Mới một tháng không đến, Đường Ngũ Cân đã già đi không ít, vừa gầy vừa đen, thoạt nhìn như là chị em của Từ Kim Phượng.
Mỗi ngày ăn cháo khoai lang kèm dưa muối, còn làm việc như trâu bò, thần tiên cũng không chịu được.
“Cô tới làm gì?”
Đường Ngũ Cân giọng điệu bất thiện, hung hăng trừng mắt nhìn, liền muốn vòng qua Đường Niệm Niệm.
Mặc dù hiện tại cô ta khổ một chút, nhưng Quốc Khánh nói trong nhà đang nghĩ biện pháp, rất nhanh sẽ có thể trở về Kinh Thành, còn có thể sắp xếp công việc chính thức cho cô ta, về sau cô ta khẳng định sẽ sống tốt hơn Đường Niệm Niệm!
Trong khoảng thời gian này, Đường Ngũ Cân đều nhờ vào lý do này để chống đỡ.
Cô ta tin tưởng Hà Quốc Khánh!
“Tới xem trò cười của cô đó, mỗi ngày ăn dưa muối với cháo, mỗi ngày làm việc giống như trâu, dễ chịu ha?”
Đường Niệm Niệm cũng sẽ không đồng tình với người phụ nữ này, cô là đến xem trò cười thật, còn muốn thêm một mồi lửa.
“Chuyện của tôi không cần đến lượt cô quản!”
Đường Ngũ Cân cắn chặt răng, ở trong lòng không ngừng thuyết phục mình, gian khổ chỉ là tạm thời, kiên trì một chút nữa, rất nhanh là có thể trở về thành sống ngày tốt lành.
“Tôi mới mặc kệ cô, tôi chính là có chuyện nghĩ mãi mà không rõ, cô và Mắt Kính Nhỏ đều đã đăng ký kết hôn rồi, sao anh ta còn quan tâm Liễu Tịnh Lan hơn cô thế!”
Đường Niệm Niệm cười híp mắt chỉ về phía Hà Quốc Khánh.
Đường Ngũ Cân quay đầu, thấy được một màn khiến cô ta ruột gan đứt từng khúc
Hà Quốc Khánh mỗi ngày đều nói mình không khỏe, bây giờ lại làm việc hăng hái giống như trâu, còn thỉnh thoảng ngẩng đầu cười với Liễu Tịnh Lan, cười đến dịu dàng như vậy, thâm tình như vậy, anh ta chưa từng đối xử với cô ta như vậy bao giờ.
Khẳng định là con tiện nhân Liễu Tịnh Lan kia quyến rũ Quốc Khánh!
Đường Ngũ Cân vô thức giải thích thay Hà Quốc Khánh, chỉ trách Liễu Tịnh Lan.
Cô ta ném đòn gánh đi, nhanh chân chạy về phía Hà Quốc Khánh, siết chặt nắm đấm.
Đường Niệm Niệm một mặt mong đợi đi theo, cô thích nhất là chó cắn chó!
“Tịnh Lan, cô đi sang một bên nghỉ ngơi, tôi làm cho!”
Hà Quốc Khánh đã gánh mười mấy gánh đất, trong lòng bàn tay nháy mắt mọc ra mấy vết rộp, lưng cũng đau nhức, nhưng anh ta vẫn ráng chống đỡ, đồng thời nở nụ cười dịu dàng thâm tình, nhẹ nhàng nói chuyện với Liễu Tịnh Lan.
“Quốc Khánh, may mà có anh.”
Thời khắc này Liễu Tịnh Lan thật lòng thật dạ có thêm vài tia cảm kích với Hà Quốc Khánh, lúc kêu tên anh ta cũng có thêm mấy phần thân mật.
Hà Quốc Khánh bị một tiếng “Quốc Khánh” này làm cho toàn thân tê dại, xương cốt đều mềm nhũn, đây là lần đầu tiên Liễu Tịnh Lan gọi anh ta là “Quốc Khánh” đấy.
“Em cũng gầy rồi, lát nữa anh lấy cho em mấy quả trứng gà.”
Đầu óc choáng váng Hà Quốc Khánh, hoàn toàn quên mình là người đã có vợ, cũng quên trong nhà ngay cả cháo khoai bát cũng sắp không có ăn, hào phóng đem mấy quả trứng gà đáng giá nhất trong nhà đưa cho người trong lòng.
