Đường Niệm Niệm nghe xong liền biết dụng ý của anh, ánh mắt mang ý cười, cũng không ngăn cản, cho dù Thẩm Kiêu không tìm thì cô cũng phải tìm.
Đường Lão Lục ở một căn nhà độc lập, ba gian phòng, còn có một cái sân. Lúc cha mẹ gã ta còn sống, điều kiện cũng không tệ lắm, nhà ở cũng là cha mẹ gã ta xây nên, nhưng bởi vì gã ta là đứa con sống duy nhất trong mấy đứa con trai nên cha mẹ nuông chiều gã thành người lười biếng, lúc hai vợ chồng già còn sống, Đường Lão Lục xưa nay không đi làm.
Sau khi cha mẹ chết, chỉ còn một mình gã ta, không đi làm thì sẽ chết đói, lúc này gã mới đi làm, nhưng cũng là ba ngày đánh cá hai ngày phơ lưới, đủ ăn là được, dù sao một mình gã ta ăn no cả nhà không đói bụng, thực sự đói không chịu được thì còn có thể đến nhà của mấy ông anh họ của gã ta ăn chực.
Nhà Đường Lão Lục tối đen như mực, không có bật đèn, bởi vì gã ta không đóng nổi tiền điện, cũng không có đèn dầu để thắp, khi trời tối gã ta liền lên giường đi ngủ, ngủ một mạch tới sáng.
Thẩm Kiêu không có gõ cửa, trực tiếp leo tường đi vào, trong tay có thêm một cái đèn pin, là Đường Niệm Niệm đưa cho.
Đường Niệm Niệm chờ ở bên ngoài, không tiến vào.
Đường Lão Lục bọc chăn mỏng, quấn thành một cục, đang ngủ mơ mơ màng màng, mơ hồ cảm giác được bên giường có người, bị dọa đến mở mắt ra, thấy được Thẩm Kiêu bên giường, gã tưởng rằng Hắc vô thường, lập tức mặt như màu đất, run lẩy bẩy.
“Tôi… Tôi mới bốn mươi hai, chưa tới tuổi chết, xin ngài đi đến nhà ông cụ ba có được không?”
Đường Lão Lục lấy dũng khí, muốn đàm phán với “Hắc vô thường”, ông cụ ba mà gã nói tới là người lớn tuổi nhất Đường Thôn, đã tám mươi hai tuổi rồi.
“Ngồi dậy!”
Thẩm Kiêu không mở đèn pin, anh có thể nhìn thấy trong đêm tối.
Đường Lão Lục trong lòng run sợ ngồi dậy, còn bọc chăn mền, cũng không dám ngẩng đầu.
“Ngày mai đến nhà Tề Quốc Xuân cầu hôn!”
Thẩm Kiêu không muốn nói nhảm, trực tiếp nói ý đồ đến.
“Cô ta không chịu gả, tôi từng nói rồi.”
Đường Lão Lục giọng điệu hậm hực, gã ta vốn cho rằng có thể cưới được cô vợ trẻ tuổi, dù sao đã hôn đã sờ rồi, Tề Quốc Xuân không lấy gã ta thì còn có thể gả cho ai?
Nhưng Tề Quốc Xuân phản ứng quá kịch liệt, gã ta chỉ cần nhắc tới thì người phụ nữ này liền lấy cái chết bức bách, gã ta không dám làm tới, đành phải bỏ qua.
“Không lấy được thì anh đi chết đi!”
Thẩm Kiêu cũng lười suy nghĩ biện pháp, anh chỉ cần kết quả, hơn nữa anh tin tưởng Đường Lão Lục khẳng định sẽ có biện pháp cưới được Tề Quốc Xuân.
Anh vươn tay, bóp cổ Đường Lão Lục, chỉ là thoáng dùng thêm chút sức, Đường Lão Lục liền trợn trắng mắt, cảm giác sợ hãi quét sạch toàn thân.
“Tôi… Tôi cưới… Cưới…”
Đường Lão Lục liên mồm đáp ứng, nếu không cưới gã liền phải chết.
Mặc dù gã ta nghĩ mãi mà không rõ, Hắc vô thường sao còn giành công việc của Nguyệt lão, một hai bắt gã ta đi cưới Tề Quốc Xuân.
“Trong nửa tháng không lấy được, chết!”
Thẩm Kiêu không nói nhảm lấy một chữ, nửa tháng sau, hẳn là anh sẽ về Thượng Hải, gọi điện thoại hỏi đại đội trưởng liền biết người làm biếng này có làm theo hay không.
