Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 463



Tuyên Xuân Vinh cũng nổi giận, nói: “Đường Hồng Hạnh chính là một kẻ điên, tôi đã nói với cô ta rất nhiều nhưng đều không được, nếu anh không tin thì tự đi hỏi Đường Hồng Hạnh, có phải tôi đã nói với cô ta rất nhiều lần tôi không thích cô ta, có phải đã nói với cô ta bảo cô ta gả cho người khác, đừng tới tìm tôi nữa không? Tôi đã nói như vậy rồi, cô ta còn muốn đi nhảy sông, tôi có cách gì?”

Khóe miệng Đường Niệm Niệm giật giật, nếu thật sự là như vậy, Tuyên Xuân Vinh thật sự có hơi oan.

Đường Mãn Đồng thấy anh ta nói chắc nịch, cũng dao động, bán tín bán nghi nói: “Cậu thật sự nói như vậy?”

“Nếu tôi nói dối thì cho tôi bây giờ ra ngoài bị xe cán chết!”

Tuyên Xuân Vinh thề độc.

Chương Nhạc Vi lo lắng, bịt miệng anh ta lại, tức giận nói: “Anh thề kiểu này làm gì!”

“Anh không nói dối, không sợ!”

Tuyên Xuân Vinh cười với cô ta, ánh mắt hai người giao nhau, tình ý liên miên, tín niệm của Đường Mãn Đồng càng dao động, lẽ nào thật sự đầu óc của Đường Hồng Hạnh có bệnh?

Anh ta lại nghĩ tới hình như luôn là Đường Hồng Hạnh quậy, Tuyên Xuân Vinh chưa từng hồi ứng, cũng chưa từng tới Đường Thôn.

“Chắc chắn tôi sẽ hỏi, nếu cậu nói dối, tôi sẽ không khách sáo!”

“Tôi không thẹn với lòng!”

Tuyên Xuân Vinh thản nhiên, chuyện anh ta chưa từng làm, căn bản không sợ.

Đường Niệm Niệm đã tin rồi, lời Tuyên Xuân Vinh nói có lẽ là thật, nhưng cô vẫn không hiểu, nếu Tuyên Xuân Vinh và Chương Nhạc Vi đều thích nhau, vì sao kiếp trước họ không thể ở bên nhau?

Hơn nữa sau này Tuyên Xuân Vinh trở nên giàu có, lời đồn đều là cô gái anh ta yêu đã chết, anh ta vì cô gái đó thủ thân như ngọc, giang hồ đồn đãi cô gái đó chính là Đường Hồng Hạnh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 172: Ngoại truyện 3

Cách nói này chắc chắn không đúng, cho nên…cô gái anh ta yêu lẽ nào là Chương Nhạc Vi?

Đường Niệm Niệm lo lắng, lẽ nào kiếp trước Chương Nhạc Vi chết rồi?

Sao lại chết?

Cô nhìn thấy khăn lụa đỏ trên cổ Chương Nhạc Vi, bỗng nhiên nhớ ra, cô gái này cực kỳ thích thắt khăn lụa đỏ, khi lần đầu nhìn thấy cô gái này, chính là đang mặc áo dạ màu bảo lam, phối với khăn lụa đỏ.

Đường Niệm Niệm lại nhớ tới Hà Pháp Thắng, tên ác ma giết người đó, kiếp trước chưa từng nghe qua chuyện này, cho nên tên ác ma này rất có thể chưa bị bắt, còn hại không ít cô gái.

Rất có thể Chương Nhạc Vi chính là…

Đường Niệm Niệm không nghĩ tiếp, hi vọng cô nghĩ sai.

Sau khi Đường Mãn Đồng đi, Đường Niệm Niệm tới tiệm cắt tóc sửa lại kiểu tóc, tóc dài mất, biến thành tóc ngắn ngang tai, bây giờ rất nhiều nữ đồng chí đều để kiểu tóc này.

Tóc có thể sửa, lông mày lại không thể đắp vào được, Đường Niệm Niệm chỉ đành dùng bút kẻ.

Bên phía cậu Chương xong việc, chạy tới tìm họ, dẫn Tuyên Xuân Vinh đến nhà thuê trước, cậu Chương đã thuê sẵn trước đó, là một căn nhà kèm sân, bởi vì phải đóng gia cụ, diện tích phải rộng rãi.

“Tôi trả ba tháng tiền thuê rồi, cậu an tâm ở, cứ nói là đóng gia cụ giúp họ hàng, đừng nói thu tiền!” Cậu Chương dặn dò.

“Biết, cảm ơn cậu!”

Tuyên Xuân Vinh vô cùng cảm kích, muốn đi lấy tiền trả cho cậu Chương.

“Cái này không vội, cậu kiếm được tiền rồi trả cho tôi, cố gắng làm, chỉ cần tay nghề của cậu tốt, chắc chắn không thiếu việc!” Cậu Chương không lấy.

