Nàng lo lắng cũng không thể nói thẳng với tiểu thúc, chỉ có thể nhìn hai người mắt qua mày lại.
Sau khi dùng bữa xong, Thái tử Điện hạ cảm thấy bồi ái thiếp về nhà ngoại đã nghiền rồi, liền mang theo Khương Lê quay về phủ thái tử.
Phượng Phi Vũ cũng không nhắc tới chuyện Khương Chi dùng cơm cùng Phượng Vũ, cho nên trái tim buộc chặt của Khương Chi cuối cùng cũng hạ xuống được.
Nhưng đến đêm, phu thê nằm trong chăn, Ổn nương liền đề cập với phu quân chuyện mình lo lắng.
Khương Chi ngược lại biết nội tình, nhưng cũng không thể nói với thê tử, chỉ hàm hồ đáp:
– Thái tử chẳng qua là chiêu hiền đãi sĩ thôi, nàng chớ có đa tâm.
Ổn nương không nói gì nữa, nhưng trong lòng lại thầm hạ quyết tâm phải tìm cho tiểu thúc một mối hôn sự mới được.
Dù sao tiểu thúc cũng chỉ là thiếu niên lang, thái tử thì quyền cao chức trọng, dùng phú quý và địa vị tôn quý dụ dỗ tiểu thúc, nhỡ chẳng may tiểu thúc bị mê tâm trí, đi nhầm đường thì phải làm sao? Mình phải tìm một cô em dâu dung mạo tính tình đều tốt, nhất định có thể giữ được trái tim của tiểu thúc.
Thái tử bá đạo, nhưng vẫn phải nói đạo lý, tiểu thúc là phụ tá của ngài ấy, chứ không phải thê thiếp, không thể chiếm lấy không cho người ta cưới thê tử được..
Ổn nương suy nghĩ một đêm, trong lòng càng để tâm việc hôn nhân của tiểu thúc.
Nói tới Thái tử, sau khi rời khỏi phủ chất tử, còn kêu Khương Lê mang theo hai khối thịt khô tẩu tử nàng làm mang về, để đầu bếp trong phủ hầm cá như hôm nay.
Mang đồ như vậy, quả thực giống như tiểu tức phụ về nhà mẹ để, mang theo đồ ăn trở lại, khiến trong lòng Phượng Phi Vũ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Ánh mắt nhìn huynh trưởng tẩu tử Khương Lê cũng thân thiết hơn mấy phần. Dù sao cũng coi như đại cữu và tẩu tử của mình, giống như lời Khương Lê nói, đều là người trong nhà cả.
Nghe nói Ổn nương có thai, Phượng Phi Vũ còn quan tâm ban thưởng chút đồ bổ, đưa tới phủ chất tử chúc mừng.
Khi hai người về phủ Thái tử trên giường lăn qua một lần, Phượng Phi Vũ cảm thấy vui vẻ, vẫn chưa thỏa mãn, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Khương Lê.
Khương Lê hai chân chân đau xót cực kỳ, dặt dẹo nằm tại trong n.g.ự.c chàng nói:
– Nào cần thái tử thi ân chứ? Hôm nay điện hạ chăm sóc ta, lại còn gắp bao nhiêu đồ ăn, khiến tẩu tử nhìn ta cũng lộ ra nghi hoặc, giờ ngài còn tặng đồ qua đó, không biết tẩu tử còn nghĩ miên man gì nữa?
Phượng Phi Vũ không quan tâm mấy thứ này, chỉ đặt nàng dưới thân, hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng của nàng,nói:
– Vừa nãy hầu hạ nàng thoải mái chứ? Ta vẫn cảm thấy chưa đủ?
Khương Lê vốn còn tưởng rằng Thái tử hỏi mình khi nãy ở phủ chất tử ăn no chưa, nhưng nhìn tới ánh mắt không đứng đắn của Phượng Phi Vũ, lập tức hiểu ra, chỉ đỏ mặt, đẩy n.g.ự.c của chàng nói:
– Sao lại hỏi không đứng đắn như vậy?
Nhưng Phượng Phi Vũ lại không chịu, nàng không nói, tức là vẫn chưa đủ no, vậy thì chàng đành tiếp tục. Thế là giữa tiếng cười nói, một trận mây mưa nữa lại diễn ra.
Hôm nay lúc nghe tin Ổn nương mang thai, trong lòng Phượng Phi Vũ kỳ thật cũng có chút cảm xúc.
