Tạ Văn Lâm ngồi ở đối diện cô, nhìn mà ch ảy nước miếng, bên miệng là nụ cười thản nhiên, đôi mắt sau gọng kính cũng hàm chứa cười, còn hỏi: “Có đủ không?”
Đường Niệm Niệm ngẩng đầu, nhìn thấy anh vẫn còn ở đây, kinh ngạc nói: “Anh chưa đi à?”
Tạ Văn Lâm giật giật khóe miệng, cười giải thích: “Kỹ sư Chương dặn tôi phải chăm sóc tốt cho cô, tôi đã đồng ý rồi.”
“Anh trở về ngủ đi, tôi ăn xong cũng sẽ trở về.”
Đường Niệm Niệm không thích lúc ăn cơm lại có người nhìn chằm chằm, hơn nữa còn là một người đàn ông xa lạ, ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ ăn thịt của cô.
Khóe miệng Tạ Văn Lâm co rút, nhưng vẫn cười đến tao nhã như cũ, ôn nhu nói: “Từ nhà ăn đến ký túc xá không gần, vẫn nên để tôi đi cùng đi, căn cứ không hẳn là đặc biệt an toàn.”
“Không an toàn? Trong căn cứ có kẻ trộm à?”
Đường Niệm Niệm nổi lên hứng thú, căn cứ được bảo vệ nghiêm ngặt, ngay cả ruồi bọ còn không bay vào được, lại còn có thể không yên ổn?
Tạ Văn Lâm khẽ cười, giải thích: “Căn cứ bị rất nhiều người có lòng riêng nhìn chằm chằm, cho dù phòng thủ nghiêm mật hơn nữa vẫn sẽ có phần tử có tâm tư kín đáo thâm nhập vào, trước đó căn cứ có bắt được tín hiệu vô tuyến, đáng tiếc, kẻ kia che dấu quá tốt, đến tận bây giờ vẫn chưa bắt được!”
Đường Niệm Niệm hơi nhíu mày, ý là trong căn cứ có đặc vụ sao?
Căn cứ công nghiệp quân sự bí mật quan trọng như thế này mà lại có thể có đặc vụ thâm nhập vào, công tác bảo vệ đúng là không ra làm sao cả!
“Vậy thì làm phiền anh rồi!”
Đường Niệm Niệm không từ chối nữa, tiếp tục vùi đầu ăn cơm, trời đất bao la ăn cơm quan trọng nhất, đặc vụ cô cũng không sợ, rơi vào tay cô thì chỉ có một con đường chết.
“Đừng khách khí.”
Tạ Văn Lâm cười cười, sợ ảnh hưởng đến Đường Niệm Niệm đang ăn cơm, còn ngồi xích sang bên cạnh một chút, hành động này khiến ấn tượng của Đường Niệm Niệm về anh ấy khá tốt, ít nhất không phải loại đàn ông khiến người ta chán ghét.
Nhà ăn lại tới thêm mấy người, đều là người mới vừa tăng ca xong, sau khi vào có chào hỏi với Tạ Văn Lâm, còn tò mò nhìn Đường Niệm Niệm một cái.
“Đồng chí Tạ, vị nữ đồng chí này chính là học sinh của lão Chương à?” Có người hỏi.
“Đúng vậy, đồng chí Đường mới tới đã tính ra số liệu quan trọng, lập công lớn đó!” Tạ Văn Lâm cười nói.
“Vừa mới nghe nói rồi, không hổ là học sinh của lão Chương, vừa ra tay là làm ngay một vụ lớn!”
Vài người đều vui vẻ khen ngợi, bọn họ bội phục người có bản lĩnh thật sự, không quan tâm bằng cấp, cũng không tính tuổi, chỉ nhìn năng lực.
Đường Niệm Niệm khẽ gật đầu với bọn họ, coi như đã chào hỏi rồi, tiếp tục ăn cơm.
Mấy người đi lấy đồ ăn, ngồi xuống chỗ bên cạnh để ăn, vừa ăn vừa thảo luận về tiến trình nghiên cứu gần đây, âm thanh càng lúc càng lớn, ai cũng tranh chấp đến mức mặt đỏ tai hồng, không biết còn tưởng là bọn họ đang cãi nhau.
“Bọn họ chỉ là thảo luận có hơi lớn tiếng, không phải cãi nhau đâu.” Tạ Văn Lâm cười nói.
