Khi Ba Quận tuyên bố lập quốc tên là Bắc Tề, triều đình trở nên xôn xao.
Mặc dù trước kia Phượng Vũ luôn ngo ngoe muốn động, kêu gào uy hiếp. Thế nhưng nhiều thần tử cho rằng, đây chỉ là chiêu trò của nhị điện hạ nhằm mục đích miễn giảm thuế má, để cho Ba Quận càng có thêm nhiều quyền lực tự chủ hơn mà thôi.
Thế nhưng hiện tại thanh kiếm treo trên đầu cũng rơi xuống, nhị hoàng tử làm phản rồi! Hơn nữa trong tay lại còn có di chiếu của Tiên hoàng, tự nhận bản thân là huyết mạch chính thống Tề triều.
Mà thời gian làm phản cũng vừa vặn, đúng trước ba ngày đại hôn của Thánh Võ đế, nhìn qua cũng biết mục đích chính là khiến cho Phượng Phi Vũ không thoải mái đây.
Khương Lê thương lượng với Phượng Phi Vũ, muốn tạm hoãn đại lễ hoặc là làm đơn giản thôi.
Hai đề nghị này đề bị Phượng Phi Vũ gạt đi, hài tử trong bụng không thể chờ, hơn nữa chàng cũng không muốn Khương Lê chịu chút ấm ức nào.
Thế nhưng Ba Quận tạo phản, hoàng đế lại coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn tiếp tục đại hon quả thực không vẻ vang gì.
Thấy chàng vẫn không chịu đổi ý, Khương Lê đành phải suy nghĩ, đề nghị nhân cơ hội đại hôn, dựng đài cao ở phía Tây thành Lạc An, luận võ chiêu hiền tài dũng sĩ, để dân chúng cùng vui.
Những người chiến thắng, có thể được lựa chọn gia nhập đại doanh Phượng Phi Vũ, vừa vặn bổ sung những binh tướng kiếm khuyết đã kiệt sức trong quân doanh.
Kỳ thật, đây cũng không phải là sáng kiến của Khương Lê. Kiếp trước, Phượng Phi Vũ chính là người thực thi việc này, khi đó người trổ hết tài năng, chiến thắng cuối cùng chính là Bạch Thiển.
Khương Lê cảm thấy Bạch Thiển là một thanh đao sắc, đáng tiếc bản thân nàng cũng không am hiểu quân sự có thể nuôi dưỡng tướng tài. Bạch Thiển kiếp trước đầu nhập vào làm tướng sĩ của Phượng Phi Vũ, ở trong doanh trại tôi luyện trong cực khổ mới có thể phát huy được hết tài năng bản thân.
Mà hiện Bạch Thiển trong tay nàng, mặc dù bị ép mỗi ngày đọc binh thư, thế nhưng kinh nghiệm thực chiến vẫn còn khá kém.
Hơn nữa Bạch Thiển sở dĩ bị Đậu phu nhân coi thường, cũng bởi vì nàng chỉ là một tướng quân tiểu quốc nhỏ bé, căn bản không xứng đáng được với Đậu gia.
Cho nên Khương Lê muốn lợi dụng lần luận võ này, cho Bạch Thiển tham gia, thuận lý thành chương đi vào quân doanh Phượng Phi Vũ, nhân cơ hội tôi luyện bản thân.
Hoàng đế vừa ra chiếu thư, toàn dân sôi trào.
Phải biết rằng đám thế gia lũng đoạn thiên hạ, những đệ tử bần hàn được thăng tiến không nhiều.
Thế nhưng nay Thánh thượng vừa ra chiếu thư, nói rõ chỉ chiêu hiền tài, không quản xuất thân. Hiện tại lôi đài đã xây dựng, lại còn dùng vị trí tướng quân làm phần thưởng, tất nhiên dẫn tới những dũng sĩ thượng võ gia nhập.
Đại hôn của Phượng Phi Vũ vẫn đúng hạn cử hành.
Dựa theo tiền lệ, đồ cưới của Hoàng hậu trước khi đại hôn một ngày sẽ được mang ra diễu hành một vòng trong thành Lạc An, sau đó mới nhập cung.
Thân là Hoàng hậu, danh sách tư trang sẽ do Thái hậu và phủ nội vụ định ra, sau đó sẽ phân công cho bên ngoài chuẩn bị.
Tơ lụa làm y phục được các quận trong Tề triều cống nạp. Nhưng thực chất là do thương thuyền Nam Dương tới hải ngoại tìm mua, những thứ này từ hai năm trước đều đã bắt tay vào chuẩn bị.