Nếu nói về thời gian, lúc Khương Chi thành hôn và Khương Lê lấy thân phận trắc phi nhập phủ cũng khá gần nhau.
Khương Chi chỉ là thư sinh gầy yếu, vậy mà thê tử cũng có thai rồi.
Trái lại tiểu trắc phi của chàng, bụng không hề có chút động tĩnh gì là sao?
Phượng Phi Vũ cảm thấy do mình chưa đủ chuyên cần, cho nên giờ vẫn cần mẫn gieo hạt.
Trắc phi của chàng luôn tự nói tướng mạo tầm thường, nhưng chàng biết một khi nàng vận nữ trang gặp người, quả thực dẫn ong dụ bướm lắm!
Nếu nàng vẫn được phụ vương thương yêu, vậy thân là vương nữ Ba quốc, hẳn là người tới cửa cầu hôn phải xếp hàng dài.
Giờ lưu lạc ở Lạc An, bởi vì luôn phẫn nam trang, cho nên cũng không có chuyện gì. Thế nhưng Phượng Vũ rõ ràng là có ý với nàng, còn tạo cơ hội chạy đến phủ chất tử trêu chọc nàng.
Nghĩ đến thủ đoạn trước kia Phượng Vũ khi còn trong cung dùng để đùa giỡn cung nữ, có vẻ nữ tử đều rất thích.
Phượng Phi Vũ trước kia kinh thường nhũng thủ đoạn như vậy. Thế nhưng nghĩ tới Phượng Vũ mấy ngày trước đều sớm chiều ở chung với Khương Lê, cho dù chưa từng dùng sức mạnh, nhưng nhất định lúc nào cũng dùng ngôn từ lơ đãng trêu chọc nàng.
Khương Lê cho cùng thì vẫn còn nhỏ, tâm tính chưa ổn định, nói không chừng nàng bị những lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ… Phượng Phi Vũ sau khi oán hận Phượng Vũ lại cảm thấy bất an. Chàng lo lắng muốn làm bụng tiểu trắc phi to lên, khi đó nàng sẽ an ổn ở trong phủ dưỡng thai.
Sau này hài nhi lớn rồi, nàng tất nhiên cũng sẽ lười xuất phủ, thu bớt tính tình lại, mình cũng an tâm.
Ôm tâm tư như vậy, Phượng Phi Vũ lại cần cù cày cấy thâu đêm.
Nhi tử bên này phong hoa tuyết nguyệt, phụ tử bên kia lại là bầu trời u ám.
Mấy ngày nay, mặt Đoan Khánh đế một mực âm trầm, không muốn dùng bữa.
Lại nói, lần này Đoan Khánh đế hành động cũng không phải là nhất thời bộc phát.
Lúc trước các lão thần nâng đỡ thái tử, kiềm chế hoàng quyền, đối đầu với Đoan Khánh đế, khiến quyền lực của hoàng đế tổn hao to lớn.
Nói thẳng ra, người chân chính cầm quyền ở vương triều Đại Tề, không phải là Đoan Khánh đế ông, cũng không phải nhi tử bạch nhãn lang Phượng Phi Vũ, mà là mấy đại thế gia trụ cột đóng góp to lớn khi Đại Tề lập quốc.
Nếu thiên hạ vô sự, tất cả mọi người hoà thuận vui vẻ phát tài, nhóm quân thần cũng bình an vô sự.
Thế nhưng khi động vào quyền lợi của nhóm thế gia, triều đình lập tức nổi giông gió, vòng nước xoáy ẩn giấu trong triều bắt đầu khởi động.
Ông ta năm đó không lĩnh ngộ được những điều này, cho nên bị thiệt thòi không ít, sau đó bị Phượng Phi Vũ chui chỗ trống, vỗ m.ô.n.g đám lão thần kia rồi trở thành quốc trữ.
Nhưng bây giờ bởi vì Phượng Phi Vũ khư khư cố chấp mở kênh đào, hao phí to lớn, trưng dụng vô số nhân lực vật lực, lao sư động chúng, trên triều đình tiếng ca thán chỉ trích cực lớn.
Chuyện này sao có thể so sánh được với thất sách năm đó của Đoan Khánh đế?
Đoan Khánh đế cảm thấy thời cơ đã đến, lúc này mới mượn cớ hoàng hậu thất đức, thừa dịp Phượng Phi Vũ không có ở kinh thành để gây chuyện.
