Kết quả Phượng Phi Vũ cứ lao vào tìm kiếm, còn sinh ra tâm ma, luôn luôn nhịn không được tưởng tượng nếu Khương Lê thật sự bị kẻ xấu hãm hại gặp nguy hiểm, ở trong nước không nơi nương tựa… Tinh thần chàng như muốn sụp đổ.
Cho tới hôm nay, đột nhiên nghe thị vệ giám thị bên kia sông hồi báo, nói Đậu Tư Võ đang ôm một nam nhân kêu khóc tên Thiển nhi, lúc này chàng mới vội vàng lên ngựa đi xem.
Kết quả vừa tới gần xe ngựa, liền nghe thấy âm thanh khiến người ta hiểu nhầm vọng ra.
Chàng trước kia đều thấy kỳ quái tại sao Đậu Tư Võ lại tích cực tìm kiếm như vậy. Vốn chỉ nghĩ rằng hắn nếu không phải vì thân phận Khương Lê, thì cũng là đang tìm kiếm đồng môn Từ Ứng thôi.
Nhưng bây giờ xem, chẳng lẽ là hắn có ý với Khương Lê? Thế là chàng liền vội vàng nhảy thẳng lên xe ngựa.
Khi vén rèm lên, đích thực nằm ngoài dự kiến của chàng.
Mặc dù Đậu Tư Võ khẩu vị nặng khiến cho người ta giật nảy mình, nhưng chàng cũng chẳng rảnh quan tâm, chỉ kéo người mà chàng ngày đêm tưởng niệm vào trong ngực.
Nếu không phải nhìn thấy nàng hình như mấy ngày nay chịu không ít khổ, Phượng Phi Vũ thật muốn ngay tại chỗ này trong rừng cây muốn nàng một trận để giải tỏa nỗi khổ tương tư.
Khương Lê thân thể mềm nhũn, nàng không nói nên lời tư vị trong lòng là gì, là do kế hoạch chạy trốn thất bại nên uể oải? Hay là trông thấy chàng khải tử hoàn sinh mà khinh hãi? Tóm lại nhiều cảm xúc đan xen giao hòa với nhau, khiến nàng vui mừng nhưng không nắm bắt được là tại sao?
Nàng không muốn tìm hiểu kỹ cảm xúc trong lòng mình là gì, chỉ muốn chăm chú hôn người nam nhân đang ôm chặt mình.
Dù sao mình không tính là sạch sẽ, nhưng trên mặt chàng cũng mọc đầy râu, đ.â.m vào da nàng có chút đau. Ngay cả chuyện bản thân biến mất như thế nào mình còn không rõ ràng, tại sao Phượng Phi Vũ người mang lòng nghi ngờ nặng lại không tra hỏi gì? Chẳng lẽ chàng không sợ mình là ảnh nữ giả trang hay sao?
Thế nhưng đám suy nghĩ lung tung của nàng, dưới nụ hôn càng lúc càng nhiệt tình gấp gáp, tất cả đều trở nên không quan trọng.
Khương Lê nhịn không được ôm lấy cổ chàng, dùng trái tim cảm nhận nhiệt độ cơ thể chàng, mặc cho xoang mũi tràn đầy mùi vị chỉ thuộc về nam nhân này.
Kỳ thật khi bắt đầu kế hoạch, Khương Lê uổng sống hai kiếp nhưng đều không biết tư vị tình yêu thế nào?
Kiếp trước nàng sống quá khổ cực, Tần Chiếu xuất hiện lỗ mãng chặt đứt những mơ hồ về tình yêu nam nữ của nàng.
Mà kiếp này, tâm tư của nàng đều dùng để tìm tòi xem làm thế nào để cho nàng và huynh trưởng tránh được vết xe đổ kiếp trước, sống thật tốt.
Phượng Phi Vũ cũng chỉ là ngọn núi nàng có thể tạm thời dựa vào mà thôi, cần gì phải nỗ lực bỏ ra chân tình? Chính vì thế Khương Lê không muốn mình tiếp tục suy nghĩ sâu thêm.
Mà bây giờ hết thảy chỉ là rung động khi thoát khỏi hiểm cảnh.
Dù sao thực sắc tính dã, nhân chi thường tình. Hồi lâu không ăn, cũng khó tránh khỏi có chút ham muốn.
Nghĩ như vậy, nàng tự tìm được lý do thích hợp cho tia quyến luyến của mình với chàng.
Qua một hồi lâu, hai người mới lưu luyến không rời tách nhau ra.
