Từ lâu lão ta đã thèm thuồng số tài sản nhà họ Đường rồi, nhà đó đã làm ăn buôn bán từ thời tiền triều, tải sản tích lũy qua nhiều thế hệ phải nói là hằng hà sa số, trừ bài thuốc bí ẩn kia ra còn số vàng bạc châu báu đó nữa… tất cả sẽ thuộc về nhà họ Chu của lão ta.
Mặc dù lão ta cũng thèm thuồng chỗ tài sản của nhà họ Phó nữa nhưng chính lão cũng biết mình không thể lấy được nó, nhà họ Đường cũng không thua kém nhà họ Phó là bao, chỉ cần kế hoạch của lão ta thành công thì nhà họ Chu có thể thịnh vượng mãi mãi.
Một tiếng sau, Chu Tư Nhân bước ra khỏi phòng đọc sách, anh ta nhớ lại lời ông nội vừa nói.
Cô gái kia tên là Đường Niệm Niệm, mười bảy tuổi, nhiệm vụ của anh ta là lấy được Đường Niệm Niệm, để cô chịu dâng vật báu của nhà họ Đường lên làm của hồi môn.
Anh ta thích nhiệm vụ này rồi đấy.
Chu Tư Nhân vội vã trở về thu dọn hành lý, ngày kia mới đi thì muộn quá, anh ta sẽ đi ngay ngày mai, Chu Tư Nhân nóng lòng muốn gặp Đường Niệm Niệm lắm rồi.
Đường Thôn.
Liễu Tịnh Lan định đi lên thị trấn gọi điện thoại, nhưng thời tiết đột ngột chuyển xấu, trời mưa như thế nào chắc chắn đường lên thị trấn sẽ đầy bùn đất, cô ta không thích giẫm lên mấy chỗ lầy lội như thế nên dự định đợi mưa tạnh rồi mới đi.
Không ngờ lại mưa liên tiếp hai ngày liền, lúc Liễu Tịnh Lan lên thị trấn và gọi điện thoại về nhà thành công, cô ta mới biết Chu Tư Nhân đã xuống nông thôn trước rồi.
“Sao đột nhiên anh ấy lại về quê? Mà anh ấy về vùng nào?”
Liễu Tịnh Lan lo lắng vô cùng, tại sao mọi chuyện lại khác với kiếp trước như vậy, rõ ràng kiếp trước mãi đến mùa thu Chu Tư Nhân mới xuống nông thôn kia mà, chẳng lẽ, không phải cô ta có cơ hội sống lại mà chỉ là một cơn ác mộng thôi sao?
Những gì đã xảy ra ở kiếp trước chỉ là một cảnh trong giấc mơ của cô ta?
Nhà họ Liễu không biết chính xác Chu Tư Nhân về vùng nào, bọn họ chỉ biết anh ta đã rời thủ đô thôi. Liễu Tịnh Lan cúp điện thoại, bỗng cảm thấy chán nản quá.
Chu Tư Nhân không ở thủ đô nữa thì cô ta cũng chẳng có nhu cầu trở về, nếu Chu Tư Nhân đi xuống một vùng quê khác thì cô ta nên làm gì đây?
Liễu Tịnh Lan chịu một đòn đả kích nặng nề khiến cô ta chán nản uể oải vô cùng, mấy ngày chỉ nằm một chỗ không ra khỏi nhà, Đường Niệm Niệm không biết chuyện này, vì cô mới qua huyện chơi với Thẩm Kiêu rồi.
Thật ra nói là đi chơi chứ cả hai cũng chẳng đi đâu cả, đa số đều ngâm mình trong không gian. Thẩm Kiêu làm nông, xây nhà, bận tối mắt tối mũi, còn Đường Niệm Niệm thì thoải mái nằm chơi bên cạnh, thỉnh thoảng quay sang hôn anh vài cái xem như phần thưởng.
Thẩm Kiêu được thưởng nên làm việc tích cực hẳn lên, cứ làm được một lúc lại chạy lại chỗ cô yêu cầu vài nụ hôn.
Lần này, Thẩm Kiêu lại tới đòi thưởng, trên tay còn cầm theo một hộp đầy trang sức đang phát ra những tia sáng lóng lánh, nhưng đây cũng chỉ là một phần ba của bộ sưu tập mà anh đã thu thập suốt mấy năm qua. Nào đỏ, trắng, xanh lá cây, xanh dương, hồng, tím… những viên ngọc sặc sỡ khiến Đường Niệm Niệm vui như mở cờ trong bụng.
Cô cất hết cố đá quý đó vào không gian, Thẩm Kiêu còn làm riêng một ngôi nhà cho cô cất giữ đá quý, anh còn tính làm một lô hộp trang sức, mỗi một món sẽ đặt riêng trong một chiếc hộp như thế. Hiện tại anh ấy đang bận bịu vì chuyện đấy lắm.
“Chu Tư Lượng biến thành kẻ tàn tật thật à?”