Thế nhưng không nghĩ tới, ông ta đã một mực giấu giếm giọt nước không lọt, không biết tại sao lại bị lộ phong thanh, khiến cho đối phương có sự chuẩn bị trước, phản kích một cú thật xinh đẹp.
Nón xanh như một bô cứt giáng xuống đầu Hoàng đế, khiến cho ông ta không cách nào hất xuống được.
Đêm muộn Hoàng đế vẫn ngồi trong thư phòng, một nam tử trẻ tuổi bước vào, chính là nhị hoàng tử Phượng Vũ.
Hắn đi qua kính cẩn thỉnh an phụ vương.
Đoan Khánh đế thấy hắn trở về, tâm tình ngược lại là thả lỏng hơn một chút, phất tay gọi hắn tới, lôi kéo tay ái tử nói:
– Ngươi mới hồi kinh, mặc dù có thị vệ đi theo bảo hộ, những vẫn phải chú ý an toàn, nếu không phải ca ca ngươi là kẻ lục thân không nhận, thì ngươi đầu cần phải thế này.
Phượng Vũ cười nói:
– Hắn lòng có vướng bận, cũng không thể gây ra chuyện g.i.ế.c đệ đệ ngay trong thành Lạc An được. Dù sao trước mặt đám lão thần, hắn một mực giả dạng làm một hiếu tử, mới khiến cho đám lão thần an tâm nâng đỡ hắn.
Đoan Khánh đế bóp cổ tay nói:
– Đáng tiếc tin tức ngươi đưa trẫm, vậy mà không thể dựa vào chứng cứ tiện phụ kia phạm tội để phế bỏ hậu vị!
Kỳ thật chuyện hoàng hậu thất đức, là do đích thật Phượng Vũ thông tri cho Đoan Khánh đế.
Phượng Vũ những năm nay mặc dù không ở kinh thành, nhưng cũng dụng tâm kinh doanh, dưới sản nghiệp của Úy gia sắp xếp vô số tai mắt.
Tiểu thiếp mà Úy Tuần mới nạp chính là ảnh nữ trong tay hắn. Kết quả Úy Tuần một lần say rượu, đắc ý nói khoác trước mặt ái thiếp, nói ra mình tuy không cùng mẫu thân với đích tỷ, thế nhưng lại thân hơn cả đệ đệ ruột thịt, bởi vì hắn ta đưa cho hoàng hậu một bảo bối, vô cùng vừa ý đích tỷ.
Ảnh nữ bất động thanh sắc tìm hiểu rõ ràng, sau đó lập tức bẩm báo cho Phượng Vũ.
Khi đó Phượng Vũ đang tới Ngụy quốc, liền thiết hạ mưu kế, chuẩn bị ám sát Phượng Phi Vũ.
Cứ như vậy, Đoan Khánh đế bên này phế bỏ hoàng hậu, bôi xấu thanh danh Phượng Phi Vũ, còn bên kia Phượng Phi Vũ liền phát sinh chuyện ngoài ý muốn bỏ mạng.
Đến lúc đó, nhị hoàng tử mất tích nhiều năm có thể danh chính ngôn thuận xuất hiện trước mặt mọi người.
Đáng tiếc sắp xếp bên phía Phượng Phi Vũ là một nước cờ kém, chuyện tốt không thành. Phượng Vũ đành bắt Úy Tuần, nhân cơ hội chạy về kinh thành trước, nếu có thể trợ phụ hoàng phế bỏ Úy hoàng hậu cũng tốt.
Đến lúc đó Phượng Phi Vũ thanh danh lụn bại, cho dù hắn không chịu nhượng hiền, thì địa vị cũng lung lay tràn đầy nguy hiểm.
Không ngờ tới chính là, Phượng Phi Vũ xảo trá tới vậy, chuyện dâm loạn hậu cung rõ rành rành ra đó, mà hắn có thể loạn án, quấy nhiễu biến thành đế vương say rượu nháo lên vở kịch hồ đồ.
Chuyện cho tới bây giờ, sức mạnh hắn tích lũy được những năm qua đều bị bại lộ, nếu Phượng Phi Vũ có ý diệt trừ hắn, quả thực dễ như trở bàn tay.
Cho nên Phượng Vũ quyết định trở lại bên người phụ vương.
Thừa dịp Phượng Phi Vũ đang ở thế yếu, danh chính ngôn thuận khôi phục thân phận nhị hoàng tử của mình.
Hắn đã không còn nhỏ, nhiều năm trù tính, hơn nữa còn được phụ vương ủng hộ, cho dù trở lại Lạc An thì địa vị vẫn có thể sánh ngang với Phượng Phi Vũ.
