Đường Niệm Niệm không đi qua đó ngay mà lại lái xe chạy đến vùng chân núi gần đó, lên núi hái một bó hoa đỗ quyên đỏ rực, mùa này đang là mùa hoa đỗ quyên trên núi nở rộ, nhìn đâu cũng thấy.
Cô cắm hoa đỗ quyên vào rổ xe, sau đó mới lái xe chạy đến nhà Hà Chí Thắng, đi từ xa đã nhìn thấy một đống người đen nghìn nghịt, trong không khí nồng nặc mùi máu tanh.
“Đáng sợ chết đi được, cắn nát hết luôn rồi, cái thứ dùng để đi tiểu cũng bị cắn đứt, con hai chó nổi điên!”
“Không chỉ có thể đâu, chỗ đi nặng cũng nát luôn rồi, hình như là bị hai con chó ấy ấy đó!”
“Tôi đã nói mà, sớm muộn gì hai con chó này cũng gây ra họa, hừ, bây giờ người trong nhà bị nghiệp quật rồi đó!”
“Đáng đời, cái tên Hà Pháp Thắng này hại chết chín người phụ nữ, vụ án giết người liên hoàn năm ngoái là do tên súc sinh này làm ra, vốn dĩ đã nên bắn chết từ lâu rồi, là do Hà Chí Thắng bảo lãnh lại, hừ, chết kiểu này cũng đã quá hời cho gã ta rồi, tôi thấy đây là Bồ Tát hiển linh đó!”
“Suỵt, nói nhỏ theo, Hà Chí Thắng nghe được là tiêu đó!”
…
Các quần chúng đều khe khẽ nói nhỏ với nhau, đều cảm thấy cực kỳ hả dạ, mấy năm nay Hà Chí Thắng bóc lột bà con, không có chuyện ác nào là không làm, dân chúng giận mà không dám nói gì, ước gì người chết là Hà Chí Thắng.
“Anh tôi đang bị nhốt trong bệnh viện tâm thần bình thường, tại sao lại xuất hiện ở trong sân nhà tôi? Chắc chắn là có người cố ý đối nghịch với đảng và nhân dân, cố ý khơi mào đấu tranh giai cấp, công an mấy người nhất định phải bắt được phần tử phản động kia!”
Hà Chí Thắng phát ra tiếng gầm gừ tức muốn hộc máu, trong giọng nói ẩn chứa chút sợ hãi.
Người đầu tiên phát hiện ra thi thể của anh họ anh ta chính là một người cấp dưới.
Tối hôm qua anh ta ngủ rất say, đã bao nhiêu năm rồi anh ta không ngủ được một giấc ngon lành như thế, ngủ thẳng đến gần mười giờ sáng, hôm qua đã nói là chín giờ sáng sẽ họp, anh ta chủ trì cuộc họp, các cấp dưới chờ mãi cũng không thấy anh ta đến, gọi điện thoại cũng không có ai nghe máy, một cấp dưới nhanh chóng chạy đi tìm anh ta, kết quả lại phát hiện được thi thể nằm trên mặt cỏ.
Tên cấp dưới kia sợ đến mức tè ra quần, hồn bay phách tán, thét chói tai làm anh ta giật mình thức dậy.
Anh ta vừa nhìn thấy thi thể xong, phản ứng đầu tiên chính là sợ hãi.
Thật ra anh ta nghi ngờ rằng hung thủ vẫn còn đang trốn ở chỗ tối, mục tiêu chính là anh ta, giết anh họ của anh ta là vì đang cảnh cáo người tiếp theo sẽ là anh ta.
Trong lòng Hà Chí Thắng sợ hãi đến cực điểm, tất cả đều biến thành lửa giận, phát ti3t với mất người Ngụy Chương Trình.
“Cát Vĩ Hội của các anh có rất nhiều người tài, kẻ tài năng xuất hiện lớp lớp, vụ án lớn kiểu này đội điều tra hình sự của chúng tôi trình độ có hạn, không điều tra ra được.”
Giọng điệu của Ngụy Chương Trình chanh chua khinh miệt, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Hôm qua vừa mới cãi nhau với cục trưởng Phùng xong, còn đang định nghỉ phép vài ngày, hôm nay anh ta hiếm khi ngủ nướng một hôm, còn ôn lại đêm động phòng với vợ, kết quả lại nhận được điện thoại của cục trưởng, bảo anh ta nhanh chóng chạy về điều tra vụ án.
