Khương Lê cũng không nghĩ tới Đậu Tư Võ chỉ dựa vào bóng lưng đã nhận ra Thiển nhi, quả thực khiến nàng chấn kinh không nhỏ.
Hơn nữa Đậu Tư Võ ôm chặt người, ngay cả khi bị ăn mấy cùi chỏ vào lưng, chiêu thức tới lui, Thiển nhi cũng đành phải chịu thua không dứt hắn ra được.
Đậu Tư Võ ôm chặt người phía trước, càng lúc càng tin tưởng đây chính là Thiển nhi, trong lòng vui mừng như điên, chỉ muốn quay ngược người nàng lại để nhìn.
Thiển nhi tự giác bị bắt, cũng không biết tên họ Đậu này có tâm tư gì. Sẽ không phải là trông thấy bố cáo treo thưởng của tặc tử Phượng Vũ nên muốn tróc nã hai người chứ?
Nghĩ như vậy, nàng liền nhìn về phía Khương Lê hô to một tiếng:
– Tiểu chủ tử chạy mau!
Thế nhưng Khương Lê sao có thể bỏ rơi Thiển nhi lại? Lập tức xông lên phía trước đá mạnh vào bắp chân Đậu Tư Võ.
Khương Lê mặc dù không có khí lực lớn như Thiển nhi, nhưng lại thắng ở việc góc đá chuẩn, lực đạo xảo trá. Hơn nữa Đậu Tư Võ vội vàng ứng phó Thiển nhi, căn bản không có biện pháp tránh né cú đá của Khương Lê, đau đớn khiến hắn rên lên.
Nhưng mới chỉ có vậy, hắn vẫn kiên quyết không buông Thiển nhi ra, chỉ trừng mắt nhìn Khương đồng môn, thầm nghĩ:
– Khương đồng môn tại sao cũng ở đây vậy? Chẳng lẽ là mình thành tâm thành ý cảm động cả Khương đồng môn, cho nên tuy hắn sớm đã đi rồi nhưng lại từ tay thần sông cướp Thiển nhi trở về?
Hắn bây giờ cũng coi như mới biết yêu, mới nếm thử tư vị mất đi mà lại có được, coi như Khương Lê đạp gãy chân hắn thì hắn cũng không buông tay.
Khương Lê trong lòng biết cùng loại đầu trâu này dùng sức mạnh cũng không có tác dụng, cho dù đạp hắn cả ngày cũng không giải quyết được chuyện gì, thấy người vây xem càng lúc càng đông, nàng lo lắng lộ hành tung, liền nói khẽ với Đậu Tư Võ:
– Ngươi là phụng mệnh lệnh ai tới bắt chúng ta?
Đậu Tư Võ bên này kinh hỉ giao thoa, nước mắt chảy ngang, bị Khương Lê hỏi lại có chút sững sờ:
– Thiển nhi mất tích, tất nhiên ta muốn tìm nàng, sao có thể để nàng ở dưới sông làm mồi cho tôm cá được?
Khương Lê thấy hắn cũng không phải là người vì chút tiền thưởng trên bố cáo, thả lỏng một chút, thấp giọng nói:
– Xe ngựa của ngươi ở đâu? Mau dẫn ta cùng Thiển nhi rời khỏi nơi này.
Đậu Tư Võ lúc này mới nhớ tới nước sông giá rét, mà hai người bọn họ nhìn qua đều có chút nghèo túng, áo không che nổi lạnh.
Khương đồng môn còn tốt, mặc trên người áo lông chồn. Thiển nhi thì đáng thương, quần áo rất đơn bạc. Thế là Đậu Tư Võ vội vàng cởi áo choàng trên người xuống, phủ lên vai cho Thiển nhi.
Sau đó, hắn một tay nắm chắc tay Thiển nhi, một tay khác thì kéo Khương đồng môn, đưa hai người họ tới xe ngựa của mình.
Vừa lên xe ngựa, chủ tớ hai người liền cùng hỏi một cậu:
– Có cái gì ăn không?
Đậu Tư Võ bị ánh mắt lấp lánh của hai người dọa sợ nhảy dựng lên, vội vàng lấy thịt khô cùng bánh nướng trên xe ngựa ra.
Khương Lê cùng Thiển nhi đã lâu chưa được ăn loại lương khô nào ra dáng đồ ăn cả, tối hôm qua dùng chút bạc vụn cuối cùng ăn chút mì xào.