“Cưới, nhất định sẽ cưới!”
Đường Lão Lục bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, run như cái sàng, so với Hắc vô thường đại nhân, gã thà rằng đi cưới mụ dạ xoa Tề Quốc Xuân còn hơn.
Nhất định phải cưới vào cửa, gã mới bốn mươi hai, còn có thể sống mấy chục năm đâu chứ.
Thẩm Kiêu buông tay ra, Đường Lão Lục há to mồm hít thở, vừa nãy còn kinh khủng hơn rơi vào trong nước, gã cảm giác được hơn nửa người đều bước vào Quỷ Môn quan rồi, Diêm Vương gia đang vẫy tay với gã.
Rốt cục hồi sức xong, Đường Lão Lục lấy lại tinh thần, muốn hỏi Hắc vô thường đại nhân, sau khi cưới Tề Quốc Xuân phải làm sao báo cáo với đại nhân, kết quả là phát hiện Hắc vô thường đại nhân đã không thấy đâu.
Bên giường là ánh trăng ảm đạm, không có cái gì.
Đường Lão Lục bị dọa đến giật mình một cái, kéo chăn vào người thật chặt, đến không có hình, đi không có bóng, ngoại trừ “Hắc vô thường” đại nhân, còn có người nào có bản lĩnh này?
Đúng, còn có Bạch vô thường đại nhân, nhưng vừa nãy ‘người’ kia đen như mực, khẳng định là Hắc vô thường.
Ngày mai gã phải đi cưới Tề Quốc Xuân, nếu như người phụ nữ này còn dám ầm ĩ thì gã sẽ dùng tuyệt chiêu.
Đường Lão Lục hạ quyết tâm, cực kỳ buồn ngủ, gã muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai chiến đấu với Mẫu Dạ Xoa.
Sau khi Thẩm Kiêu ra khỏi nhà Đường Lão Lục, đổi hướng đi đến nhà họ Tề.
Trực tiếp trèo tường đi vào, người nhà họ Tề đều đã ngủ hết rồi, tối đen như mực, Thẩm Kiêu dễ dàng tìm được Tề Quốc Hoa, một chưởng bổ ngất anh ta, lại đá anh ta một cước, cái chân vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, răng rắc một tiếng, lại gãy mất.
Tề Quốc Hoa bị đau mà tỉnh, anh ta kêu không ra tiếng, cằm đã bị tháo khớp, anh ta còn chưa mở mắt ra, phần gáy lại bị gõ một cái, lại hôn mê lần nữa.
Thẩm Kiêu nhấc anh ta lên bằng một tay, kéo ra đến bên ngoài bức tường, tùy tiện tìm một cái hố phân, anh cũng tốt bụng đánh cho Tề Quốc Hoa tỉnh lại rồi trở tay quăng ra.
“Đùng.”
Tề Quốc Hoa tiến vào hố phân theo đường vòng cung, một đống ‘vàng lỏng’ văng lên.
Đường Niệm Niệm bịt kín mũi, tức giận liếc xéo Thẩm Kiêu, chiêu này cũng thật độc.
Nhưng cô rất thích.
Tối hôm đó, Thẩm Kiêu ngủ ở nhà đại đội trưởng, điểm tâm thì Đường Niệm Niệm đưa mấy chục cái bánh thanh minh qua đó, sức ăn của Thẩm Kiêu lớn, lương thực trong nhà đại đội trưởng cũng không nhiều, bác ba gái chắc chắn sẽ không nấu quá nhiều cơm, không thể để người đàn ông của cô bị đói được.
“Niệm Niệm, cháu và Tiểu Thẩm hẹn hò từ lúc nào đó?”
Bác ba gái kéo cô đi phòng bếp hỏi.
“Khi còn bé.”
Đường Niệm Niệm có ý tứ là thanh mai trúc mã, nhưng bác ba gái lại hiểu lầm, tưởng rằng ông cụ Đường Thanh Sơn đặt thông gia từ bé.
Khó trách lúc đó con bé Niệm thường xuyên lấy đồ ăn trong nhà đem cho Lang Tể Tử ăn, ông cụ xưa nay không nói, hóa ra lúc đó là đang nuôi cháu rể à.
Bác ba gái vô cùng bội phục ông cụ, bàn về ánh mắt, toàn bộ Đường Thôn cộng lại cũng không bằng ông cụ.
Sớm biết Lang Tể Tử kia có tiền đồ như vậy thì bà ấy cũng sẽ nuôi anh, nói không chừng hiện tại Tiểu Thẩm chính là con rể bà ấy đó chứ.