Đường Niệm Niệm đưa tiền, đặt mấy cái rương ra sau xe đạp, lái xe mới rời đi, Bát Ca và thuộc hạ nâng hai mươi chiếc xe đạp lên xe đẩy rồi lôi đi.
Đường Niệm Niệm bỏ chiếc xe đạp cũ của đại đội trưởng vào không gian, xe mới chạy nhẹ hơn, cô trở về nhà máy máy móc trước, xem thử ký túc xá mà xưởng trưởng Vũ sắp xếp trông như thế nào.
Đường Mãn Ngân và Tuyên Trân Châu đang bận rộn ở ký túc xá mới, buổi chiều thư ký Lý đã tới đây thông báo, sắp xếp một căn phòng ký túc xá đơn cho Đường Niệm Niệm, ngay tầng trên bọn họ, cũng rộng mười lăm mét vuông, Đường Niệm Niệm chỉ ở một mình.
Hai vợ chồng cực kỳ hâm mộ, càng thêm tôn sùng Đường Niệm Niệm.
Trong ký túc xá đã có giường và bàn, chăn bông và chậu rửa phải tự mình mang theo, Đường Mãn Ngân và Tuyên Trân Châu ăn cơm xong liền tới đây quét dọn, dù sao Đường Niệm Niệm lười biếng như thế, không thể nào trông cậy vào cô được.
Đường Niệm Niệm đi tới nhà chú hai trước, trong nhà không có ai, hàng xóm nói đã lên tầng trên dọn dẹp ký túc xá cho cô.
Xưởng trưởng Vũ làm việc có hiệu suất rất cao, mới đó đã sắp xếp xong ký túc xá rồi.
Đường Niệm Niệm không biết, xưởng trưởng Vũ đã đi làm từ sáng sớm, gọi điện báo cáo tình hình công việc cho nhà máy đóng tàu Thượng Hải, bảo bọn họ phái người tới kiểm tra hàng, sau đó lại gọi điện thoại tới xưởng trưởng Tiền của nhà máy Tiền Tiến, đắc ý khoe khoang một hồi.
Xưởng trưởng Vũ đã nhịn nhục nhiều năm, ông ấy chưa bao giờ được nở mày nở mặt như vậy, tâm trạng còn phấn chấn hơn cả khi mới nhận được công văn nhậm chức xưởng trưởng, mọi người trong cả tòa nhà văn phòng đều có thể làm chứng, xưởng trưởng hôm nay không ngừng ngân nga một giai điệu, ngay cả lúc đi tiểu cũng ngân nga: “Nước Hồng Hồ à, sóng đánh sóng…”
Tâm trạng xưởng trưởng Vũ rất tốt nên càng quan tâm tới chuyện của Đường Niệm Niệm, lúc sáng đã dặn dò thư ký Lý, tới trưa lại hỏi tiếp, thư ký Lý vốn đang định trì hoãn thêm vài ngày, nhưng giờ nào đâu dám trì hoãn, lập tức tìm phòng hậu cần xử lý, sắp xếp phòng đơn cho Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm đi lên lầu ba, gặp Đường Đan Đan đang cầm chậu nước bước ra.
“Chị hai, chị về rồi, ký túc xá của chị thật lớn, được kê một chiếc giường lớn, còn có thể lăn lộn trên giường luôn!”
Từ sau khi Đường Đan Đan vào thành, cô bé chỉ được ngủ trên giường nhỏ, xoay người còn sợ bị ngã xuống, điều mong muốn nhất chính là có thể thoải mái dễ chịu ngủ trên một chiếc giường lớn, lăn lộn thế nào cũng không rớt xuống giường.
“Sau này em chuyển lên phòng này ngủ đi!”
Đường Niệm Niệm cũng không dự định ở lại ký túc xá, ký túc xá nhiều người hỗn tạp, làm gì cũng bất tiện, cô dự định để Bát Ca tìm một căn nhà có sân, thuê nhà cũng được.
Cô không tính mua bất động sản ở Chư Thành, đợi sau khi thi đại học lên Thượng Hải, cô sẽ mua một căn nhà ở Thượng Hải, khi nào giá lên cao đỉnh điểm lại bán đi.
Đã trải qua thời mạt thế, cô không còn hứng thú với bất động sản, ở mạt thể dù có bao nhiêu nhà đi chăng nữa cũng không đổi được một cân lương thực.
“Chị hai thật sự để em ngủ?”
Đường Đan Đan kích động đến mức không dám thở, nếu cô bé có thể ở trong phòng đơn này, chị hai chính là người chị thân nhất của cô bé, sau này cha mẹ cũng sẽ dựa dẫm vào cô bé.
“Ừm.”
