Trước đó Tề Quốc Hoa dùng những thủ đoạn hèn hạ lên người nguyên thân, cô chỉ thêm chút gia vị rồi trả lại mà thôi, có qua có lại!
Ngày hôm nay của Đường Thôn còn náo nhiệt hơn tết, lợn rừng nhanh chóng bị mổ ra, chia cho nhà họ Đường hai cái đùi, còn có dạ dày lợn và ruột già, đại đội trưởng còn làm chủ chia thêm chút xương, thôn dân không có ý kiến.
Bọn họ ngồi mát ăn bát vàng được ăn thịt, còn có thể có ý kiến gì?
Đường Niệm Niệm trực tiếp đưa đến nhà đại đội trưởng, ném xuống một cái chân sau: “Hiếu kính nhà ông tư!”
Sau đó rời đi không thèm quay đầu lại, đại đội trưởng đuổi theo không kịp, chỉ đành nhận lấy, nhưng cũng dần nhìn Đường Niệm Niệm bằng con mắt khác.
Sau khi về nhà, đương nhiên không thiếu việc bị bà cụ Đường lải nhải, Đường Niệm Niệm lấy ra một tờ đại đoàn kết, khiến bà cụ ngoan ngoãn im lặng.
Tối nay, trong không khí Đường Thôn tràn ngập mùi thịt, nhà nào cũng ăn thịt, người lớn trẻ nhỏ đều ăn rất vui vẻ.
Bà cụ Đường hầm một nồi canh xương củ cải lớn, còn làm ruột già xào dưa chua cho Đường Niệm Niệm, phần thịt còn thừa lại bà ấy đem đi ướp muối, treo trên xà nhà làm thịt mặn hong gió, chưng hay hầm gì cũng ngon.
Trải qua một khoảng thời gian, những búp măng xuân trong đất đỏ xuất hiện, dùng để hầm canh thịt mặn là tuyệt vời nhất, không cần phải thêm gia vị gì cả, chỉ cần dùng măng xuân hầm cùng với thịt mặn trong vài tiếng, nước canh trắng đục, tươi ngon đến mức rụng rời.
Người nhà họ Đường đều đã ăn no nê, bụng căng tròn, đồ ăn mấy ngày qua còn ngon hơn cả đồ ăn của hoàng đế, ngày nào cũng có thịt ăn, còn có thể ăn cơm trắng, hạnh phúc biết bao.
Đến tối, cả nhà họ Đường đều đã ngủ, Đường Niệm Niệm bước vào không gian, tìm thấy một tiểu khả ái mình đã đưa vào trước khi lên núi.
Con rắn có chiếc đầu hình tam giác đang run lên bần bật trong hang, nó mới ra ngoài hít thở không khí, đã bị con thú hai chân đáng sợ này bắt, nó rất sợ.
“Đừng sợ, ngày mai cắn giúp chị một người, chị liền đưa mi về nhà!”
Đường Niệm Niệm ngồi xổm xuống trước mặt Xà Xà, nhẹ nhàng an ủi nó, việc này là cô làm không đúng, rắn người ta đang ngủ đông ngon lành, lại bị cô bắt.
Đã làm sai thì phải xin lỗi, cô là người biết nói lý.
Nhưng Xà Xà cũng không được an ủi, bởi vì nó không hiểu.
Run còn dữ dội hơn nữa!
Tối hôm đó, người Đường Thôn ngủ vô cùng ngon, bởi vì được ăn thịt, khiến trong mơ họ cũng có vị thịt, sáng sớm ngày hôm sau, khi tỉnh dậy ai ai cũng tràn đầy năng lượng.
Tề Quốc Hoa lại lên núi, tâm trạng anh ta khá hưng phấn, ngày mai sẽ được về đơn vị, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tới hè là sẽ được đề bạt.
Leo đến giữa sườn núi, Tề Quốc Hoa dừng lại nghỉ ngơi, chân có hơi mỏi, tối hôm qua Dương Hồng Linh quấn lấy anh ta làm bốn hiệp, buổi sáng lại thêm một hiệp nữa, cảm giác cả cơ thể đều bị đào rỗng.
Tề Quốc Hoa có hơi hoa mắt, chân bước hụt, suýt chút nữa té ngã khiến anh ta sợ hãi, tỉnh táo ít nhiều.
Cũng không biết vì sao lại thế này, mắt dạo này càng ngày càng kém, chẳng lẽ bị cận thị rồi?
