Bà cụ Đường trừng mắt nhìn Đường Niệm Niệm, nhìn cháu gái bé bỏng đau thương tới mức này, hiển nhiên số tiền tích lũy cũng không ít, không thể dưỡng thói quen vung tay quá trán của con bé này, về sau phải nói một tiếng với con bé Niệm, không thể cho Cửu Cân tiền nữa.
Con nít cho một hào là đủ rồi, về sau trưởng thành muốn dùng tiền phải đi kiếm bằng chính bản lĩnh của mình, kiếm được bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, quyết không thể kiếm được một đồng tiêu mười đồng, nhà họ Đường không thể sinh ra loại phá gia chi tử.
Đường Mãn Đồng chui xuống đáy giường lôi cô bé ra, sau đó đã thấy hốc tường nho nhỏ, sau đó đối chiếu vị trí phía dưới, anh ấy trầm ngâm.
Một chút cảm xúc áy náy xông lên trong lòng, nhất là nhìn thấy gương mặt lấm lem đang đau thương cực độ của cháu gái, cảm giác áy náy tăng lên gấp bội. Nhưng anh ấy quyết không thể thừa nhận mình là con chuột. Nếu để cho mẹ già biết anh ấy có tích tiền riêng, khẳng định lại muốn buộc anh ấy dâng cúng.
“Hu hu… Con muốn cho chị hai lì xì, mất rồi… Lì xì mất rồi…”
Cửu Cân đã bị túm ra khỏi gầm giường, gương mặt còn lem nhem hơn mèo mướp, vẫn đang đau buồn khóc thút thít.
Đường Niệm Niệm lúc đầu vui vui, khi nghe thấy lời cô bé nói thì lập tức bị cảm động, trong lòng cũng nổi lên chút cảm xúc áy náy.
Sao cô có thể cười Cửu Cân được chứ, con bé này muốn tặng lì xì cho cô kia mà! Quá không nên làm vậy!
Trong lòng Đường Niệm Niệm bị cảm giác áy náy lấn chiếm, thế là tùy tiện móc ra một nắm tiền từ trong túi, nhìn cũng không nhìn, lập tức nhét vào trong tay Cửu Cân.
“Lì xì là người lớn cho con nít, em con nít không cần cho đâu. Chị hai cho em!”
Cửu Cân thút thít nhận tiền, vừa nắm vừa kéo đếm tiền: “Một, hai, ba, bốn…”
Đều là mười đồng, ít nhất phải có mười tờ, thấy thế con mắt bà cụ Đường giật giật, bước tới cướp lại, nhét về trong tay Đường Niệm Niệm, quát: “Cho con nít nhiều tiền như vậy làm gì, về sau không cho phép cho nữa, nhiều lắm là cho một hào!”
Tuổi còn nhỏ đã dung dưỡng cái thói quen vung tay quá trán, về sau rất nhiều ưu sầu!
Đường Niệm Niệm rụt cổ một cái, không dám đối kháng với bà cụ, ngoan ngoãn lấy tiền về.
Cửu Cân nhìn bàn tay trống rỗng, đau buồn vừa mới được tờ tiền chữa trị, lập tức nứt ra gấp đôi, nước mắt chảy xuống lã chã.
Khi đó tiền càng nhiều, chỉ dừng lại vài giây trên tay cô bé, còn chưa nóng nữa mà!!!
Hu hu…
Từ Kim Phượng cốc vào trán cô bé, mắng: “Có tiền không biết giao ra? Con nít như con giấu nhiều tiền như vậy làm gì? Lần này hay là, để cho chuột tha đi!”
Cửu Cân cắn răng khóc, hận thù với con chuột đã tăng vọt lên cao nhất.
“Về sau tiền nhất định phải giao ra, còn dám lén giấu tiền, bảo cha con đập nát cái mông của con!”
Từ Kim Phượng dữ dằn cảnh cáo, đau lòng bà ấy chết mất, chí ít con gái nhỏ đã giấu mười đồng, bằng không sẽ không đau buồn như vậy, ai u… Đồ bại gia!
Cửu Cân bẹp miệng, nước mắt vừa mới dừng lại chốc lát, lập tức lại mãnh liệt tuôn ra.
Cô bé đang tiếc thương cho số tiền quá khứ và tương lai của cô bé.
Hu hu!
Ban đêm, thừa dịp tất cả mọi người ngủ, Đường Mãn Đồng lặng lẽ nhét bao tiền nhỏ của cháu gái về hốc, còn cố ý nhét vào góc khuất, sáng ngày hôm sau, anh ấy gọi Cửu Cân lại nói thì thầm.
“Con lại đào móc trong hốc đi, trước kia cậu toàn móc hụt không à, con phải đào móc nhiều lên, móc hết bốn phương tám hướng.”
“Con móc rồi, con chuột tha đi rồi!”
Đường Cửu Cân còn đặc biệt dùng tay hình dung, nói có con chuột lớn như chậu rửa mặt.
Đường Mãn Đồng giật giật môi, tay của anh ấy lớn vậy sao?
Con bé này ngu xuẩn hết thuốc chữa rồi!
“Làm việc phải bền lòng, con lại đi bới móc đi!”
Sau khi được Đường Mãn Đồng liên tục thuyết phục, còn cam đoan mua kem một tháng, Cửu Cân mới miễn cưỡng chui lại gầm giường, đưa tay vào trong hốc bới móc, dựa theo lời chú nói, phải móc bốn phương tám hướng một lần. Sau đó cô bé mò được một bao vải mềm mềm, cảm giác đó quá quen thuộc.
Mắt Cửu Cân sáng lên, sáng hơn cả mặt trời trên trời, cô bé lưu loát kéo bao vải ra. Vui mừng tí tởn áp vào dưới giường đếm tiền, đếm ba lần, hình như nhiều hơn chút.
“Đáng lẽ là hai mươi lăm đồng tám hào, dư ra mười đồng, là nhớ lầm rồi?”
Cửu Cân tự lẩm bẩm, cô bé nhớ rõ ràng là hai mươi lăm đồng tám hào, hiện tại trong bao vải là ba mươi lăm đồng tám hào, dư ra mười đồng, chẳng lẽ cô bé nhớ lầm rồi?
Con bé không có băn khoăn quá lâu, dù sao tiền nhiều hơn là chuyện tốt.
Cô bé đếm được ba mươi đồng, xếp chồng ngay ngắn, sau đó dùng giấy đỏ gói lại chỉnh tề, một hồi phải cho chị hai.
Đường Mãn Đồng lén lén lút lút nấp ở cửa rình coi, nhìn thấy con bé vui vẻ ra mặt mà chui ra, khóe miệng không khỏi cong lên, lòng cũng an tâm.
Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu đã ăn xong bữa sáng, chuẩn bị lên đường.
Hai người vừa mới đi đến cửa thôn, Cửu Cân đã đeo túi nhỏ đuổi theo, thịt trên mặt bé mập rung một cái.
“Chị hai, cho chị!”
Con bé móc ra lì xì từ trong túi, cực nghiêm túc đưa bằng hai tay.