Một tiếng vang thật lớn, bụi đất lập tức tung bay, đèn bảng hiệu hoa lệ rơi chia năm xẻ bảy, người đi đường đi ngang qua nghe thấy tiếng súng thì chạy vội, Hồng Kông thường xuyên có bang phái sống mái với nhau, có tiếng súng là rất bình thường, người địa phương đã quen rồi.
Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu cất súng, bảo Đặng Mạt Lỵ gọi xe về nhà.
“Tạm biệt!”
Sắc mặt Đặng Mạt Lỵ rất khó coi, nhưng vẫn có thể gắng gượng, tố chất tâm lý khiến Đường Niệm Niệm tương đối hài lòng.
Tiếng còi cảnh sát vang lên, chờ đến lúc cảnh sát chạy đến, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu đã sớm không còn bóng người, về phần tên bắt cóc dẫn đường đã lén chạy từ lâu.
Động tiêu tiền ngợp trong vàng son ngày xưa, bây giờ đã biến thành một vùng phế tích, những bọn côn đồ ỷ thế hiếp người cũng đều nằm trên mặt đất r3n rỉ vô cùng thê thảm, còn có Lý Đại Long khiến cho người ta nghe tin đã sợ mất mật thì bị cắt một bàn tay, đặc biệt thê thảm.
Ai làm?
Lòng hiếu kỳ của đám cảnh sát nổi lên, ai to gan tới mức dám tới cửa đập địa bàn của Lý Đại Long, còn đập ác liệt thế này.
Bọn họ hỏi người đi đường chính mắt trông thấy, người đi đường chỉ nói là đôi nam nữ xinh đẹp trẻ tuổi, lái xe gắn máy nhanh như gió tới, đập một trận lốp bốp, sau đó lại lái xe rời đi như gió.
“Thật là lợi hại, cô gái thật xinh đẹp.”
Một người đàn ông chính mắt trông thấy sự việc hết sức kích động, anh ấy cảm thấy nhóm Đường Niệm Niệm nhất định là nghĩa sĩ dân gian hành hiệp trượng nghĩa, đám người Lý Đại Long này làm nhiều việc ác, ức hiếp chèn ép dân lành, nghĩa sĩ này đang vì dân trừ hại, thay trời hành đạo. Lời giải thích của người chứng kiến khác đều không khác mấy, không có cung cấp quá nhiều tin tức hữu dụng, cảnh sát cũng có chút uể oải, chỉ là đập phá địa bàn mà thôi, không có gây chết người, việc nhỏ thôi.
Cảnh sát làm biếng tra, nhưng bang phái thì tra rất tích cực, rất nhanh đã tra được Đường Niệm Niệm, cũng biết tiền căn hậu quả câu chuyện.
Trước là Lý Đại Long chọc phải người nhà họ Đường, lúc này Đường Niệm Niệm mới tới cửa đập phá quán, không liên quan đoạt địa bàn.
Những bang phái khác nhẹ nhàng thở phào, chỉ cần không đoạt địa bàn với bọn họ là tốt, Lý Đại Long không có mắt, phải bị cắt một bàn tay.
Ngày hôm sau, Đường Cảnh Lâm đã nhận được một số tiền lớn, đúng là phí bảo kê ông ấy giao nộp, còn được nhiều hơn không ít.
“Ông chủ Đường, đám thuộc hạ tôi là đám ngu xuẩn mắt chó không biết Thái Sơn, đã mạo phạm ngài, tôi dẫn bọn chúng đến bồi tội với ngài, muốn đánh muốn giết tùy ngài xử lý!”
Đại ca của đám xã hội đen đã dẫn theo mấy thằng em tìm tới cửa chịu nhận lỗi.
Mấy tên côn đồ phách lối hung ác ngày xưa, lúc này đều có vẻ mặt cầu xin, mặt mũi bầm dập, trông cực kỳ thê thảm, vừa vào cửa đã quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ.
“Ông chủ Đường, chúng tôi có mắt không tròng, chúng tôi có tội!”
Mấy tên côn đồ dập đầu bình bịch, sàn nhà cũng bị chấn động theo, cái trán chỉ chốc lát đã bầm tím, nhưng bọn họ không dám dừng lại, càng dập kêu vang hơn.
Bởi vì đại ca đã nói rằng nếu như không thể khiến cho Đường Cảnh Lâm hài lòng, bọn họ cũng đừng còn sống trở về.
“Mau dậy đi, thế này là có chuyện gì?”