Anh ta đang định mắng vài câu, kết quả cục trưởng lại nói: “Hà Pháp Thắng chết rồi, chết trong nhà Hà Chí Thắng.”
Ngụy Chương Trình nghe thấy lập tức tỉnh lại liền, lập tức quay về đi làm ngay, sau khi xem xong hiện trường vụ án, tâm trạng của anh ta lại càng vui vẻ hơn nữa.
Cái tên Hà Pháp Thắng này chết thảm thật!
Cũng rất hả giận!
Ngụy Chương Trình và các đồng nghiệp đều rất vui vẻ, tuy rằng bọn họ biết quá trình là trái pháp luật, nhưng kết quả lại tốt, bọn họ không muốn điều tra vụ án này.
Cho nên sau khi nghe Hà Chí Thắng tức giận mắng xong, Ngụy Chương Trình không chút khách sảo mỉa mai ngược lại, còn buông ta không nhận việc này.
“Trước đó chủ nhiệm Hà cũng giành lấy không ít vụ án của chúng tôi, lần này chủ nhiệm Hà cứ đích thân đi điều tra đi, năng lực của chúng tôi quá kém cỏi, xin lỗi không làm được.”
Ngụy Chương Trình hừ lạnh, gọi đồng nghiệp định đi về.
Hà Chí Thắng thay đổi sắc mặt liên tục, nghiến răng ken két, thật sự muốn đánh chết cái tên họ Ngụy này, nhưng anh ta còn đang trông chờ Ngụy Chương Trình tra án, trong cả cái Chư Thành này, người điều tra giỏi nhất chính là tên họ Ngụy.
Anh ta nhất định phải bắt được hung thủ, thiên đao vạn quả, báo thù cho anh họ!
“Đội trưởng Ngụy đừng tức giận, lúc nãy thái độ của tôi không tốt lắm, xin lỗi, tôi và anh họ rất thân với nhau, anh ấy bị người ta dùng thủ đoạn độc ác như thế gi ết chết, trong lòng tôi đương nhiên là rất khó chịu cho nên mới không kiểm soát được cách nói năng, đội trưởng Ngụy là người rộng lượng, đừng chấp nhặt với tôi!”
Hà Chí Thắng co được giãn được, mềm giọng, có vẻ rất đáng thương.
Nếu người ngoài không biết chuyện nghe được có lẽ sẽ thật sự cảm động trước tình cảm sâu đậm của hai anh em bọn họ.
“Đội trưởng, hung thủ là hai con chó, miệng vết thương trên người Hà Pháp Thắng đều là do chó cắn.”
Pháp y đứng lên, công bố phát hiện của anh ta.
Nhưng mà anh ta lại che giấu đi một vài chi tiết.
Chẳng hạn như lưỡi của người chết đã bị vũ khí sắc bén cắt đứt trước, sau đó mới bị chó cắn.
Ngoài ra trên cơ thể của người chết có dính một loại mùi hương có thể k1ch thích chó, đây chính là nguyên nhân chính làm chó nổi điên.
Pháp y lười đi nói, sáng nay anh ta chưa ăn no, mệt.
Ngụy Chương Trình buông tay nhún vai, lớn tiếng nói: “Chủ nhiệm Hà nghe được rồi đúng không, hung thủ là hai con chó mà anh nuôi, vụ án này coi như kết thúc.”
“Không thể nào có chuyện này, chó của tôi rất nghe lời, sao có thể cắn anh họ của tôi được chứ? Với lại anh họ của tôi bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, cách chỗ này ba bốn mươi dặm, sao anh tôi lại xuất hiện trong nhà tôi được chứ?”
Giọng nói của Hà Chí Thắng dần dần lớn hơn, lửa giận cũng càng lúc càng lớn, mấy người này xem anh ta như đồ ngu mà lừa gạt, đáng chết!
“Hà Pháp Thắng ở bệnh viện tâm thần hay là ở trong nhà anh thì tôi không rõ lắm, nói đúng ra thì Hà Pháp Thắng nên ở trong tù, chủ nhiệm Hà, tôi và các đồng đội chỉ có thể điều tra được đến đây, hung thủ chính là hai con chó mà anh nuôi!”
Ngụy Chương Trình lạnh lùng trào phúng, anh ta đương nhiên biết chuyện Hà Pháp Thắng đột ngột xuất hiện ở trong nhà rất khả khi, nhưng mà có liên quan gì đến anh ta chứ?