Tề Quốc Hoa có hơi lo lắng, nếu cận thị thì không chừng sẽ phải xuất ngũ sớm, anh ta còn muốn thăng quan tiến chức trong quân đội!
[Dân gian từng nói, khi đàn ông vừa mới phá thân, làm nhiều quá sẽ ảnh hưởng tới thị lực]
Anh ta chỉ đành đứng trên sườn núi nghỉ tạm, gió núi thổi tới khiến đầu óc tỉnh táo hơn. Tề Quốc Hoa chuẩn bị đốn củi ở gần đây, anh ta nhìn xung quanh, tìm thấy mấy cây khô liền chặt xuống.
Đường Niệm Niệm đã lên núi trước anh ta, khi thấy Tề Quốc Hoa ở phía sườn núi trước mặt, cô thả Xà Xà ra.
“Ngoan, cắn mạnh một chút, thưởng cho mi cái này!”
Trong tay Đường Niệm Niệm là nước linh tuyền, Xà Xà biết nhìn hàng, không cần cô phải dặn dò, đã lập tức trườn qua phía Tề Quốc Hoa.
Tề Quốc Hoa đang chuyên tâm đốn củi nên không nhìn thấy con rắn đang ngày càng đến gần, hơn nữa hiện tại đang là đầu xuân, rắn gần như đều đang ngủ đông, cho dù có mấy con chạy ra cũng rất lười biếng, sẽ không chủ động tấn công người.
Cho nên Tề Quốc Hoa hoàn toàn thả lỏng tinh thần, chặt củi hết nhát này tới nhát khác, đúng lúc anh ta đứng trên một sườn núi dọc, một khi mất trọng tâm sẽ trượt xuống dưới ngay.
Cẳng chân truyền đến cơn đau đớn, trái tim Tề Quốc Hoa thòng xuống, đột nhiên cúi đầu, nhìn thấy một con rắn màu xám trườn tới, trong lòng hoảng hốt, cơ thể lung lay, lòng bàn chân vừa trượt một cái, đã lăn xuống dưới.
“A…”
Tề Quốc Hoa hét lên, sau đó là những tiếng r3n rỉ.
Để tránh bị nghi ngờ, Đường Niệm Niệm đứng cách xa anh ta khoảng mười mét, sau khi rắn cắn người xong, lập tức chạy về chỗ của cô, thỏa mãn uống nước linh tuyền, còn luyến tiếc không chịu rời đi.
“Mi tự trở về nhà mình đi, sau này nếu có việc thì chị lại tìm mi!”
Đường Niệm Niệm ghét bỏ đẩy nó ra, cô không muốn nuôi rắn trong không gian, cô không thích nổi loại động vật máu lạnh này.
Xà Xà phun ra chiếc lưỡi đỏ, lưu luyến trườn đi, còn quay đầu lại nhìn mấy lần, nhưng Đường Niệm Niệm vẫn thờ ơ.
Xà Xà uống nước linh tuyền, chỉ số thông minh chắc chắn cao hơn rắn bình thường, con rắn này cũng coi như có cơ duyên, tương lai sẽ sống rất tốt trên ngọn núi này.
“Cứu mạng… Có ai không?”
Tiếng kêu đau khổ của Tề Quốc Hoa truyền tới, anh ta thật xui xẻo, khi lăn xuống sườn núi, quán tính cực lớn va phải một tảng đá lớn khiến đùi phải bị gãy xương.
Chân trái bị rắn độc cắn, bắp chân phải bây giờ lại sưng vù lên, đen vô đối.
Tề Quốc Hoa phản ứng khá nhanh, dùng dao chẻ củi thải máu độc, còn dùng một mảnh vải quấn chân lại, không để độc tính lan ra, nhưng nếu không có ai cứu anh ta, mạng nhỏ của anh ta chắc chắn tiêu.
Đường Niệm Niệm chậm rãi đi xuống, không coi ai ra gì mà đi lướt qua người anh ta.
“Niệm Niệm, cứu tôi!”
Tề Quốc Hoa gọi cô lại, mặt anh ta đã xám xịt, mắt cũng ngày càng mờ đi, nhưng vẫn nhận ra Đường Niệm Niệm.
[Sau khi bị rắn độc cắn, mắt sẽ bị mù tạm thời, tác giả từng có một người thân bị rắn độc cắn]