Trước đó phủ nội vụ dựa theo dáng người Dương gia Dương Như Nhứ tiểu thư đặt may một chút y phục, để tránh đột nhiên đại hôn, họ trở tay không kịp.
Thật không ngờ tới, Tân đế đúng là khiến họ gặp phải vấn đề khó khăn, không chỉ hôn kỳ gấp rút tới gần, ngay cả tân nương tử cũng thay đổi.
Dáng người Khương Lê cao hơn vị tiểu thư Dương gia, rất nhiều thứ đều không thể dùng được, lại còn phải đặt mua lại từ đầu.
Thế nhưng khi Úy thái hậu cùng quần thần thương nghị, vì bản thân không hài lòng cho nên Thái hậu lấy cớ bản thân năm đó đại hôn cũng Tiên đế cũng làm rất tiết kiệm,
Khương Lê chỉ là một nữ vương tiểu quốc, cho nên nàng ta cũng không quá quan tâm tới việc đặt đồ cưới, cho nên mấy thứ này, làm đại khái là được rồi.
Úy Thái hậu biết rõ hiện tại tâm tư của nhi tử bây giờ đều dùng để đối phó ba quận và Phượng Vũ, mà bản thân hoàng đế cũng chẳng có thời gian đâu mà quan tâm mấy chuyện này, cho nên trong đồ cưới có bớt đi vài thứ cũng chẳng hề gì, dù sao số lượng rương hòm giả bộ làm nhiều hơn một chút là được.
Còn những quan nội vụ được giao cho việc chuẩn bị đồ cưới cho Hoàng hậu, sau khi được Thái hậu cho phép, đều thở phào nhẹ nhõm.
Tấu chương khi dâng lên Phượng Phi Vũ đều cam đoan dựa trên danh sách đúng hạn đặt mua về, đều là những đồ tốt, tuyệt không trì hoãn.
Phượng Phi Vũ đối với mấy đồ vật của nữ nhi cũng không hiểu biết, nghĩ có lẽ Khương Lê sẽ xem qua, cho nên nếu nàng thấy thiếu gì, tự cho thêm vào là được. Nghĩ vậy liền vung tay, để người mang sổ con đệ trình lên cho Khương Lê.
Khi nhận được danh sách tư trang, Khương Lê lập tức liền nhìn ra tâm tư của Úy thái hậu.
Thế nhưng bây giờ ba quận chính thức lập quốc, vốn chuyện cử hành đại hôn vào thời điểm này đã không thích hợp, nàng giờ lại yêu cầu này nọ, chẳng phải sẽ dẫn tới bị quần thần chỉ trích sao? Cho nên nàng cũng không đặt mua thêm thứ gì, ngược lại còn cắt bớt vài thứ không quan trọng đi.
Bởi vì cuối năm nhận được thư Khương Lê gửi từ Lạc An về. Khương Chi cùng Ổn nương mới biết Khương Lê muốn gả vào Tề cung, cảm thấy nếu không có người nhà mẹ đẻ ở Lạc An thì không ổn.
Thế nhưng Khương Chi hiện đang tạm thời quản lý triều chính Ba quốc, cũng không thể phân thân tới được. Cuối cùng quyết định để Ổn nương, mang theo nhi tử Giang Tuyền cùng ngồi thuyền tới Lạc An.
Lúc Khương Lê cắt giảm bớt tư trang trong đại hôn, Ổn nương cũng ngồi bên cạnh, nàng giơ tay giật lấy danh sách tư trang cần chuẩn bị, đọc nhanh một lượt.
Nàng mấy năm nay lăn lộn trong giới thương nhân, kinh doanh càng lúc càng lớn, kiến thức cũng càng rộng, xe ngựa vải vóc châu báu giá cả ra sao đều nằm trong lòng bàn tay.
Trên danh sách tổng giá trị bao nhiêu, nàng nhìn nơi sản xuất liền biết được đại khái. Tóm lấy bàn tính, ngón tay gẩy tanh tách, vừa gẩy vừa tức giận. Tính xong mặt trắng bệch uất hận vứt danh sách lên trên mặt bàn, sẵng giọng:
– Đây là đại hôn của hoàng đế Đại Tề, sao còn keo kiệt hơn cả địa chủ nông thôn lấy vợ vậy? Không nỡ bỏ tiền ra mà còn bày đặt cưới vợ?