Trong mắt Đường Niệm Niệm hiện ra ý cười, tính cách của cô em họ này khá tốt, giống như Cửu Cân, rộng rãi hoạt bát, mặc dù có tâm tư, nhưng chủ yếu là vì muốn ăn, một người có tâm tư chỉ vì ăn chơi, có thể có ý gì xấu chứ?
“Em yêu chị hai chết mất!”
Nếu không phải tay đang cầm một chậu nước, Đường Đan Đan chắc chắn sẽ nhảy cao ba thước, vốn dĩ cô bé đang làm việc không quá tích cực, nhưng hiện tại đã tích cực, chạy như bay tới phòng nước đổ nước bẩn đi, lại chạy như bay mang nước sạch trở về, thở hổn hển lau mồ hôi, còn thúc giục cha mẹ làm nhanh lên.
“Gân lười của con bị ai rút đi rồi sao?”
Tuyên Trân Châu tức giận, trước đó còn lười biếng, nói mười câu mới nhích một chút, bây giờ lại giống như tiêm máu gà.
“Chị hai nói, sau này sẽ cho con sống trong phòng này.”
Đường Đan Đan vui vẻ lau bàn, vợ chồng Đường Mãn Ngân sửng sốt, sau đó vui mừng khôn xiết, đồng thời nhìn về phía Đường Niệm Niệm: “Cháu và Đan Đan ở chung à?”
“Để Đan Đan ở, cháu ra ngoài thuê nhà, làm việc thuận tiện hơn.”
Đường Niệm Niệm không giải thích nhiều.
Vợ chồng Đường Mãn Ngân lại nghĩ rất sâu, cho rằng Đường Niệm Niệm phải liên lạc với nhóm đại sư phụ cấp bảy cấp tám đó, thật sự không tiện ở trong nhà máy, lỡ như ai thấy được lại có ảnh hưởng xấu.
Nếu con gái có thể dọn ra, hai vợ chồng bọn họ có thể ở phòng đơn, con trai một tháng mới về nhà một lần, có thể bỏ qua không tính.
Buổi tối hai vợ chồng bọn họ cần bàn bạc chuyện gì, cũng không cần phải nhịn nữa.
Đường Mãn Ngân càng nghĩ càng thấy kích động, tay vô thức đẩy nhanh tốc độ, Tuyên Trân Châu cũng vậy, một nhà ba người giống như được tiêm máu gà, không bao lâu sau đã quét dọn sạch sẽ cả căn phòng.
Tuyên Trân Châu rất nhanh chóng, xuống dưới lầu lấy chăn ga gối đệm trải ra, đến tối là có thể ở.
“Niệm Niệm, tối nay cháu ngủ với Đan Đan đi.”
“Cháu ra nhà khách ở.”
Đường Niệm Niệm từ chối, tối nay cô dự định sẽ ở lại trong không gian một đêm, căn nhà gỗ gần như đã xong, giường và chăn bông đều có sẵn, còn thoải mái hơn cả nhà khách.
“Chú đưa cháu qua đó.”
Đường Mãn Ngân không cưỡng ép, cháu gái có bản lĩnh, không tới phiên ông ấy làm chủ cho cô.
Nhìn thấy chiếc xe đạp kiểu nữ mới tinh dưới lầu, tròng mắt Đường Mãn Ngân như muốn lọt ra ngoài, lắp bắp hỏi: “Niệm… Niệm Niệm, cháu mua… Mua xe sao?”
“Vâng!”
Đường Niệm Niệm sải bước tới chiếc xe đạp, một mũi chân chỉa xuống đất, một chân còn lại đặt lên bàn đạp rồi chạy đi.
Cô có thể chạy được xe nữ, còn xe nam thì chân cô không đủ dài, chỉ có thể phóng lên, lúc chạy có hơi mất sức.
Đường Mãn Ngân đi theo phía sau cảm thán vô cùng, còn chưa đầy mười ngày, cháu gái lên làm công nhân chính thức, được 98 đồng tiền lương, trở thành bảo bối trước mặt xưởng trưởng Vũ, còn mua xe mới, bình thường con bé này lười vô cùng, một khi hết lười liền có năng lực như vậy sao?
Nếu một ngày nào đó cháu gái của ông ấy nói với ông ấy, muốn lái máy bay, ông chắc chắn sẽ tin.
Đường Niệm Niệm thật sự biết lái máy bay, học được thời mạt thế, trong không gian của cô còn có mấy chiếc trực thăng nữa đấy.
Đưa đến cửa nhà khách, Đường Mãn Ngân phải tận mắt nhìn thấy cháu gái lên lầu mới chịu đạp xe quay về.
Nhưng ông ấy vừa đi, Đường Niệm Niệm đã bước ra, hiện tại là tám giờ rưỡi tối, cô dự định đi dạo thành tây một vòng, xem thử có thể dẫn dụ ác ma bi3n thái kia ra hay không, thuận tiện thay trời hành đạo.