Người thị vệ trưởng kia tâm loạn như ma chỉ chỉ về phía hậu viện.
Khi Tần Chiếu đi qua, nhìn thấy sắc mặt Phượng Phi Vũ tím xanh đang nằm trên giường, bốn chung quanh bày đầy băng mới lấy từ trong hầm ra, tựa hồ ngăn ngừa t.h.i t.h.ể bị thối rữa.
Hắn cũng không bước qua, sự vui mừng trước đó vì đại công cáo cũng bị hình ảnh trước mắt xua tan sạch sẽ.
Cho dù trong lòng hắn oán hận Phượng Phi Vũ đoạt thể tử của mình, nhưng thuở nhỏ tiếp nhận lời giáo huấn trung thành vẫn còn văng vẳng bên tai, hơn nữa Phượng Phi Vũ kỳ thật luôn luôn đãi hắn không tệ.
Mà giờ đây, nhìn Phượng Phi Vũ nằm đó, trong lòng của hắn không có vui mừng, ngược lại dâng lên một cỗ hối hận. Nhưng việc đã đến nước này, nào còn có đường cho hắn quay đầu?
Chỉ khi Phượng Vũ kế vị, hắn ủng hộ lập tân quân có công, tất nhiên sẽ thoát được khỏi khống chế của gia tộc, làm những việc mà mình muốn làm. Từ thị sẽ không còn có thể hãm hại nữ tử hắn yêu thương nữa…
Nghĩ đến điều này, khó chịu trong lòng ép hắn không thở nổi mới giãn ra một chút. Hắn trầm mặc một hồi, vẫn không có lại gần phía trước, chỉ quỳ xuống dập đầu với t.h.i t.h.ể Phượng Phi Vũ bên trong, sau đó liền quay người tiếp tục về tiền sảnh.
Sau một hồi lâu, thị vệ trưởng tiễn Tần Chiếu hồi kinh báo tin trước, sau đó mới vòng trở lại, đi vào nội thất, kính cẩn đứng nói nhỏ với Thái tử đã dậy rửa mặt thay y phục:
– Điện hạ, hắn đã đi rồi.
Phượng Phi Vũ nhìn ngón tay có chút màu thuốc còn chưa rửa sạch hết, âm trầm nói:
– Phái người theo dõi hắn, xem hắn mấy ngày nay qua lại đưa tin với ai, tiếp xúc với những ai!
Vừa nãy mặc dù chàng không mở mắt, thế nhưng nhất cử nhất động của Tần Chiếu đều có người quan sát.
Trữ quân bạo c.h.ế.t bỏ mạng nơi tha hương, người liên quan đều không thể thoát tội, thế nhưng Tần Chiếu mặc dù mặt lộ vẻ bi thương, nhưng không thấy hắn kinh hoảng.
Càng quan trọng hơn là, hắn ngay cả việc người nào hành thích cũng không hỏi, nên nếu nói hắn không biết rõ tình hình, Phượng Phi Vũ tuyệt đối không tin.
Nghĩ đến việc Tần Chiếu tính toán Khương Lê, khẳng định nàng cũng không biết kế hạch hành thích chàng. Nếu Khương Lê rơi vào trong tay Tần Chiếu…
Phượng Phi Vũ không dám nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Khương Lê, chỉ dặn dò thị vệ, không cần phải nói nhiều với Thái thú. Cung nói cho hắn biết Khương Lê và Khương Hòa Nhuận là một người, phái bọn họ căn dặn xuống dưới, âm thầm chờ đợi tin tức của ám vệ..
Khương Lê lúc này ngược lại thật sự không hề phải chịu khổ.
Phượng Vũ và Phượng Phi Vũ ngoại trừ tướng mạo giống nhau mấy phần ra, các phương diện khác quả thực như là ngày với đêm.
Bắt đầu bằng việc Thái tử một người lục súc không phân, thì Phượng Vũ điện hạ lại là người rất biết hưởng thụ.
Mặc dù là hoàng tử lang bạt kỳ hồ, hắn tạm ẩn cư ở nơi thôn dã, nhưng áo cơm sinh hoạt thường ngày đều yêu cầu cao.
Trà hắn uống đều là thiên kim khó cầu Vân sơn sương đỏ. Muỗng lấy trà cũng là dùng gỗ lim tinh tế điêu khắc, khiến cho lá trà có thể tỏa ra mùi thơm ngát cực hạn.