Phượng Vũ nhìn khoảng không mờ tối bên ngoài, trong lòng một trận cười lạnh.
Nên hắn và Phượng Phi Vũ đều trở về, một ngày nào đó, hắn muốn tự tay đánh huynh trưởng của mình vào lãnh cung một lần nữa. Đến khi đó, xem nữ tử xảo trá kia còn cam tâm tình nguyện bồi hắn ta cùng vào lãnh cung chịu tội hay không!
Còn Đoan Khánh đế bên này, bắt đầu thay Phượng Vũ trù tính.
Ngày thứ hai triệu mấy lão thần vào trong cung, nói thẳng lần này nhất định phải phế bỏ hoàng hậu. Mấy lão thần này đều là thân tín của đế vương, đau khổ khuyên bảo Đoan Khánh đế suy nghĩ lại.
Phải biết thời điểm thái tử ở bên ngoài thành Lạc An, mỗi ngày thị vệ chạy đưa tin từ trong thành ra ngoài thành nối liền không dứt,còn thường xuyên có trọng thần ra ngoài thành yết kiến. Có thể thấy được, mặc dù chuyện Thái tử xây dựng kênh đào bị chỉ trích, thế nhưng căn cơ vẫn vững vàng.
Hiện tại không phải thời điểm tốt để phế hậu, xin hoàng đế bớt giận, nghĩ tới kế sách lâu dài.
Đoan Khánh đế nghe các lão thần an ủi, vỗ mạnh một cái lên thư án, thở mạnh một hơi, giọng căm hận nói:
– Cũng được, liền theo ý các vị khanh gia. Còn có một chuyện, chư vị lương thần tất yếu phải giúp trẫm. Thứ tử của trẫm là Phượng Vũ, năm đó bởi vì mẫu phi qua đời, thương tâm quá độ, nhất định phải nhập đạo tu tâm, tụng kinh cầu phúc cho mẫu phi. Hắn khi đó tuổi còn nhỏ không nghe khuyên bảo, trẫm cũng tùy theo ý hắn, chỉ có thể tuyên bố với bên ngoài là nhị hoàng tử bị bệnh cấp tính. Nhưng bây giờ hắn cũng đã lớn, không thể lưu lạc bên ngoài mãi được. Trước đây không lâu, trẫm đã mệnh hắn quay lại kinh thành. Hiện tại trẫm muốn cử hành lễ tế tổ, cho Phượng Vũ nhận tổ quy tông, viết lại tên trên gia phả Phượng gia.
Mấy lão thần nghe nửa câu đầu vừa mới thở phào một hơi, lại bị nửa câu sau của Đoan Khánh đế dọa cho mất mật.
Cái c.h.ế.t của nhị hoàng tử Phượng Vũ năm đó được tuyên bố ra ngoài. Đối với ai cũng tốt, Trong lòng Thái tử Phượng Phi Vũ và bọn họ mặc dù đều rõ ràng, nhưng dù sao cũng là nhị hoàng tử, cũng không thể bức ép quá mức, cho nên đều mặc cho Phượng Vũ giả c.h.ế.t xuất cung.
Nào ngờ tới, hiện giờ Đoan Khánh đế lại nhắc tới chuyện này, muốn nhị hoàng tử trở về?
Có thần tử thận trọng nói:
– Nhị hoàng tử vẫn còn, thật sự là đại hỉ sự, chỉ là năm đó trên gia phả đã ghi rõ ràng ngài ấy đã qua đời, hiện tại trở về, can hệ trọng đạị, không biết bên phía Thái tử…?
Đoan Khánh đế cắn răng nói:
– Trẫm nếu có thể dung hạ được một tiện phụ làm hoàng hậu, thì hắn cũng có thể chấp nhận đệ đệ cùng huyết thống! Dù sao mẫu phi hắn cũng cho hắn thêm niềm vui, sinh ra một đệ đệ tiện chủng, hắn có thêm một hai đệ đệ, có gì mà phải suy nghĩ?
Đám lão thần trơ mắt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy hoàng thất bản triều, quả thực hoang đường rối loạn cực điểm.
Bọn họ là thần tử thì không tới mức như vậy, chỉ cần đi tới tông miếu, làm lễ nhận thân, vậy là xong. Nhưng đây là Thái tử điện hạ đột nhiên có thêm đệ đệ, trong lòng thực sự không hề dễ chịu.