Khương Lê bật cười nói:
– Tẩu tẩu, lời này tẩu nói cho ta nghe được rồi, đừng để bệ hạ nghe thấy.
Ổn nương phất tay bảo Giang Tuyền đưa Bảo Lý ra ngoài sân bắt bướm, sau đó nói với Khương Lê:
– Đây chính là bắt nạt Ba quốc chúng ta là tiểu quốc mà. Cưới vợ đồ cưới như nạp thiếp vậy. Không được, ta phải đi gặp Bệ hạ nói chuyện một chút.
Ổn nương tự thấy mình là người nhà mẹ đẻ của nàng, không thể bỏ mặc nàng bị người khasc đối xử như vậy được.
Từ trước tới nay, đại hôn của Hoàng đế đồ cưới tam môi lục lễ đều có quy cách cả, là đại diện cho mặt mũi hoàng thất, không thể qua loa như vậy được.
Khương Lê cười khổ nói:
– Nếu là thái bình thịnh thế, nhìn thấy danh sách này muội tất sẽ ném vào mặt Thái hậu. Thế nhưng hiện tại Đại Tề rối ren, chiến tranh sắp tới. Ba quận đột ngột tạo phản, nếu như muội vì chuyện này mà nháo lên, có lý cũng thành đuối lý. Dù sao muội đồng ý gả cho chàng ấy, cũng không phải vì mấy thứ này. Tẩu cứ mặc kệ để họ lo liệu đi.
Thực ra nàng biết Úy thái hậu dựa vào thời cuộc hiện tại đang bất ổn, cho nên mới yên tâm làm qua loa cho xong. Cho dù nàng có tức giận muốn làm ầm lên, bà ta cũng không sợ. Đến lúc đó tất có trọng thần triều đình đứng ra dâng tấu khiển trách Tân hậu không hiểu chuyện.
Ổn nương nghe xong, trừng mắt:
– Muội đường đường là Nữ vương Ba quốc, cho dù gả cho Tề đế cũng không cần phải chịu đựng sự vô lễ này của bọn họ. Nếu bọn họ không nỡ bỏ itền ra, không có nghĩa là Khương gia ta không bỏ ra nổi.
Ổn nương nói là Khương gia, chứ không phải là Ba quốc.
Khi Khương Lê có nhi tử, Ổn nương lo lắng lấy vị em chồng này chưa lập gia đình đã sinh con, tương lai gả cho người ta sẽ bị gia đình nhà chồng coi thường.
Nàng xuất thân từ thương hộ, không thể học được tính toán chu toàn như mấy tiểu thư quan gia. Nhưng có một chuyện nàng dám chắc, chỉ cần của hồi môn của tân nương phong phú, mặc kệ gia đình nhà chồng ra sao, vẫn thẳng lưng nói gì cũng có trọng lượng.
Cho nên từ lúc đó trở đi, Ổn nương một mặt kinh doanh, một mặt vẫn âm thầm chuẩn bị của hồi môn cho Khương Lê.
Sau này Khương Lê đăng cơ làm nữ vương.
Ổn nương cũng không dừng lại, chẳng qua là thay đổi lại quy cách đồ cưới. Nàng mở thêm cửa hiệu, mua thuyền để thương lái đi ra tới hải ngoại, chọn mua thứ gì cũng thuận lợi. Những năm gần đây, mỗi lần tàu thương hộ trở về đều mang theo ngọc ngà châu báu quý hiếm.
Ổn nương không phải người thích chưng diện, ngày thường nàng cũng chỉ mặc một thân áo vải cài trâm ngọc. Người ngoài nhìn vào đều tưởng là phụ nhân một gia đình bình thường. Những châu báu tích lũy được nàng tới tận bây giờ cũng không dùng tới.
Thế nhưng nàng biết cô em chồng của mình thích đồ đẹp. Ngày trước khi ở thành Lạc An, bởi vì huynh trưởng nên nàng chịu nhiều khổ cực, cũng không được mặc váy tô son.
Mỗi lần nghĩ tới đây, Ổn nương đều đau lòng. Những châu báu nàng gom góp lại đều là hạng thượng phẩm, hàng năm đồ vật được cất đi giảm vài thứ thì đều lập tức có kiểu dáng thịnh hành thế chỗ vào. Nên lúc nào đồ trong kho cũng là đồ mới cả.
Cứ như vậy trải qua vài năm, khố phòng cũng chật rồi.