Đường Cảnh Lâm ngẩn người, không biết trong bụng của những tên côn đồ này có ý định gì. Tháng trước còn cực kỳ hung hãn, hiện tại thì dập đầu với ông ấy, ông ấy không dám nhận.
Đường Cảnh Lâm thấp thỏm, ông ấy đỡ mấy tên côn đồ lên nhưng bọn côn đồ lại càng hoảng hốt hơn, đầu cứ dập liên tục trên mặt đất như không phải đầu mình.
“Ông chủ Đường, đây là tiền bọn chúng thu, tất cả ở đây, ngài đếm thử!”
Đại ca của đám xã hội đen lấy ra một đống tiền từ trong túi, cung kính đặt lên bàn, lần trước thu công ty phí bảo kê một trăm vạn, nhưng khi trả lại lại là một trăm năm mươi vạn.
“Dư rồi, chỉ lấy một trăm vạn.”
Đường Cảnh Lâm càng thấp thỏm, chưa từng thấy côn đồ trả phí bảo kê bao giờ. Đám người này không phải cố ý gài bẫy ông ấy, muốn làm thịt nhiều tiền hơn chứ?
“Năm mươi vạn đó là phí an ủi cho ông chủ Đường, xin ông chủ Đường hãy với cô Đường, chúng tôi thật sự không biết công ty của ngài có liên quan đến cô Đường, nếu biết thì chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện không vui này!”
Đại ca của đám xã hội đen nói chuyện rất nho nhã, cực kỳ khách khí.
Đường Cảnh Lâm đã có hơi hiểu, chuyện này có liên quan đến con gái.
Chẳng lẽ là Niệm Niệm đi dạy dỗ những tên côn đồ này?
“Mọi người biết con gái của tôi?” Đường Cảnh Lâm thăm dò hỏi.
“Cô Đường là bậc cân quắc không thua đấng mày râu, tôi kính đã lâu đại danh của cô ấy, nhưng vô duyên nhìn thấy. Buổi tối tôi có tổ chức một bữa tiệc rượu ở vườn Xuân Hương, kính xin ông chủ Đường và cô Đường đến dự!”
Đại ca của đám xã hội đen mặc đồ Âu mang giày da, hào hoa phong nhã, nhìn giống như là luật sư tinh anh, hoàn toàn không giống như là đại ca bang phái.
“Tôi muốn thương lượng với con gái trước, được chứ?”
Đường Cảnh Lâm không dám quyết định thay con gái, bây giờ ông ấy còn chưa hiểu rõ tình hình, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
“Đương nhiên có thể, là tôi quấy rầy, nếu ông chủ Đường và cô Đường đã thương lượng xong, xin hãy điện thoại thông báo cho tôi.” Đại ca của đám xã hội đen mỉm cười, dùng hai tay đưa một tấm danh thiếp đẹp đẽ.
Đường Cảnh Lâm cũng dùng hai tay nhận, trong tấm danh thiếp viết Hạng Hoa – Tổng giám đốc công ty điện ảnh và truyền hình Vũ Trụ.
Công ty điện ảnh này ông ấy chưa từng nghe nói qua, có lẽ là mới thành lập.
“Công ty mới, vặt vãnh râu ria, không lọt vào tầm mắt của ông chủ Đường.” Hạng Hoa cười nói.
“Nào có nào có, anh Hạng tuổi trẻ tài cao, tin tưởng dưới sự dẫn dắt của anh Hạng công ty Vũ Trụ chắc chắn sẽ quay được bộ phim đắt khách.” Đường Cảnh Lâm vội nịnh nọt nói.
Hạng Hoa này có bang phái đứng sau, công ty truyền hình và điện ảnh nhất định có thể kiếm được nhiều tiền.
Hạng Hoa khẽ cười, lúc nhìn về phía mấy tên côn đồ dưới đất, khuôn mặt nhã nhặn hiển hiện sự tàn độc, mấy tên côn đồ này bị dọa run lẩy bẩy. Đừng nhìn Hạng Hoa giống bạch diện thư sinh, nhưng thật ra là người tàn nhẫn vô cùng nhất trong bang phái, giết người không thấy máu.
Đường Cảnh Lâm lập tức nói: “Bọn họ đã biết sai rồi, tin chắc con gái tôi cũng sẽ không so đo.”
“Còn không mau cảm ơn ông chủ Đường rộng lượng!” Hạng Hoa lạnh lùng nói.
“Cảm ơn ông chủ Đường!”
Mấy tên côn đồ như trút được gánh nặng, cuối cùng mạng của bọn họ đã được bảo vệ.