Phượng Phi Vũ ôm nàng một lần nữa lên ngựa, đi về chỗ mình cắm trại.
Sau khi vào trong lều trại, chàng phân phó thị vệ đun nước nóng, đổ vào thùng gỗ cho Khương Lê tắm rửa.
Bởi vì Thiển nhi vẫn đang bị Đậu Tư Võ dây dưa trên xe ngựa. Nơi đây cũng không có người phục thị nàng.
Phượng Phi Vũ dứt khoát biến mình thành nô bộc, chà lưng cho nàng.
Khương Lê ban đầu không chịu, nàng sống hai cũng chưa từng có nam nhân nào phục thị nàng tắm rửa cả, nào chịu nghe theo?
Thế nhưng nàng lại không lay chuyển được Phượng Phi Vũ, chỉ có thể bị chàng đặt trong bồn nước dùng xơ mướp chà lưng.
Nước hơi nóng một chút, nhưng ngâm mình lại rất dễ chịu. Cuối cùng Khương Lê dựa vào thành bồn tắm, còn Phượng Phi Vũ dùng lực đạo vừa phải xoa bóp cho nàng, đôi môi anh đào của nàng khẽ nhếch, thoải mái hơi khép mắt lại.
Chuyện Phượng Vũ muốn mưu hại chàng, không thể giấu diếm. Nhân lúc tắm rửa, Khương Lê cũng kể rõ ràng mọi chuyện về việc Tần Chiếu cấu kết với Phượng Vũ cho Phượng Phi Vũ nghe.
Phượng Phi Vũ biểu lộ càng lạnh lùng, trầm mặc không nói.
Người đệ đệ này của chàng, là nhi tử phụ vương sủng ái. Từ nhỏ tới lớn, phụ vương đã bồi dưỡng để hắn trở thành trữ quân.
Nếu không phải trước kia ngoại tổ phụ ra mặt can thiệp, mình có khi ngay cả cửa thư phòng cũng không được vào.
Mà sau khi vào thư phòng, chàng tự biết không thể đối chọi gay gắt với Phượng Vũ nếu không sẽ rước tới sự ghét bỏ của phụ vương.
Mặc dù trong lãnh cung có được cung nữ của mẫu hậu dạy chữ, nhưng chàng vẫn làm bộ như mình không có căn cơ, luôn cố ý viết sai chữ. Lúc đó Phượng Vũ lại càng trở nên nổi bật bởi sự thông minh tài giỏi, như vậy mới đổi được cơ hội tiếp tục cầu học của chàng.
Về sau dưới sự duy trì của đám lão thần, chàng thừa dịp một lần phụ vương rời kinh nghịch lại số phận. Mặc dù g.i.ế.c c.h.ế.t mẫu thân Phượng Vũ, thế nhưng cũng không có thừa cơ diệt trừ hắn.
Không phải là do chàng huynh đệ tình thâm, mà là phụ vương biết tin nổi giận, trong đêm viết thư gửi cho ngoại tổ phụ của chàng.
Hơn nữa đám lão thần cũng không muốn gánh vác tội danh g.i.ế.c hoàng tử, cho nên liền tuyên bố với bên ngoài là nhị hoàng tử bị bệnh cấp tính, cứ vậy mà mai danh ẩn tích trong giang hồ.
Trước kia Phượng Phi Vũ cũng đã từng phái người ám sát Phượng Vũ.
Cái gì mà huynh đệ tình thâm, đối với người bước từ trong lãnh cung ra mà nói, chàng chưa từng cảm nhận được. Chàng chỉ biết là nhổ cỏ tận gốc mới có thể yên tâm. Nhưng Phượng Vũ được cao nhân giang hồ che chở, mấy lần phái người ám sát đều không thu được kết quả, cuối cùng vậy vì hắn mai danh ẩn tích mà mất dấu.
Không nghĩ tới, nhị hoàng tử vốn đã c.h.ế.t từ lâu trong mắt mọi người, bây giờ lại đột nhiên ló đầu gây ra sóng gió. Càng dụng tâm hiểm độc hơn, muốn dùng Khương Lê để hành thích chàng!
Phượng Phi Vũ cảm thấy Phượng Vũ muốn tìm chết, như vậy không thể trách chàng không niệm tình huynh đệ.
Mà Khương Lê khi nói những lời này, kỳ thật cũng phải cẩn thận từng li từng tí. Dù sao trong lòng Phượng Vũ còn có ý đồ xấu, là đại họa của Phượng Phi Vũ.