Mà Phượng Vũ cũng không nghĩ tới, tại cái nơi biên dã chờ đợi làm hao mòn thời gian, vậy mà lại tìm được hồng nhan tri âm.
Hắn tuy là có lá trà tốt, nhưng thị nữ pha trà lại không hiểu biết, cho nên luôn không pha được ra loại hương vị mà hắn yêu cầu.
Còn hiện tại lá trà trân bảo của hắn dưới tay vị vương nữ Ba Quốc, ngón tay trắng nõn khẽ xoay chuyển, mùi trà được phát ra cực hạn, hơi nóng bốc lên, mùi hương dậy tứ phía, giống như đang nhảy múa trên lòng bàn tay nàng.
Ánh mắt Phượng Vũ nhìn đăm đăm, mặc cho hương trà bao phủ thể xác lẫn tinh thần, đợi đến khi nhận được tách trà, tinh tế nhấm nháp, vị đắng của trà mang theo hương thơm thấm nhuần khắp khoang miệng, đầy tràn ở giữa môi lưỡi.
Hắn uống thử hai ngụm, sau đó nói:
– Chẳng lẽ hoàng huynh của ta cũng yêu thích trà đạo? Khương cơ ngày thường luôn pha trà cho hắn sao?
Nói tới đây, Khương Lê cảm thấy Phượng Vũ tất nhiên là biết rất rõ ràng, mình cũng không cần nói dối bị hắn bắt được sơ hở, chỉ bưng lên một chén trà vừa uống vừa nói:
– Quân không biết chứ hoàng huynh của ngài, ngày thường ăn cơm cũng là lòng mang công sự, tới miệng là thịt gà hay là thịt vịt đều phân không rõ ràng, làm gì có thời gian để chậm rãi thưởng trà chứ?
Phượng Vũ nhíu mày cười một tiếng, cảm thấy Khương Lê nói đúng tình hình thực tế. Phượng Phi Vũ chính là kẻ không hiểu phong tình như vậy, keo kiệt không biết hưởng thụ.
Thế là hắn nửa chống đỡ thân thể tựa vào đệm êm nhìn Khương Lê đang rửa ly trà:
– Cái kia… nếu nói như vậy, Cơ hầu hạ ở bên cạnh hắn, không được thi triển kỹ nghệ cao nhã, há không phải là rất nhàm chán tịch mịch sao?
Khương Lê lấy chiếc khăn mềm gấp ở bên cạnh, lau sạch nước đọng trên ngón tay, giờ tay lên ngắm nghía bàn tay tinh tế của mình, nhẹ nhàng nói:
– Đàn ông các ngươi không phải đều là cái đức hạnh này hay sao? Trong lòng chỉ có giang sơn cẩm tú, làm sao hiểu được tâm tư khúc chiết của nữ nhân?
Phượng Vũ mấy ngày nay một mực cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Khương cơ, lúc này lại thực sự biết nàng muốn làm gì, liền theo thói quen lấy một chiếc hộp bát giác mạ vàng ra, mở nắp đưa cho nàng nói:
– Cao dầu ngỗng mùi vị thực không tốt, ta sai người phối thuốc mỡ vị hoa đào cho nàng, bên trong còn cho thêm nhân sâm và bột trân châu, đều có tác dụng dưỡng da.
Khương Lê đưa lại gần sát ngửi ngửi, bộ dáng nàng cẩn thận từng li từng tí chun chiếc mũi lại chọc cho Phượng Vũ nhếch miệng cười:
– Làm sao? Nàng chả lẽ còn sợ ta hạ độc sao?
Bị Phượng Vũ nhìn thấu, Khương Lê cũng lười che giấu, chỉ nhướn cao lông mày nói:
– Quân đến bây giờ vẫn còn ép thị nữ của ta uống nhuyễn cốt tán đó! Hôm trước, ta đi gặpThiển nhi, nàng còn khóc lóc kể lể với ta, không biết dược này có lưu lại di chứng gì không, cũng đừng để sau nay xương cốt mềm nhũn, khi mang thai đứa bé, hông nhũn ra, hài nhi liền bị rớt ra ngoài…
Phượng Vũ nhưng biết miệng lưỡi của thị nữ Khương Lê rất độc, mà Khương Lê học nàng ta cách nói chuyện lại giống y hệt, nhưng ngược lại lại trêu chọc hắn nhịn không được cười to.
