn 3 đến 4 ngàn tệ, nhưng bọn họ cũng có thể tiết kiệm mua trả góp một chiếc xe nội địa nào đó rồi”.
“Em nghĩ xem, nhân viên chức vụ thấp nhất cũng mua được xe rồi, cậu ta là ông chủ của một nhà hàng sao không mua nổi xe được? Chạy xe đạp à? Chắc chắn là một tên bịp bợm nghèo xơ nghèo xác rồi!”
“Lâm Hàn, tên bịp bợm anh bị tôi vạch mặt mà còn không biết xấu hổ à?”, Lương Sảng nhìn Lâm Hàn:
“Còn đóng giả ông chủ gì chứ! Haha, anh mà xứng với hai chữ ‘ông chủ’ sao?”
Lâm Hàn cau mày, bộ anh là người thu hút châm chọc à? Tại sao Lương Sảng này vừa tới liền sồn sồn lên kiếm chuyện với anh vậy?
Chắc là chuyện xảy ra ở Thiên Thượng Nhân Gian hôm đó làm cô ta bực bội lắm.
“Ông chủ à, nói gì nói cũng phải lái một chiếc BMW 3-Series chứ! Như tổng giám đốc Mao chúng tôi này, có hẳn một chiếc xế xịn Land Rover hơn 700 ngàn tệ”, Lương Sảng liếc Lâm Hàn, nói tiếp:
“Còn anh, một tên chạy xe đạp mà ra vẻ ông chủ gì chứ?”
Lâm Hàn lắc đầu cạn lời, trong lòng đầy phiền chán:
“Tôi cũng có xe mà, cô đừng cứ suốt ngày lải nhải chuyện xe đạp nữa được không? Vả lại, tôi có phải là ông chủ hay không thì liền quan méo gì tới cô? Tôi có xe hay không cũng liên quan cái khỉ gì nhà cô? Bộ tôi không có xe thì cô sẽ mua cho tôi một chiếc à?”
Lương Sảng ngẩn ra, cô ta không kịp phản ứng khi bị Lâm Hàn bật lại.
“Hai vị có muốn ăn gì không?”
Nhìn thấy tình hình hơi căng thẳng, Từ Dung cười nói: “Món ăn ở quán chúng tôi cũng không tệ, hoan nghênh hai vị nếm thử”.
“Không ăn! Vốn định đến ăn thịt nướng, nhưng lại gặp tên nghèo kiết xác này, không muốn ăn nữa”.
Lương Sảng cười lạnh: “Lâm Hàn, nếu anh nói anh đã có xe, vậy xe anh đâu?”
“Kia kìa!”
Lâm Hàn chỉ vào chiếc GMC đang đậu ở ven đường.
Chiếc xe này khoảng hơn 1 triệu, kinh tế nhà Lương Sảng rất tốt nên chắc cô ta có thể nhận ra.
Nếu biết chiếc xe này, Lâm Hàn nghĩ Lương Sảng sẽ câm mồm lại, không gây phiền phức nữa.
“Đó là… Xe van?”
Lương Sảng nhìn sang hơi bất ngờ, rồi gằn giọng nói:
“Lâm Hàn, xe van mà cũng tính là xe? Anh đùa tôi à! Anh là ông chủ của Thiên Thượng Nhân Gian mà đi lái xe van sao? Xứng với thân phận của anh sao?”
“Tổng giám đốc Mao à, anh lái chiếc Land Rover của anh đến cho thằng nhãi này lác mắt đi, để cho anh ta biết loại nào mới là xe của một ông chủ nên đi!”
“Khụ khụ, xe…xe Land Rover đang để ở công ty rồi”, tổng giám đốc Mao bên cạnh đột nhiên có hơi lúng túng, nhìn về phía xe của Lâm Hàn, ánh mắt chợt lóe bật thốt lên:
“GMC á!”
“GMC?”
Lương Sảng ngẩn ra, đương nhiên là cô ta biết Business Star GMC, chiếc xe này phải đáng giá hơn 1 triệu tệ.
“Thật sự là GMC!”
Lương Sảng đến gần tỉ mỉ quan sát, lập tức nhận ra đúng là GMC.
Cô ta vẫn không thể nào tin nổi, một tên nghèo xơ xác như Lâm Hàn sao có thể có được một chiếc xe xịn như thế chứ?
Kế tiếp, cô ta lại bật cười: “Lâm Hàn không phải của anh! Là của người khác đúng không! Nói không chừng là của người khách nào đó đang ăn đồ nướng trong quán này!”