Bản thân nàng mặc dù vô tội, lại bị quấn vào thù hận của hai huynh đệ này. Một khi Phượng Phi Vũ nghi ngờ mình cấu kết với Phượng Vũ, như vậy mình cùng huynh trưởng liền xong luôn.
Nghĩ như vậy, trong lòng Khương Lê xiết chặt, thân thể cũng không tự giác cứng lại.
Phượng Phi Vũ ngược lại nhận ra thân thể dưới lòng bàn tay mình đột nhiên trở nên căng cứng, liền cúi đầu hỏi:
– Nàng lo lắng gì vậy?
Khương Lê lại kiểm điểm chính mình. Bởi vì muốn nghe ngóng tình hình, cho nên quả thực lúc ở chỗ Phượng Vũ nơi đó nàng cố tình làm bậy thành thói quen. Vì thế khi gặp lại Phượng Phi Vũ, nàng cũng không có tâm tình kính cẩn nịnh nọt, thật sự quá sơ ý.
Thế là liền ngẩng đầu, một lần nữa cẩn thận từng li từng tí lấy lòng nói:
– Nghĩ đến bản thân lâu ngày chưa tắm gội bẩn như vậy, lo lắng làm bẩn tay điện hạ, hối hận mình không nên… Ta đã tắm sạch rồi, Điện hạ cũng nghỉ một chút đi. Bởi vì ta vụng về không biết có người tiềm phục ở bên cạnh mình, ngược lại khiến cho Điện hạ bị liên lụy. May mà Điện hạ có thiên mệnh che chở, tường vân bảo đỉnh, một thân kim long mới không bị đám đạo chích làm hại…
Phượng Phi Vũ nhìn Khương Lê trong chớp mắt lại mang chiếc mặt nạ nịnh nọt giả dối lên, mày rậm không khỏi nhăn lại, ngược lại nhớ ra hỏi một câu quan trọng:
– Nàng nói Phượng Vũ bắt cóc nàng vì muốn quan sát dáng vẻ của nàng cho ảnh nữ diễn xuất. Nhưng vì sao ảnh nữ kia nói chuyện lại không giống lắm, trong phòng còn muốn đánh m.ô.n.g Cô?
Khương Lê nghe xong, cảm thấy đây là thời cơ tốt biểu lộ trung tâm, lập tức nói:
– Ta sợ điện hạ trúng gian kế kẻ xấu, tất nhiên cái gì cũng đều làm ngược lại, tỏ vẻ ỷ sủng sinh kiêu, lừa bịp Phượng Vũ kia mà thôi.
Phượng Phi Vũ nhìn lướt qua, áo choàng lông chồn được đặt ở một bên, chất liệu quý giá, kiểu dáng lại khá dài rộng. Áo này rõ ràng thân hình người đó lớn hơn Khương Lê rất nhiều, hẳn là của Phượng Vũ…
Thế nên nghe Khương Lê nói, chàng hững hờ hỏi:
– Phượng Vũ có từng hoài nghi?
Khương Lê cảm thấy thời cơ để nàng khoe thành tích đã đến, liền xoay xoay người ngồi dưới nước, để nước tràn qua cổ, hơi đắc ý nói:
– Ta xử trí phải cẩn thận, hắn cũng chưa từng nghi ngờ, ta biết dựa vào sự nhạy bén của điện hạ, tất nhiên sẽ dễ dàng phát hiện ra sơ hở của nữ thích khách kia.
Phượng Phi Vũ không tiếp tục hỏi tiếp. Dựa vào hiểu biết của chàng về Phượng Vũ, nếu sau khi đắc thủ, mà hắn vẫn giữ lại Khương Lê liền chắc chắn chuyện này không tầm thường như vậy.
Khương Lê bị hắn bắt giữ nhiều ngày, một nữ tử linh tú yêu mị, tên sắc phôi Phượng Vũ kia sao có thể không động tâm?
Thế nhưng chàng vẫn nhịn không hỏi tới, thật vất vả mới tìm được người trong lòng, yêu thương còn không kịp, làm gì có tâm tư khiến cho mình thêm ngột ngạt.
Xong xuôi đâu đấy, sau này chàng sẽ không để nàng rời xa mình nửa bước. Còn tên Phượng Vũ kia… Phượng Phi Vũ trong lòng nổi lên sát tâm, người đệ đệ này của chàng không thể giữ lại được.
Đêm hôm ấy, Khương Lê bị Phượng Phi Vũ kéo đến trên giường, liền không dậy nổi, sói đã đói bụng nhiều ngày, nên tra tấn nàng cả đêm.