Chỉ là Ổn nương không nghĩ tới, Khương Lê quanh đi quẩn lại, vậy mà lại cùng Phượng Phi Vũ thành hôn.
Nàng ban đầu còn cảm thấy tiếc nuối, đồ mình mất công góp nhặt mấy năm nay mà đại hôn muội muội lại không dùng tới. Do tập tục của hồi môn của Hoàng hậu Đại Tề nhà mẹ đẻ không cần chuẩn bị, toàn bộ do quốc khố xuất ra, dùng quốc lực lo liệu thì của hồi môn cũng phải “mười dặm hồng trang”.
Vì thế mấy thứ mà nàng tích cóp cũng không đáng để mang ra làm gì.
Thật không ngờ đến, danh sách đồ cưới nàng vừa xem lại không đáng giá như vậy, đúng là hoang đường.
Nếu đã vậy, cũng không cần phủ nội vụ bọn họ phải mất công chuẩn bị những thứ này.
Sau khi định ra danh sách mới tiến hành nghi thức nạp lễ.
Điều này thì hoàng gia cũng giống như dân gian.
Chỉ là khi nap lễ ngoài Thái hậu và vạn tuế ra, còn có cả nữ quyết trọng thần tới.
Thậm chí ngay cả mấy vị phi tần trong cung cũng dựa theo phân vị có mặt để chúc mừng Đế hậu.
Úy Thái hậu ngồi tại điện Tuyên Hoá, tâm trạng khá thoải mái.
Tào Khê và Điền Oánh sau khi xem danh sách nạp lễ tâm tình cũng vui vẻ hẳn lên.
Các nàng đều là hiểu rõ, danh sách đồ cưới mặc dù viết rất dài, thế nhưng giá trị quả thực không lên nổi mặt bàn! Như danh sách này, ngoại trừ quy cách nhìn có vẻ nhiều, nhưng còn không bằng ngày trước phủ Thái tử nạp thiếp.
Những thứ này được bày ra, Tân Hậu thực sự mất hết mặt mũi. Mắt những vị phu nhân tại đây đều sắc bén, chỉ cần nhìn thoáng qua lễ vật một cái, lập tức liền hiểu được giá trị của Tân Hậu thế nào.
Họ cũng biết, dựa vào sự sủng ái của Phượng Phi Vũ đối với Khương Lê, có lẽ không keo kiệt như vậy, nhất định là Thái hậu ở giữa ngầm giở trò, khiến cho Khương Lê xấu hổ.
Ngày nạp lễ hôm đó, hai vị phi tử ngược lại là khó được tâm tình thật tốt, không hẹn mà cùng đến thật sớm, chạy tới xem kịch.
Ổn nương đại biểu là người nhà mẹ đẻ Tân hậu, hơn nữa ở Ba quốc cũng là Vương phi, địa vị cao quý hơn phu nhân của chất tử ngày trước nhiều.
Ngày hôm đó, Ổn nương dụng tâm trang điểm cẩn thận, mặc lễ phục Vương phi Ba quốc, vòng eo nhỏ nhắn, váy dài quét đất, thực sự xinh đẹp.
Úy thái hậu bây giờ cũng thu liễm hơn nhiều, chí ít truóc mặt người khác cũng không chủ động gây khó dễ cho Khương Lê. Khuôn mặt treo lên nụ cười giả tạo, ban thưởng ghế ngồi cho vương phi Ba quốc.
Còn Phượng Phi Vũ thì mỉm cười tự mình đi xuống, nắm tay Khương Lê cung trang lộng lẫy đưa nàng tới ngồi bên cạnh long ỷ.
Tiếp theo, lễ qua dựa theo quy củ cao giọng đọc danh sách đồ cưới, để các phu nhân và mọi người có mặt làm chứng.
Ban đầu thì không có chuyện gì, thế nhưng càng về sau, thần sắc mọi người ở đó đều thay đổi, ánh mắt nghi hoặc quay ra nhìn nhau, trong lòng đều đang âm thầm phỏng đoán.
Cái này… Danh sách quà cưới cũng không giống quy cách cưới Hoàng hậu cho lắm? Mà như kiểu Tân đế có ý định cưới tạm một người để đối phó, sau này lại phế đi cưới một vị khác vào trung cung?
Phượng Phi Vũ trước đó mặc dù không hề để ý đến những thứ này, yên tâm giao cho Thái hậu và Khương Lê thu xếp. Nhưng hiện tại nghiêm túc nghe danh sách quà tặng, sắc mặt càng lúc càng tối lại.