Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 425



Đường Niệm Niệm chỉ có một mình, có quá nhiều nhà máy phải quản, không thể phân thân được, anh ta không thể chuyện gì cũng ỷ lại vào Tiểu Đường người ta.

Thượng Quan Tĩnh lấy hợp đồng ra, trao đổi với các thương nhân nước ngoài, họ không có ý kiến với giá cả, nhưng có ý kiến với thời gian giao hàng.

“Xin lỗi, đã có không ít khách hàng ký đơn lớn rồi, giao hàng xếp tới nửa cuối năm năm sau.” Thượng Quan Tĩnh chừng mực ứng đối, tuy các thương nhân nước ngoài không hài lòng, nhưng cũng bất lực, chỉ có thể đồng ý.

Họ đã đi khắp các quầy trưng bày ở hội quảng giao, đều không tìm được kẹp tóc xinh đẹp như vậy, cho dù là năm sau giao hàng, họ cũng chỉ đành chấp nhận.

Sau khi ký xong hợp đồng, việc làm ăn giống như diều gặp gió, lập tức tràn tới, Đường Mãn Đồng cũng kéo tới mấy thương nhân nước ngoài, ba người họ luống cuống tay chân, Thượng Quan Tĩnh cũng tới giúp.

Có Thượng Quan Tĩnh chỉ điểm, tiếng anh của ba người tiến bộ thần tốc, từ trung trộn anh không ra gì, đã tiến bộ tới mức có thể đối thoại toàn tiếng anh rồi.

Bên phía Đường Niệm Niệm cũng giải quyết xong việc, dẫn mấy thương nhân nước ngoài tới.

Biết được Đường Mãn Đồng bọn họ dựa vào bản thân ký được hai mươi mấy vạn tệ đơn đặt hàng, cô khen hai người một trận.

Ngày đầu tiên ở hội quản giao, thành quả như ý, Đường Niệm Niệm bọn họ ký được bốn mươi mấy vạn tệ đơn đặt hàng, tuy không phải là quầy cao nhất trong hội, nhưng lại là quầy đồ thủ công cao nhất.

Tham Khảo Thêm:  Chương 43: 43: Dán Bờ Môi Mỏng Lên 1

Thời gian giao hàng của xưởng đồ thủ công và xưởng kẹp tóc đã xếp tới năm sau nữa.

Hội quảng giao mới vừa bắt đầu, Đường Niệm Niệm có tự tin sẽ lấy được trăm vạn tệ đơn đặt hàng nữa, như vậy xưởng đồ thủ công và xưởng kẹp tóc, trong vòng ba năm không cần lo lắng nữa.

Ngày thứ ba, trung tâm triển lãm càng thêm náo nhiệt, có thêm không ít thương nhân nước ngoài, Đường Niệm Niệm không chỉ giúp xưởng nhà mình kéo được mấy chục vạn tệ đơn đặt hàng, còn giúp nhà xưởng khác ở Thượng Hải kéo được hơn trăm vạn tệ đơn đặt hàng.

Mấy nhà máy lớn ở Thượng Hải xem thường cô trên tàu lửa, bây giờ lại tâm phục khẩu phục cô, còn rất hổ thẹn, cảm thấy mình lòng dạ tiểu nhân, cách cục còn không bằng một cô gái nhỏ.

Đường Niệm Niệm vốn không quan tâm, chỉ là người không liên quan mà thôi.

Cô vừa phiên dịch cho một nhóm khách hàng Trung Đông, bàn được một đơn đặt hàng cơ giới nông nghiệp, cổ họng như lửa đốt, thế này cũng thôi, quan trọng hơn là trên người những khách hàng này còn xịt nước hoa, mùi hương đậm đặc đó khiến cô đau đầu.

Đường Niệm Niệm dùng tay quạt gió, không khí vẫn vậy, thương nhân nước ngoài ở trung tâm triển lãm quá nhiều, người nước ngoài đều thích xịt nước hoa, đủ loại nước hoa trộn lẫn vào nhau, hình thành một mùi siêu kỳ quái.

