Làm người thừa kế gia tộc hàng đầu tương lai, tất nhiên Mã Tuấn Sinh không cam tâm bị một bảo vệ đối đãi như thế.
“Cả Mã gia mà cũng không biết, anh làm việc thế nào vậy? Gọi quản lý của các người ra đây!”
Bảo vệ cũng không sợ mà lạnh lùng hỏi: “Anh xác định muốn gọi quản lý của chúng tôi ra?”
Mã Tuấn Sinh nhìn vào mắt tên bảo vệ này mà hơi hoảng.
Mặc dù đây là lần đầu tiên tới căn biệt thự này chơi, nhưng gần đây hắn ta đi theo người của Thượng Quan gia lăn lộn nên cũng biết nơi này là sàn đấm bốc ngầm.
Hắn ta không dám đắc tội người của Chấn Thiên Môn.
Hắn ta ngượng ngùng dời mắt đi, đang muốn trút giận lên Lý Cảnh Thiên thì ngoài cổng đột nhiên có một chiếc Lincoln dừng lại.
Đôi mắt bảo vệ đột nhiên sáng lên, lập tức bỏ lại bọn họ mà bước nhanh khom người nghênh đón.
Xe dừng hẳn, cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài thẳng tắp bước xuống. Giày da bóng lưỡng, quần tây thẳng thớm, Quan Lỗi cực kỳ khí thế như một đại ca trong phim ảnh.
“Quan lão đại, sao ngài lại đến đây? Ngài nói sớm một tiếng thì quản lý đã chuẩn bị phòng VIP chờ ngài rồi.”
Quan Lỗi không để ý tới anh ta, vừa xuống xe đã nhìn thấy Lý Cảnh Thiên chờ ở cổng nên lập tức chạy qua!
“Sư…” Đang chuẩn bị gọi sư phụ thì bị Lý Cảnh Thiên đưa mắt ngăn cản.
Anh ta lập tức đổi giọng: “Sư… Là anh a ~ Sao anh không vào?”
Rốt cục Lý Cảnh Thiên cũng chịu tắt game trong điện thoại rồi nhàm chán ngước lên: “Không có thiệp mời!”
Quan Lỗi sững sờ.
Đúng rồi, thiệp mời còn nằm trên tay mình.
Nhưng… Đến địa bàn nhà mình lại để sư phụ chờ ở bên ngoài… Người đồ đệ này thật sự quá thất trách.
“Chuyện gì vậy hả?” Quan Lỗi cả giận nói: “Là ai cản anh không cho vào!”
Bảo vệ vừa rồi còn kiêu ngạo lập tức run lẩy bẩy, không dám lên tiếng.
Xong đời rồi!
Vừa rồi… Hình như anh ta đã đắc tội một nhân vật lớn…
Nhưng… Cũng không thể trách anh ta được!
Trước kia bạn của những ông lớn đến ai không mặc đồ hiệu, chạy xe sang, bên người còn có mỹ nữ làm bạn… Hận trên toàn thân không thể mang đầy những thứ có thể khiến người ta liếc một cái đã nhận ra thân phận.
Anh ta không ngờ được bạn của Quan lão đại… Lại giản dị như vậy!
Quả nhiên, khiêm tốn mới là sự khoe khoang ghê gớm nhất.
“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi thưa ngài, tôi không biết…”
Lý Cảnh Thiên lại trực tiếp xua tay.
Trong lòng bảo vệ lập tức nặng trĩu.
Xong đời, bạn của ông lớn muốn nổi giận, mình không giữ nổi công việc này nữa rồi.
“Không trách anh ta, là do tôi không mang thiệp mời, anh ta chỉ làm theo quy định thôi.”
Lý Cảnh Thiên không biết rằng chỉ một câu bâng quơ của mình đã giúp một người giữ được bát cơm.
Quan Lỗi cũng không có ý đuổi việc một người vì chuyện này, huống chi quy định “Không có thiệp mời thì không được vào” cũng do anh ta định ra.
Bởi vậy Quan Lỗi chỉ để lại một câu “Về sau chú ý” rồi lập tức tiến lên, đích thân mở cửa cho Lý Cảnh Thiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!