Sau khi mây mưa, nàng có hỏi thăm tình cảnh của Thiển nhi, thế nhưng Phượng Phi Vũ chôn đầu ở cổ nàng, mơ hồ nói:
– Lo lắng cái gì? Chỉ cần nàng ta không muốn, nam nhân nào dám động vào nàng ta?
Khương Lê bị hỏi ngược lại, ngẫm nghĩ muốn nói thêm liền bị chàng bịt kín miệng.
Bên này đoàn viên tình nồng ý mật, hai người dính chặt lấy nhau.
Thế nhưng bên phía nhị hoàng tử Đại Tề lại là ráng hồng nhuộm đỏ, dông tố đan xen.
Khi Phượng Vũ tỉnh lại chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra. Đưa mắt nhìn chung quanh phát hiện đám thị vệ đều nằm trên mặt đất. Lập tức liền biết mình trúng bẫy Khương cơ, trong lòng thầm hận. Hắn cuộc đời này đùa bỡn vô số nữ tử, bởi vì bộ dáng tuấn mỹ, khí chất phi phàm, những nữ tử này có kẻ nào không ngoan ngoãn cơ chứ.
Hắn tự hỏi những ngày qua đối xử với Khương cơ cũng coi là ôn nhu cẩn thận, chiếu cố từng li từng tí, hơn xa cái tên vô vị Phượng Phi Vũ kia.
Khương Lê biết rõ tương lai mình sẽ trở thành quốc trữ Đại Tề, lại vẫn mang lòng muốn chạy trốn, thực sự là cho thể diện mà còn không cần!
Phượng Vũ bị gài bẫy một phen, trong lòng khó chịu, càng cảm thấy Khương Lê cô phụ chân tình của hắn, chỉ hận không thể lập tức bắt nàng trở về, khiến cho nàng hối hận. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
– Khương cơ, sau khi bắt được người, ta muốn nhìn xem nàng còn dám phách lối tùy tiện nữa không!
Thế là hắn ra lệnh thị vệ tuần tra gọi những người bất tỉnh dậy, sau đó lập tức chỉnh đốn phái ra một đội thị vệ, đi dọc theo dấu vết lùng bắt Khương cơ và thị nữ nàng ta. Còn hắn thì mang theo những người còn lại đi thẳng về kinh thành.
Nhưng tốp thị vệ đuổi bắt quay lại báo cáo, chủ tớ hai người hình như đã dịch dung, căn bản không tra được chút hành tung nào. Phượng Vũ dứt khoát bỏ ra số tiền lớn, đi dán bố cáo treo thưởng nàng khắp nơi.
Thế gian này đồ vật quý giá nhất, chính là thứ mà muốn nhưng không chiếm được.
Phượng Vũ vốn cũng chỉ ôm tâm tư đùa bỡn ít ngày với Khương Lê mà thôi. Thế nhưng nàng vứt bỏ hắn không chút để ý, chạy trốn vô tung vô ảnh. Hiện tại trong lòng Phượng Vũ không ngừng diễn đi diễn lại thần thái lười biếng mà tuỳ tiện của nữ tử kia, càng nghĩ trong lòng hắn càng ngứa ngáy, cho nên hắn cũng vì nàng không thức thời mà trở nên phiền muộn.
Nếu tìm không thấy cũng không sao, dùng huynh trưởng của nữ tử kia uy h.i.ế.p nàng là được.
Chỉ cần mình mau chóng hồi kinh, bắt được Khương Chi, liền không lo nữ tử kia không tự chui đầu vào lưới.
Nghĩ đến nàng bị ép tới gặp mình, không thể không phủ phục dưới chân khẩn cầu mình tha thứ, Phượng Vũ liền cảm thấy một trận khoái ý.
Thế nên hắn cũng không tiếp tục trì hoãn, muốn mau chóng chạy về kinh thành.
Trên đường hồi kinh, Phượng Vũ phát hiện có rất nhiều quan ải, khám xét chặt chẽ thân phận của mỗi người. Càng gần kinh thành, tra hỏi càng cẩn thận hơn.
Phượng Vũ trầm ngâm nửa ngày, cảm thấy chuyện này có kỳ quặc. Thời gian qua lâu như vậy, vì sao mật thám trong kinh thành không hề hồi báo chút tin tức nào?
Cho dù thủ hạ của Thái tử lớn mật tới đâu, bọn họ cũng là người có gia đình, sao dám ẩn giấu sự tình không báo, mặc cho t.h.i t.h.ể thái tử bị thối rữa nơi tha hương?
Chẳng lẽ… Phượng Phi Vũ chưa chết?