Bây giờ bỗng nhiên thấy đồ ăn, đều vội vàng cắn bánh nướng, tay bốc thịt khô, sau lại ghét bỏ bánh nướng cứng quá chỉ có thể ăn chậm liền bỏ qua một bên.
Sau khi hai người ăn no mấy phần, Đậu Tư Võ không kịp chờ đợi liền truy hỏi Thiển nhi tình hình hôm đó rơi xuống nước thế nào.
Nhưng Khương Lê liếc mắt nhìn Thiển nhi một cái, không trả lời mà hỏi lại:
– Thời gian này Thiển nhi tung tích không rõ, trên triều đình Đại Tề có biến cố gì không?
Đậu Tư Võ gãi đầu một cái nói:
– Từ khi Thiển nhi cùng Từ Ứng rơi vào trong sông, tiên sinh cũng không có lòng dạ nào tham gia thư hội nữa. Tiên sinh cố tranh thủ gom góp tiền, tiếp tục mướn người tìm bọn họ, cuối cùng đúng lo lắng đến độ ngã bệnh. Mấy đồng môn thương lượng, liền để cho ta lưu lại đây tìm Thiển nhi và Từ Ứng, còn những người khác thì đưa tiên sinh về thành Lạc An trị bệnh. Sau đó Thái thú biên thành Đại Tề tựa hồ có phái người tới. Hỏi thăm ta tình hình lúc Thiển nhi và Từ Ứng rơi xuống nước, thấy ta đang đi dọc theo đường sông tìm kiếm, người kia ngược lại là cho ta một chút tiền có thể lưu thông ở Ngụy quốc, nói nếu như không đủ cứ bảo hắn.
Khương Lê cao giọng nói:
– Vậy bên phía Thái tử có động tĩnh gì không?
Đậu Tư Võ nơi nào biết được tình hình của Thái tử, chỉ hoang mang bắt đầu nói:
– Cũng không có nghe nói cái gì, chỉ là gần đây quan đạo vào kinh thành điều tra rất gắt gao, nghe nói nếu không có thẻ bài của quan gia cấp không được xuất nhập.
Khương Lê mím môi. Phượng Vũ sau khi nhận được tin tức hoàng huynh hắn gặp chuyện, vậy biểu lộ nhẽ nhõm như trút được gánh nặng của hắn cũng không phải là làm bộ ra.
Nếu Phượng Phi Vũ thật sự đã c.h.ế.t rồi, thị vệ của chàng nhất định luống cuống tay chân, mà trưởng quan địa phương cũng không dám giấu diếm không báo, phải nhanh chóng đưa t.h.i t.h.ể Thái tử về kinh thành, như thế nào lại thiết lập quan ải, lần lượt soát người?
Khi mà Khương Lê vẫn đang trầm tư, Đậu Tư Võ cảm thấy mình cũng là không thể chờ. Nhất là câu hắn mới vừa hỏi, Khương Hòa Nhuận đưa mắt nhìn Thiển nhi, Đậu Tư Võ nén giận trong lòng.
Thiển nhi dù sao cũng là thị nữ của Khương thiếu phó, hắn cho dù trong lòng mến mộ nàng cũng không thể lập tức đưa người hồi phủ được.
Vả lại, khuôn mặt tiểu tử Khương Hòa Nhuận rất thanh tú nhã nhặn, là dáng vẻ mà nư tử yêu thích. Còn Thiển nhi lại mắt mũi thẳng, n.g.ự.c to m.ô.n.g vểnh.
Khương Hòa Nhuận cũng không phải kẻ mù lòa, nhất định cũng nhìn thấy chố tốt của Thiển nhi. Tình cảm chủ tớ hai người lại rất tốt, nếu là Khương Hòa Nhuận động sắc tâm tặc đảm, muốn nạp Thiển nhi làm thông phòng…
Dựa vào sự trung tâm của nha đầu Thiển nhi, làm sao lại nói “Không” cơ chứ?