“Sao không phải của tôi?”
Lâm Hàn lấy chìa khóa ra nhấn nút.
Đèn trước và sau của GMC liền nhấp nháy.
Bây giờ, Lâm Hàn chỉ muốn làm cho Lương Sảng nhanh chóng ngậm cái mồm lại thôi.
Nếu cô nói không phải xe tôi, vậy tôi sẽ lấy chìa khóa để chứng minh cho cô thấy là xe của ai!
Nhìn thấy đèn xe sáng lên, lần này Lương Sảng thật sự đã trợn tròn mắt.
Chiếc Business Star này…thật sự là của tên Lâm Hàn nghèo kiết xác này à?!
Lâm Hàn có nhiều tiền đến vậy sao?
Anh ta không phải tên bịp bợm? Mà thật sự là ông chủ của Thiên Thượng Nhân Gian?
“Bây giờ thì câm mồm được chưa?”, Lâm Hàn chán ghét nhìn Lương Sảng: “Đến ăn đồ nướng thì xin mời, còn không ăn thì biến!”
“Lâm Hàn, xe này thật sự là của anh à?”
Lương Sảng mở to mắt nhìn Lâm Hàn, ánh mắt dường như có ẩn ý gì đấy.
“Thằng nhãi kia, nhanh chóng giao cái chìa khóa kia cho tôi!”
Lâm Hàn còn chưa kịp mở miệng, tổng giám đốc Mao đã quát lạnh: “Tiểu Sảng vừa nói cậu là một tên trộm, xem ra đúng là do cậu ăn trộm rồi! Đến siêu thị Tiểu Sảng ăn vụng đã đành, giờ lại còn ăn trộm chìa khóa xe của tôi!”
“Trộm chìa khóa xe của ông?”
Lâm Hàn có hơi sửng sốt, tổng giám đốc Mao này bị thần kinh à? Ông ta bảo mình trộm chìa khóa xe của ông ta?
“Tổng giám đốc Mao, đây là xe của anh sao?”, Lương Sảng nhìn tổng giám đốc Mao, hai mắt liền sáng lên: “Anh còn có một chiếc GMC à?”
“Đúng thế!”
Tổng giám đốc Mao gật đầu: “Tôi có một chiếc Land Rover và một chiếc GMC. Vì nghe được em muốn ăn đồ nướng, tôi đã tức tốc lấy đỡ xe của thư ký đi đến đây trước, sau đó chúng ta sẽ đi đổi xe lại. Ăn đồ nướng xong, chúng ta sẽ lái xe về”.
“Nhưng tôi không ngờ rằng thằng nhãi này lại trộm chìa khóa xe của tôi!”
Ánh mắt tổng giám đốc Mao nhìn Lâm Hàn rét lạnh.
Sự thật thì chiếc GMC này đương nhiên không phải của ông ta, mà tổng giám đốc Mao cũng không có chiếc Land Rover nào cả.
Nguyên nhân giả bộ làm người giàu đương nhiên là để cưa Lương Sảng rồi.
Ông ta dám khẳng định Lâm Hàn trộm chìa khóa xe là vì ông ta cho rằng chiếc xe GMC này dù không phải của ông ta, nhưng chắc chắn cũng không thể nào là của Lâm Hàn được.
Một người lái GMC thì gia tài cũng phải 5 đến 6 triệu tệ rồi!
Mà có trong tay 5 đến 6 triệu tệ thì sao lại đi làm thuê ở quán thịt nướng được chứ?
Làm gì có chuyện đó được!
“Thế ạ!”, Lương Sảng lập tức mỉm cười, khoác tay tổng giám đốc Mao một cách thân mật:
“Tổng giám đốc Mao, không ngờ anh giàu như vậy đó!”
“Haha, chỉ là tiền lẻ mà thôi”, tổng giám đốc Mao cười ha hả nói: “Tiểu Sảng, chúng ta ăn đồ nướng xong thì đi thuê phòng nghỉ ngơi chút nha”.
“Được!”
Khuôn mặt Lương Sảng đỏ lên.
“Nhãi ranh, còn không nhanh chóng trả lại”, tổng giám đốc Mao lại quay về phía Lâm Hàn nói.
Nếu chiếc xe này không phải là của Lâm Hàn, thì đương nhiên chìa khóa xe cũng không phải rồi.
Sau khi lấy được chìa khóa, tổng giám đốc Mao định là lén giao chìa khóa xe cho cảnh sát giao thông, ông ta và Lương Sảng sẽ đi taxi đến khách sạn, hưởng thụ thú vui của loài người.