Tham Khảo Thêm:  Chương 158

Thật sự không phải là mùi khó ngửi gì, khứu giác của Đường Niệm Niệm cực kỳ nhạy bén, nếu không phải khoái cảm kiếm tiền chống đỡ, cô đã sớm co giò chạy rồi.

“Đồng chí Đường, có phải cô không khỏe không?”

Nhân viên công tác của nhà máy cơ khí nông nghiệp nhìn ra nét mặt của Đường Niệm Niệm không tốt lắm, quan tâm hỏi.

“Có hơi ngột ngạt, mùi hương của những người đó nặng quá.”

Đường Niệm Niệm lại phẩy tay mấy cái, khách hàng Trung Đông đã rời đi, bây giờ là giờ nghỉ trưa, về cơ bản thương nhân nước ngoài đều về nhà nghỉ rồi.

“Tôi ra ngoài hít thở không khí.”

Đường Niệm Niệm sải bước đi ra ngoài, cô phải hít thở không khí tươi mới.

Cô đi ra khỏi trung tâm triển lãm, đến chậu hoa bên đường hít mùi thơm, chỉ là mới đứng một lúc liền bị tiếng ồn ào gián đoạn.

“Cứt chó, thật xui xẻo!”

Một giọng nói có hơi quen tai kêu lên, nói tiếng anh, còn có một tiếng xin lỗi của một người phụ nữ và tiếng khóc của trẻ con.

“Xin lỗi, tôi lau cho ngài nhé, là đứa trẻ không nhìn thấy, thật sự xin lỗi!”

Giọng nói của người phụ nữ nghe như sắp khóc, cô ấy lơ là một chút, đứa trẻ liền va vào người người ngoại quốc này, hơn nữa trong tay đứa trẻ cầm tranh đường, tranh đường keo keo dính lên đồ người ngoại quốc, thế này phải làm sao đây!

“Cút ra, người da vàng!”

Kurt bực bội đẩy người phụ nữ ra, còn đá đứa trẻ đang khóc bên cạnh một cái, bạn bè của hắn ta cũng không ngăn cản, mà cợt nhả xem náo nhiệt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 10

Dù sao thì đá một cái cũng không chết người, để Kurt xả giận cũng tốt.

“Đừng đánh con của tôi, tôi dập đầu đền tội với ngài!”

Người phụ nữ hoảng hốt ôm lấy đứa bé, muốn quỳ xuống đền tội, nhưng chỉ khom người một nửa đã bị ngăn lại.

Là Đường Niệm Niệm.

“Đừng dập đầu với người tây!”

Giọng nói Đường Niệm Niệm lạnh tanh, cho dù đứa trẻ bất cẩn tông trúng người, xin lỗi là được, không nên quỳ đầu gối quý giá.

Hơn nữa người tây này mắng chửi quá khó nghe, thật đáng chết!

Nắm đấm của Đường Niệm Niệm cứng lại, nhưng cô biết người đàn ông nước ngoài này không thể chết trong nội cảnh Hoa Quốc.

Cô nhận ra người đàn ông nước ngoài này, chính là tên nói năng lỗ m ãng trong thang máy, bị cô dùng đá dạy dỗ, vẫn không nhớ được, vậy thì đừng trách cô ra tay nặng.

“Chiếc áo này bao nhiêu tiền, tôi đền!”

Đường Niệm Niệm dùng tiếng anh lưu loát hỏi, thái độ đúng mực.

Kurt cũng nhận ra cô, ánh mắt vô cùng khinh thường, quan sát Đường Niệm Niệm từ trên xuống dưới, miệng còn nói lời bỡn cợt: “Chiếc áo này của tôi một nghìn đô la, cô đền nổi không? Nếu cô nguyện ý cùng tôi trải qua một đêm mặn nồng, tôi vẫn rất hào phóng.”

Đám bạn của hắn ta cười hùa theo, ánh mắt nhìn Đường Niệm Niệm càng thêm cợt nhã, thậm chí cảm thấy chắc chắn Đường Niệm Niệm sẽ đồng ý.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.