Đường Ngũ Cân chạy tới vừa lúc nghe được câu nói này, cả người đều nổ tung.
Mấy quả trứng gà kia là cô ta dùng số tiền còn sót lại trên thân mua của người ở nông trường, tổng cộng chỉ mua mười quả, mỗi ngày nấu cho Hà Quốc Khánh một quả bồi bổ thân thể, chính cô ta cũng không nỡ ăn.
Liễu Tịnh Lan đáng chết, còn thấp hèn hơn cả kỹ nữ!
Đến lúc này, Đường Ngũ Cân còn mang tiêu chuẩn kép mà giải thích thay Hà Quốc Khánh, quy hết tội lỗi lên trên người Liễu Tịnh Lan.
“Cái thứ lẳng lơ không biết xấu hổ, ai cho mày quyến rũ chồng tao, tao đánh chết mày!”
Đường Ngũ Cân nhanh chân bước qua, nắm chặt tóc Liễu Tịnh Lan, dùng sức tát mấy cái.
Liễu Tịnh Lan bị đánh đến ngớ ra, căn bản không phản ứng kịp, đầu óc ông ông, trong thoáng chốc thấy một bà thím vừa già vừa xấu.
“Thím kia, thím dựa vào cái gì mà đánh tôi? Tôi căn bản không biết chồng của thím!”
Liễu Tịnh Lan nói chuyện hùng hồn, bà thím này già như thế, chồng bà ta khẳng định cũng là một ông cụ, cô ta cho dù có nghèo túng, cũng không có khả năng đi lấy lòng một lão già họm hẹm đâu.
“Ha ha ha ha, Đường Ngũ Cân, cô ta gọi cô là thím đó, rõ ràng các cô cùng tuổi, cô ta còn lớn hơn cô hai tháng!”
Một tiếng cười thanh thúy truyền tới, cực kỳ rõ ràng bên trong cảnh cát vàng đầy trời, người làm việc đều ngừng lại, vây sang đây xem náo nhiệt.
Đường Niệm Niệm đứng ở bên trên sườn núi, từ trên cao nhìn xuống xem kịch vui, cô còn từ trong bọc lấy ra một bao hạt dưa ngũ vị hương, vừa cắn vừa xem.
“Lấy đi, không cần khách khí!”
Đường Niệm Niệm hào phóng chia cho quần chúng hóng chuyện bên cạnh, vui một mình không bằng vui chung mà!
“Cô gái, cô là em gái của Đường Ngũ Cân hả?”
Quần chúng cầm hạt dưa, ấn tượng với Đường Niệm Niệm vô cùng tốt, cô bé trắng trẻo mềm mại thật xinh đẹp, nhìn thấy mà cảnh đẹp ý vui.
Đường Niệm Niệm phun vỏ hạt dưa, thanh thúy trả lời: “Đường Ngũ Cân không phải người nhà của tôi, công xã đã xác nhận đơn đoạn thân rồi.”
Quần chúng cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, có một đứa con gái đầu óc ngu xuẩn như Đường Ngũ Cân thì đoạn thân là biện pháp tốt nhất, bằng không cả nhà đều sẽ bị đồ ngu này kéo vào trong vũng bùn.
Hiện tại Đường Ngũ Cân đều thành ví dụ mặt trái mà xa gần đều nghe tiếng.
“Nếu con mà học theo Đường Ngũ Cân thì bà đây nhất định sẽ đánh chết con!”
Lúc cha mẹ dạy con gái đều sẽ nói một câu như vậy.
Đường Ngũ Cân bị Đường Niệm Niệm kích thích nổi trận lôi đình, đã mất đi lý trí, một tay đẩy Liễu Tịnh Lan ngã trên mặt đất, cưỡi lên người cô ta, tát vào mặt cô ta.
“Cái con điếm nhà mày kêu ai là thím hả? Mày tưởng mày đẹp lắm sao, tao muốn xem xem bộ mặt lẳng lơ của mày đẹp cỡ nào!”
Đường Ngũ Cân chỉ ở nông trường mới hơn một tháng, hoàn toàn biến thành người phụ nữ thô tục không chịu nổi, miệng đầy lời thô tục, sức lực cũng mạnh đến kinh người.