Nghĩ vậy, Đậu Tư Võ cảm thấy trái tim lại treo lên cao, cũng mặc kệ Thiển nhi đến tột cùng là thế nào gặp nạn rồi thoát hiểm, còn Từ Ứng hiện tại ở nơi nào, chỉ xông lên lớn tiếng nói với Khương đồng môn:
– Lần này Thiển nhi mất tích, ta mới biết tâm ý của mình. Tâm ta đã quyết, muốn cưới Thiển nhi làm thê, còn xin thiếu phó đưa khế ước thân thể của Thiển nhi cho ta, ta tất nhiên sẽ đối đãi với nàng thật tốt.
Khương Lê vừa mới bắt đầu bụng đầy tâm sự, căn bản không hiểu Đậu Tư Võ đang nói cái gì. Chờ đến khi Đậu Tư Võ lại nói lần thứ hai, nàng chưa kịp lên tiếng, Thiển nhi đã một đ.ấ.m nện qua.
Thiển nhi cảm thấy bản thân tướng mạo xấu xí, cũng không phải người có tính cách cẩn thận tỉ mỉ, cho nên không có tâm tư gả cho người ta.
Tâm nguyện duy nhất của nàng đó là tích lũy đồ cưới cho gia tỷ.
Nàng vốn tưởng rằng Đậu gia tiểu gia mặc dù đầu óc không thông minh, nhưng dù sao cũng là người tốt. Tối thiểu nhất đó là khi mình cùng tiểu chủ tử mất tích lâu như vậy, những người khác đã trở về, nhưng hắn lại lưu lại lần lượt tìm xuống tận hạ lưu dòng sông, quả thực là người đáng để kết giao.
Ai có thể nghĩ vừa cảm thấy có hảo cảm với hắn một chút, hắn lại lấy mình ra làm trò đùa.
Đậu gia cũng là danh môn đại hộ ở thành Lạc An, cho dù Đậu Tư Võ có là bao cỏ, thì những danh môn khuê tú cũng xếp đầy đợi hắn lựa chọn. Cho dù không tốt, nhưng sau này hắn thích nha hoàn tỳ nữ làm thông phòng, thì bất cứ ai cũng dáng dấp xinh đẹp hơn nàng rất nhiều.
Làm gì có chuyện chọn nàng cơ chứ? Hắn ta cũng không phải kẻ phàm phu tục tử nơi thôn dã không cưới nổi tức phụ.
Nghĩ như vậy, cảm thấy hắn trêu đùa mình, nắm đ.ấ.m của Thiển nhi liền vung lên.
Đậu Tư Võ không nghĩ tới mình sau khi trải qua sinh ly tử biệt mới nói được mấy lời từ đáy lòng, lại đổi được một trận mưa quyền cước. Trong xe ngựa chật hẹp không kịp trốn tránh, chỉ có thể nhịn xuống lôi kéo tay nàng, túm lấy Thiển nhi kéo vào trong ngực.
Lúc này tức giận bốc lên, cũng không quản được Khương đồng môn ở ngay trên xe, chỉ cúi mặt xuống hung hăn hôn vào mặt Thiển nhi một cái.
Ngay lúc trên xe ngựa đang loạn thành một bầy, đột nhiên tiếng ngựa phi vang tới, có người đột nhiên nhảy lên xe ngựa, ngay sau đó màn xe bị người kia xốc lên.
Khương Lê cùng Thiển nhi đồng thời kêu “A” một tiếng, cảm thấy thật sự là bị kinh hãi không nhẹ.
Hôm nay không biết có phải ngày quỷ môn quan mở cửa hay không, người c.h.ế.t thi nhau phục sinh.
Xuất hiện ở trên xe ngựa rõ ràng chính là Thái tử gặp chuyện bỏ mình Phượng Phi Vũ.
Chàng cưỡi tuấn mã chạy đến, lúc tiếp cận xe ngựa, liền mơ hồ nghe thấy tiếng thở thô gấp của nam nữ, trong lòng xiết chặt.
Thế nên cũng không suy nghĩ gì, lập tức nhảy thẳng lên xe ngựa, vén rèm xe lên, quả thật thấy nam nữ đang ôm thành một đoàn, có chút khó coi.
Thế nhưng lại là tiểu tử Đậu gia đang ôm xấu tỳ vào lòng, còn thiếu phó của chàng, lưng dán lên vách thùng xe, tư thế lão đại, đúng kiểu sống c.h.ế.t mặc bây.
Khương Lê ngày hôm đó trong đêm lặp đi lặp lại giấc mơ thấy Phượng Phi Vũ còn sống, chẳng biết tại sao khi vừa mới tỉnh lại, khi còn mơ màng chưa phân tích rõ hiện thực cùng mộng cảnh, trong lòng đều cảm thấy dễ chịu hơn bình thường một chút.