“À!”
Đường Niệm Niệm đầu cũng không ngẩng lên, lễ phép đáp lại, cho dù đánh nhau cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Nụ cười trên mặt Tạ Văn Lâm cứng đờ, cảm nhận được sự xa cách từ Đường Niệm Niệm, hình như cô gái này không quá dễ ở chung.
Từ đó về sau, anh ấy không nói gì nữa, người hơi nghiêng nghiêng, tay trái đặt lên bàn, năm ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn như đang đánh đàn, âm thanh rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy.
Đường Niệm Niệm có thấy được, nhưng cô cũng không để ý, rất nhiều người lúc ngồi hay có thói quen gõ gõ lên bàn, có đôi khi cô cũng sẽ như vậy, xem như là hành động bản năng của cơ thể con người đi.
Tạ Văn Lâm nhìn về phía cô một cái, ánh mắt có chút kỳ quái, hoặc là nói đang nhẹ nhàng thở ra, ngón tay cũng ngừng lại, không gõ lên bàn nữa.
Đường Niệm Niệm ăn hết một bát lớn đồ ăn, ngay cả nước canh cũng trộn cơm ăn luôn, cô đứng dậy, cầm bát đũa đã dùng muốn trả lại cho đầu bếp nhà ăn, Tạ Văn Lâm đi theo tới đây, cười nói: “Tôi muốn cái màn thầu, buổi tối đói bụng thì ăn.”
Trong cửa gọi món là gương mặt tươi cười hàm hậu của đầu bếp nhà ăn, ông tiếp nhận bát đũa, dùng khẩu âm phương Bắc, cười ha ha hỏi: “Ăn no chưa? Không đủ thì thêm nữa nhé!”
“Đủ rồi, ăn rất ngon!”
Đường Niệm Niệm đáp lại một câu.
Đầu bếp nhà ăn nhếch miệng cười đặc biệt vui vẻ, Tạ Văn Lâm gõ vài cái lên cửa gọi món, lễ phép nói: “Bác à, cho tôi một cái màn thầu, với thêm chút dưa muối.”
“Có ngay, kỹ sư Tạ muốn tăng ca đêm nay à? Để tôi múc cho cậu ít cháo đi, cậu để lên bếp lò giữ ấm, ăn cháo tốt cho dạ dày!”
Giọng điệu của đầu bếp nhà ăn rất quan tâm, múc ra nửa bát cháo hoa, còn gắp cho một ít dưa muối, lại cầm thêm cái màn thầu, lúc ông ấy múc cháo còn gõ muôi lên thành nồi mấy cái, gõ sạch sẽ cháo bám trên muôi.
Mặt Đường Niệm Niệm không hề thay đổi, đứng ở bên cạnh nhìn, ánh mắt quét qua Tạ Văn Lâm và đầu bếp nhà ăn vài cái.
Tạ Văn Lâm bưng nửa hộp cháo, còn có một cái màn thầu, cùng Đường Niệm Niệm đi về phía tòa ký túc xá, ký túc xá của nam và nữ đều chung một tòa, căn cứ ít nữ đồng chí, đa phần đều là nam đồng chí, phòng của Đường Niệm Niệm và Nghê Quân Lan ở ngay kế bên nhau.
Chẳng qua, Đường Niệm Niệm là phòng đơn, trước khi cô đến đã đặc biệt yêu cầu, không quen ở cùng một gian phòng với người khác.
Nghê Quân Lan thì ở chung phòng với một nữ đồng chí khác.
Phòng Đường Niệm Niệm ở lầu ba, Tạ Văn Lâm ở lầu hai, anh ấy đưa cô lên tận cửa phòng, lúc này đêm đã khuya, nhưng đèn đuốc ở ký túc xá về cơ bản đều sáng, hành lang cũng đang có người đi lại.
“Đồng chí Đường, chúc ngủ ngon!”
Tạ Văn Lâm cười nói, xoay người muốn xuống lầu, vừa lúc gặp được Nghê Quân Lan đang bưng chậu, anh ấy cười chào hỏi: “Còn chưa ngủ à?”
“Mới vừa đánh răng rửa mặt xong đây.”
Nghê Quân Lan liếc qua Đường Niệm Niệm, ánh mắt không tốt lắm.