Hắn hôm nay tâm tình tốt, cũng không thèm để ý lời lẽ thô bỉ của Bạch Thiển. Chỉ tủm tỉm cười kéo Khương cơ vào lòng, tự mình bôi cao dưỡng da tay cho nàng, nói thêm:
– Nếu nàng ta giống như Khương cơ trung thực biết điều, ai sẽ ép nàng ta uống nhuyễn cốt tán chứ, ngược lại còn có thể tiết kiệm được mấy chén thuốc của ta… Nhưng ta ngược lại muốn biết, giữa ta và hoàng huynh, nàng thích người nào hơn?
Khương Lê vừa muốn mở miệng, hắn lại duỗi ngón tay thon dài ra đặt trên môi nàng, nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
– Ta muốn nghe lời thật lòng.
Khương Lê trêu chọc cạy ngón tay của hắn, thân thể có chút dựa vào, nhìn từ trên xuống dưới Phượng Vũ một lượt.
Lúc này Phượng Vũ cũng không có thi triển súc cốt công, mang theo vẻ tuấn mỹ của huyết mạch hoàng thất Phượng gia là một vẻ tuấn mỹ khác.
Nàng cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, mà nhìn vào mắt hắn, tựa tiếu tựa phi nói:
– Hoàng huynh của quân cũng không vắt óc tìm cách phối hương cao cho nữ nhân…
Phượng Vũ tự nhận hắn thắng được Phượng Phi Vũ một cửa, trong lòng nhất thời thoải mái.
Nếu nói về tranh thủ tình cảm nữ nhân, Phượng Phi Vũ quả thật là không có năng khiếu.
Trong cung các hoàng tử lớn lên đều được dạy bảo từ sớm. Mười hai mười ba tuổi, mặc dù còn tỉnh tỉnh mê mê, bên người đã có cung nữ lo chuyện phòng the.
Khi đó nghe nói ngoại tổ phụ của Phượng Phi Vũ trên triều cầu tình, phụ hoàng mới cho Phượng Phi Vũ xuất cung vào ngự thư phòng đọc sách.
Hắn cùng đám thư đồng vụng trộm truyền cung họa, bàn luận xem cung nữ nào n.g.ự.c to eo nhỏ, Phượng Phi Vũ chỉ ngồi tại chỗ cắm đầu viết chữ.
Hắn căn cơ không tốt, cho nên luôn viết sai chữ, cơ hồ mỗi ngày đều bị thái phó phụ trách dạy bảo hoàng tử phạt.
Cho dù có người đùa ác, đưa xuân cung đồ bày ra trước mặt hắn, chắn cũng mặt không đổi sắc gạt qua một bên, tiếp tục viết chữ.
Về sau lớn dần, mẫu phi Phượng Vũ lúc ấy thay thế hoàng hậu chưởng quản lục cung, vì miễn cho đám lão thần nói bà khắt khe với hoàng trưởng tử, liền chọn cung nữ đưa tới cho Phượng Phi Vũ khai trai.
Kết quả khi cung nữ kia đi phụng dưỡng Phượng Phi Vũ, lại bị Phượng Phi Vũ một tay đánh bay ra khỏi phòng ngủ.
Nghe nói là ghét bỏ nàng ta luôn luôn lắc qua lắc lại trước mắt hắn, làm trễ nải công khóa của hắn…
Khương Lê là nữ tử phong tình như vậy, rơi vào tay nam nhân khô khan làm gì được chăm sóc cẩn thận cơ chứ? Sao có thể thích loại nam nhân nhạt nhẽo không chút thú vị kia được.
Bất quá là vì sinh tồn, cho nên nàng phải bám vào Phượng Phi Vũ, lấy sắc mê hoặc người thôi.
Hôm nay, hắn đã được tin Tần Chiếu ngầm báo, nói là ảnh nữ đắc thủ, Tần Chiếu tận mắt nhìn thấy t.h.i t.h.ể Phượng Phi Vũ trúng độc.
Phượng Vũ tâm tình buông lỏng, nhưng hắn cũng không nóng vội khởi hành về Lạc An.
Phượng Phi Vũ quá âm hiểm xảo trá, hắn không thể không phòng.
Đợi sau khi phụ hoàng chiêu cáo thiên hạ thái tử qua đời, mới là thời điểm an toàn nhất, phụ vương luôn luôn sủng ái hắn, tất nhiên sẽ an bài để hắn xuất hiện trên triều đình Đại Tề.