Nhưng bây giờ, khi chàng thật sự còn sống sờ sờ, giống như từ trên trời rơi xuống xuất hiện trước mắt mình.
Khương Lê vậy mà không nói ra lời, chỉ cảm thấy n.g.ự.c đau nhức, thân thể cũng nhất thời khựng lại, trừng mắt nhìn thẳng về phía Phượng Phi Vũ.
Phượng Phi Vũ không chờ nàng chủ động nhào vào trong n.g.ự.c của mình, cánh tay dài vươn ra, liền túm nàng ra khỏi toa xe, ôm eo nàng nhảy lên lưng ngựa, sau khi tới một bụi cây liền nhảy xuống, ấn lưng nàng trên một thân cây cao lớn, tham lam nhìn kỹ nàng.
Đã lâu chưa gặp, cùng nữ tử yêu mị trong trí nhớ so sánh, mặt mũi có chút bẩn, cũng gầy hẳn một vòng lớn.
Biểu tình của nàng bây giờ, chàng cũng chưa từng thấy qua, như có chút ủy khuất, vành mắt đo đỏ, bờ môi run rẩy, nước mắt dâng lên đong đầy trong mắt, nhưng lại không chớp mắt cố gắng mở to nhìn chàng.
Ngón tay mảnh khảnh không ngừng vuốt ve lông mày, mũi, cằm của chàng, giống như đang muốn xác định chàng có phải là giả không.
Nhưng Phượng Phi Vũ không cần sờ, chàng cũng biết được trước mắt chính là thiếu phó hàng thật giá thật của mình! Cho dù kẻ kia bóp gân nắn cốt dịch dung xuất qủy nhập thần, cũng không bắt chước được dáng vẻ của nàng.
Nhiều ngày lo lắng, bây giờ đều tiêu tán, chàng chỉ muốn ôm nàng thật chặt ở trong lòng, cúi đầu hung hăn hôn lên đôi môi anh đào của nàng.
Thế nhưng là Khương Lê lại đưa tay bưng kín miệng của chàng, rốt cục nghẹn ngào lên tiếng:
– Điện hạ chậm đã, ta đã vài ngày không rửa mặt, mới vừa rồi còn ăn bánh nướng hồ tiêu…
Thế nhưng Phượng Phi Vũ nơi nào nghe được những cái kia, chỉ nắm cằm của nàng, hung hăng ngậm lấy môi nàng, cùng nàng dây dưa…
Làm gì có mùi khó chịu? Lúc này cái gì cũng không thể so sánh được với sự mềm mại khi ôm chặt nàng trong ngực, trái tim dưới lồng n.g.ự.c chàng bang bang đập mạnh.
Phượng Phi Vũ cảm thấy mới có mấy ngày, hiện tại lồng n.g.ự.c trống rỗng của mình đã được nàng lấp đầy, phải ôm nàng nhét vào trong ngực, ngậm trong miệng, mới an tâm được!
Về phần Phượng Phi Vũ vì sao lại xuất hiện ở trước mặt nàng nhanh như vậy, kỳ thật cũng rất đơn giản.
Bên trên sông mở rộng tìm kiếm, Đậu Tư Võ ở bên ngoài sông vớt người, Phượng Phi Vũ cũng ở cách đó không xa đang tìm người.
Bởi vì muốn giả c.h.ế.t dẫn dụ hung thủ đứng phía sau Tần Chiếu ra, cho nên chàng thả dây dài muốn câu cá lớn.
Thế nhưng Tần Chiếu mặc dù đưa tin ra ngoài, nhưng lại chưa từng đi gặp ai cả, mà chàng khi đưa người tới nơi truyền tin lại chỉ thấy trách viện trống không.
Căn bản không cách nào biết được Khương Lê có phải nằm trong tay Tần Chiếu hay không, sống c.h.ế.t thế nào?
Cũng là có bệnh vái tứ phương, Phượng Phi Vũ đành mở rộng tìm kiếm, thêm nhân thủ tiếp tục tìm nàng. Nhất thời đội ngũ cũng đang tìm tới khu vực này, học theo Đậu Tư Võ xuống sông vớt người, mong có thể tìm được chút dấu vết.