Tuyên Xuân Vinh có ơn cứu mạng với anh ta, trước đây ở đám cháy, một cây xà nhà đổ xuống, suýt chút đập lên người anh ta, là Tuyên Xuân Vinh đẩy anh ta một cái mới vớt về được cái mạng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 9

“Tôi không dám hùng hồn, đợi làm ra gia cụ, xem khách hàng có hài lòng không.” Tuyên Xuân Vinh vẫn có tự tin.

Tay nghề làm mộc của anh ta là tổ truyền, ông cụ cố cố cố của anh ta có thể dựa vào nghề này làm giàu, mua mấy trăm mẫu đất, chứng tỏ nghề tổ truyền nhà họ Tuyên sẽ không tệ.

Năm đó ông cụ cố cố cố của anh ta chính là ở tỉnh làm giàu, bây giờ anh ta cũng tới tỉnh, cũng một bàn tay trắng, ông cụ cố cố cố có thể thành công, anh ta cũng nhất định có thể thành công.

Cậu Chương công việc bận, không có bao nhiêu thời gian, đưa danh sách khách hàng rồi đi, Chương Nhạc Vi ở lại giúp dọn dẹp vệ sinh, Đường Niệm Niệm không muốn làm bóng đèn, hơn nữa cô còn có việc quan trọng.

Cô gọi Chương Nhạc Vi ra, biểu cảm rất nghiêm túc, dặn dò nói: “Muốn ở bên Tuyên Xuân Vinh thì đợi!”

“Đợi cha mẹ tôi nơi lỏng sao? Cậu cũng bảo tôi đợi, còn nói sau này nhất định sẽ có biến động, cũng không biết là thật hay giả.”

Chương Nhạc Vi bĩu môi, tâm trạng thấp thỏm, cô ta không muốn liên lụy gia đình, cũng không muốn chia tay Tuyên Xuân Vinh, nhưng bảo cô ta đợi mãi, cô ta cũng không muốn.

Cô ta sợ đợi không được kết quả, uổng công phí sức.

Nhưng bảo cô ta đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, cô ta lại không nỡ.

Nội tâm Chương Nhạc Vi vô cùng rối bời, gương mặt ngập tràn ưu sầu.

“Nghe lời cậu của cô!”

Đường Niệm Niệm nói xong liền đi, Chương Nhạc Vi đuổi theo hỏi: “Niệm Niệm, có phải cô tính ra được gì rồi không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 42

“Ừm!”

Đường Niệm Niệm không phủ nhận, Chương Nhạc Vi lập tức vui vẻ, vẻ ưu sầu tiêu tan, Niệm Niệm tính thời tiết chuẩn như thế, chắc chắn sẽ không sai.

Cô ta nhất định phải kiên trì, đợi tới ngày mây tan trăng sáng!

Đường Niệm Niệm đuổi theo cậu Chương, mời anh ta đi uống trà.

“Tiểu Đường, chỗ tôi còn có chút việc, cô có gì cứ nói thẳng, cô là bạn của Tiểu Vi, đừng khách sáo!” Cậu Chương cười nói.

“Chuyện này của tôi không thể nói ngắn gọn được, yên tâm, không ảnh hưởng công việc của anh, còn sẽ giúp anh tỏa sáng!”

Đường Niệm Niệm kéo cậu Chương tới quán trà gần đó, gọi chút điểm tâm và trà Long Tỉnh, sau đó lấy đồ thủ công ngọc trai, đồ thủ công dệt bằng trúc, còn có quạt rơm, vớ từ trong túi ra.

Lần lượt bày lên bàn, vô cùng bắt mắt.

Cậu Chương nhìn tới không chớp mắt, cười hỏi: “Tiểu Đường, những thứ này cô mua ở đâu? Trông có hơi quen mắt.’

Anh ta cầm quạt rơm lên ngắm nghía, cuối cùng cũng nhớ ra, kinh hỉ nói: “Đây không phải là đồ thủ công hào quang rực rỡ trong hội quảng giao sao? Hình như chính là ở tỉnh Chiết Giang chúng ta, Tiểu Đường cô mua ở đâu?”

Hội quảng giao mùa thu này, tỉnh Chiết Giang có thành tích nổi trội, đặc biệt là một xưởng đồ thủ công doanh nghiệp cấp thôn, giành được đơn đặt hàng ngoại hối hai ba trăm vạn, ngay cả tòa soạn Tân Hoa cũng đăng báo, tuy chỉ nhắc tới một câu nhưng cậu Chương có ấn tượng rất sâu.

“Chính là doanh nghiệp của thôn chúng tôi, tôi là một trong những người phụ trách của xưởng.”

Đường Niệm Niệm vô cùng phong thái làm màu, nhìn thấy bộ dạng trợn mắt líu lưỡi của cậu Chương, lòng hư vinh của cô được thỏa mãn cực lớn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.