Dù sao dưới sự chuyên quyền của Phượng Phi Vũ, phụ vương ngay cả cơ hội sủng hạnh cung phi trẻ tuổi cũng không có, bỗng nhiên ít đi rất nhiều dòng dõi. Người có thể thay thế Phượng Phi Vũ trở thành trữ quân, ngoại trừ hắn không có lựa chọn nào khác.
Nơi này cũng là không phải địa điểm an toàn gì, tối nay hắn sẽ chuyển dời đến nơi khác, chặt đứt liên hệ với Tần Chiếu.
Hắn ta hiện tại đã là một quân cờ chết. Thủ hạ Phượng Phi Vũ đông đảo, vì để tránh cho bọn họ rửa hận cho chủ nhân, nên mình tất nhiên không thể gánh vác tội danh g.i.ế.c huynh trưởng được.
Phượng Vũ biết, nếu muốn phòng ngừa tin tức bị lộ, biện pháp tốt nhất, chính là g.i.ế.c c.h.ế.t nữ tử này và cung tỳ của nàng.
Nữ tử này quá nhu thuận, lời nói việc làm, mọi thứ đều hợp tâm ý của hắn.
Nữ nhi thế gian tuy nhiều, nhưng đa phần đều là dong chi tục phấn, có mấy ai tâm tư thấu triệt linh lung như nàng?
Đồ tốt bị Phượng Phi Vũ chiếm đoạt lâu vậy, hắn lại chưa từng được thử qua tư vị. Nếu nhẫn tâm g.i.ế.c chết, có khác gì tục nhân đốt đàn nấu hạc đâu?
Từ trước đến nay Phượng Vũ đều đam mê sưu tập danh khí tranh chữ, đồ cổ trân phẩm, cảm thấy cũng nên đem diệu nhân khó có được này, cất giấu thật kỹ bên người.
Mà lúc này, hắn trước tiên muốn đem tin tức Phượng Phi Vũ đã c.h.ế.t nói cho nữ tử này, miễn cho trong lòng nàng còn nhớ mong Phượng Phi Vũ.
Khi hắn chậm rãi nói ra tin tức Phượng Phi Vũ đã chết, chén trà trong tay Khương Lê đang hơi chấn động một chút, nước b.ắ.n ra rơi xuống làn váy nàng, giống như giọt nước mắt rơi xuống vậy.
Nụ cười trên mặt Phượng Vũ dần tắt, mắt phượng có chút nheo lại, âm thanh lạnh lùng nói:
– Sao? Cơ đau lòng à?
Khương Lê không hiểu chậm rãi quay đầu nhìn hắn, hoang mang nói:
– Hả?
Phượng Vũ nhìn vành mắt nàng có chút phiếm hồng nói:
– Cơ muốn khóc sao?
Kỳ thật trong lòng Khương Lê đang chấn kinh, không nghĩ tới bỗng nhiên nghe được tin tức nói Phượng Phi Vũ đã chết, n.g.ự.c giống như bị chặn lại rất khó chịu.
Tâm tình nhất thời cũng cực kỳ rối loạn.
Chàng… cứ như vậy mà c.h.ế.t đi sao? Trước khi chết, chàng có nhận định là nàng g.i.ế.c chàng không? Khi đi ngang qua cầu Nại hà, chàng có cố chấp dừng lại đợi nàng, chỉ để mắng một câu “cẩu vật” không…
Nhất thời, ý chí Khương Lê lại có chút rã rời, rốt cuộc không muốn giả vờ giả vịt với Phượng Vũ nữa.
Một chuỗi lệ rơi trên gò má tuyết trắng của nàng, mê mang nói:
– Ta… Cũng không biết tại sao lại khóc.
Phượng Vũ không tiếp tục lạnh giọng chất vấn, chỉ lẳng lặng nhìn nàng như đứa trẻ đang lạc đường, mờ mịt không hiểu chuyện gì. Nhất thời trong lòng Phượng Vũ như có đồ vật gì đó đang lặng lẽ sinh sôi…
Ở trong sách từng đọc qua một câu, lúc vô ý đột nhiên nảy lên trong đầu hắn ” Tình không rõ từ đâu, càng lúc càng đậm sâu”.
Hắn không nói nữa mà đứng dậy rời đi, để nàng khóc một trận, thế nhưng từ đó về sau, hắn sẽ không cho phép nàng vì một nam nhân khác rơi nửa giọt nước mắt.