Giọng của Đường Niệm Niệm nghe vui lắm, Chu Tư Lượng là một tên khốn, cũng là chủ lực chống đối Thẩm Kiêu ở kiếp trước, thậm chí sau này cũng chính anh ta là kẻ đã gi ết chết Thẩm Kiêu.
Anh ta trở thành kẻ tàn tật đúng là chuyện tốt, là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống!
“Tàn thật rồi, tiền thưởng thì chưa trả, đến lúc nào phát thưởng anh sẽ nói với em!”
Thẩm Kiêu bất mãn lắm chứ, phần thưởng này đến không đúng lúc chút nào, sau này có nhận nhiệm vụ gì anh cũng phải trì hoãn ít thời gian mới được.
“Về sau anh đừng có nhận nhiều nhiệm vụ như thế nữa, bây giờ chúng ta không thiếu tiền, đây đều là số tiền em kiếm được đấy.”
Đường Niệm Niệm lấy ra rất nhiều tiền từ trong túi xách của mình, chỗ này là hoa hồng từ máy dệt vớ, đâu đó cũng cỡ vài nghìn tệ.
“Nhà máy dệt vớ đi vào hoạt động thì em còn kiếm được nhiều hơn thế này nữa, em dư sức nuôi anh!”
Đường Niệm Niệm đã vét sạch hết tiền bạc của cải trong nhà rồi, riêng tiền mặt đã lấy hơn hai mươi nghìn tệ, cộng thêm tiền lương của Thẩm Kiêu thì hơn ba mươi nghìn.
Tại thời điểm này thì có từng đó tiền chính là nhà giàu nứt đố đổ vách.
“Được!”
Thẩm Kiêu không từ chối, anh không hề cảm thấy xấu hổ khi để phụ nữ chi tiền nuôi dưỡng, nhưng nhiệm vụ thì vẫn phải nhận, công việc vẫn phải làm.
Không chỉ vì tiền mà anh còn muốn leo lên vị trí cao hơn nữa, leo đến nơi đủ cao để khiến nhà họ Thẩm cũng phải ngưỡng mộ, báo thù cho mẹ và chính mình, bảo vệ Niệm Niệm và cậu.
Chỉ khi ở vị trí cao, anh mới có thể bảo vệ người anh thương yêu.
“Trưa nay anh muốn ăn gì?”
Đường Niệm Niệm đứng dậy tính đi nấu cơm trưa.
“Thịt lợn kho, gà luộc xé sợi!”
Thẩm Kiêu nói ra hai món yêu thích, giống như cây trồng, gà nuôi trong không gian lớn nhanh, nhanh gấp ba lần bên ngoài, làm món gà luộc xé phay vừa hay hợp lý.
Đường Niệm Niệm đi bắt một con gà mái nhỏ, hái thêm vài quả dâu tây, hạt giống được cô thu thập từ mạt thế, chỉ trồng một mảnh đất nhỏ mà giờ đã ra hoa kết trái hết rồi.
Ngoại trừ việc cô không tự tay trồng trọt thì những vấn đề còn lại đều rất tốt, cây cối, vật nuôi đều phát triển nhanh gấp ba lần, hơn nữa, dù quả trên cây đã chín hết rồi, nhưng chỉ cần không hái xuống thì vẫn luôn giữ được độ tươi ngon như ban đầu, không sợ hư thối.
Bắt một con gà mái nho nhỏ nặng tầm một đến hai cân, vặt lông, cắt tiết rồi cho luôn vào nồi hấp; làm thịt thêm một con thỏ để làm món thịt thỏ xào lăn, thịt lợn thì kho một nồi to, sau đó xào một đ ĩa rau xanh, một bát canh mướp nấu với trứng gà.
Đồ ăn đã xong xuôi hết cả, Đường Niệm Niệm pha thêm một bát nước chấm là xong.
“Đến giờ ăn rồi!”
Đường Niệm Niệm gọi to, bàn ăn tròn được chủ nhà để lại vẫn còn dùng tốt lắm.
Nhìn ra thì thấy Thẩm Kiêu cưỡi một con bò lững thững bước tới, hóa ra mấy con bê do cô đưa về đây hồi trước đã lớn đến vậy rồi, hiện tại còn chở được cả người nữa.
Đường Niệm Niệm lấy ra một cái chậu khá to để đựng cơm cho Thẩm Kiêu, cái chậu đó chắc chỉ nhỏ hơn chậu rửa mặt một chút, cô xếp đầy cơm với thức ăn vào chậu; sau đó là đến lượt Bách Tuế, bát cơm của nhóc ta cũng vĩ đại không kém, chắc chỉ nhỏ hơn của Thẩm Kiêu một chút, Đường Niệm Niệm múc cho Bách Tuế một chậu cơm đầy, sau đó thêm nước dùng và thịt, cô còn cho thêm một ít rau xanh vào đó nữa.
Ăn đủ cả rau cả thịt mới khỏe mạnh sống lâu được.
“Gâu… Không ăn rau đâu!”
Bách Tuế lên tiếng phản đối ngay, tại sao loài người cứ ép nó ăn cỏ thế, nó có phải dê đâu!