Sau khi Cổ Như Tâm rời đi, Cổ Kì trở lại phòng tắm rửa.
Một tiếng sau, cô quay trở lại phòng khách, Lạc Thiên Dịch đang ngồi trên ghế sofa xem phim.
Cậu tắt đèn, cả phòng khách chỉ có ánh sáng trắng xanh được chiếu bởi chiếc máy chiếu cực lớn, cậu vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ, bóng lưng tuấn dật thẳng tắp, trầm mặc.
Cổ Kì thích cậu ấy, cậu ấy là một chàng trai rất hiểu chuyện tình cảm, được ngủ với cậu là một chuyện rất hưởng thụ.
Cổ Kì bước tới phát hiện có ai đó không xem phim mà chỉ nhìn xuống điện thoại, cậu mua sắm trên Taobao.
“Đang làm gì đấy?”
Lạc Thiên Dịch không nói, ngón tay vẫn lướt trên màn hình điện thoại, cậu đang mua nhẫn đôi, đồ đôi, giày đôi, đồ ngủ đôi.
Nói tóm lại Taobao là một nữ cặn bã săn sóc, rất hiểu cậu cần gì, cho cậu cái gì.
Rõ ràng câu nói không muốn cùng người ấy kết hôn của Cổ Kì đã khiến cậu đau khổ rất nhiều.
Cổ Kì ngồi xuống bên cạnh cậu, lấy một điếu thuốc trên bàn và châm lửa.
Cậu đang nhìn vào điện thoại, cô đang xem phim, cả hai đều không nói chuyện.
Một lúc lâu sau, Cổ Kì đổi tư thế, gục đầu vào lòng cậu, để mái tóc đen dài xõa xuống, vừa xem phim vừa hút thuốc.
Giờ phút này, cô chán chường như cá mặn*, mấy ngày trước cô đã lên kế hoạch thời gian cho bản thân, dự định trong vòng nửa tháng sẽ viết xong dàn ý cho “Trực giác của Maddy”, bây giờ tất cả mọi thứ đã bị gián đoạn.
*Cá mặn ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết, không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống.
Như vậy đàn ông cũng là một tai họa đối với phụ nữ, cho dù đó là một người đàn ông nhỏ hơn cô bốn tuổi, vừa mới trưởng thành không lâu.
Lạc Thiên Dịch cúi đầu nhìn người phụ nữ đang ngủ say trên người cậu, ánh sáng từ màn hình trong phòng chiếu vào khuôn mặt cô, đổ bóng lên hàng mi cong dài của cô. Sống mũi cao nửa sáng nửa tối, cô thở ra một làn khói khiến dung mạo tinh xảo xinh đẹp như được đắp lên một tầng lụa mỏng.
Cậu yêu vẻ ngoài lãnh đạm, điềm đạm và lười biếng của cô, điều này khiến cậu cảm thấy cô là một người phụ nữ rất bình thường, cậu có thể chạm tới và ôm cô vào lòng.
“Chị không muốn lấy em, vậy sau này sẽ lấy ai?”
Cậu vuốt v e mái tóc dài của cô một cách chăm chút tỉ mỉ, giọng điệu của cậu thản nhiên, lãnh đạm, không nghe ra được cảm xúc gì.
Cổ Kì đảo mắt nhìn cậu chăm chú từ dưới lên.
Cô nhớ những gì cô đã nói với Cổ Như Tâm, vậy nên cậu ta đã nghe thấy rồi?
“Sau này chị không định kết hôn, không phải không thích em.” Cổ Kì giải thích.
Lạc Thiên Dịch cười nhẹ: “Vậy thì chúng ta không giống nhau, trong dự định của cuộc đời em, kết hôn và sinh con là một phần quan trọng.”
Cho nên tam quan của họ không hợp nhau đúng không?
Cổ Kì ngồi dậy dựa lưng vào sô pha, đột nhiên không muốn nói nữa.
“Em không thấy cứ yêu đương thôi rất tốt sao?”
Cổ Kì gạt nhẹ lên cái gạt tàn, thực sự không biết tại sao lại phải nói đến chuyện kết hôn, hơi mất hứng.
“Nếu chán thì chia tay thật sao?” Cậu hỏi.
Rít một hơi thuốc, Cổ Kì nhìn chằm chằm vào màn chiếu mà không lên tiếng.
Thấy Cổ Kì không kiên nhẫn với chủ đề này, Lạc Thiên Dịch cũng nhìn chằm chằm vào màn chiếu, im lặng.
Thực ra đây không phải là một phương trình nan giải, hai người còn trong giai đoạn yêu nhau cuồng nhiệt, trái tim còn cháy bỏng, muốn dung hòa cũng rất dễ, đáng tiếc Cổ Kì sinh ra không phải để dỗ dành người ta, nam vương họ Lạc chỉ có thể tự mình tiêu hóa..
——
Ngày hôm sau, buổi tối.
Bầu trời thành phố Giang u ám một màu xám xịt, sắp chuyển mùa, sẽ không còn những ngày nắng chói chang như trước.
Lạc Thiên Dịch đi mua thức ăn về như thường lệ, móc chìa khóa xe Porsche lên móc, xách túi đi siêu thị bước vào phòng khách, nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng của Cổ Kì.
Trước đây cậu sẽ gọi cô, cố tình tạo ra âm thanh để cô biết, nhưng hôm nay thì không.
Sau khi xác nhận Cổ Kì đang nằm trên ghế lồ ng chim đọc sách, Lạc Thiên Dịch khá hài lòng bước vào bếp, chuẩn bị nấu nướng.
Đương nhiên khi cậu về nhà Cổ Kì nghe thấy động tĩnh, cô nhìn trộm từ góc rèm ren thì thấy cậu đang ở trong bếp nên nằm trên ghế ngẩn người đọc sách.
Thật ra sau khi điên cuồng trong ngôi nhà trên rừng kia, Cổ Kì vẫn rất nhớ cảm giác của cậu, khó lắm cậu mới tan học về nhà, cô vốn có thể ôm ôm hôn hôn cậu em đẹp trai nào đó một chút, nhưng bây giờ bầu không khí này hình như đang bảo cô chịu đựng?
Cũng được, sung sướng quá chính là sa đọa.
Cổ Kì tiếp tục đọc sách.
“Clang-dang-“
Đột nhiên, tiếng dao rơi xuống đất vọng ra từ trong bếp, nghĩ có chuyện gì xảy ra, Cổ Kì đi chân trần xuống, sải bước về phía bếp.
Trong phòng bếp, Lạc Thiên Dịch đang đứng ở giữa bếp, ngón trỏ tay trái bị thương, chảy rất nhiều máu, máu chảy ròng ròng trên mặt đất, sau đó rơi xuống bên cạnh một con dao sáng loáng, nhuộm lên sàn gạch sứ màu trắng.
Trái tim Cổ Kì như thắt lại, cô bước tới nắm tay cậu, hơi đau lòng: “Sao vậy?”
Nàng cầm tay cậu xả qua nước lạnh, sau đó cầm lên xem xét, phát hiện vết thương vẫn còn đang chảy máu nên cô cho ngón trỏ bàn tay trái của cậu vào miệng m út.
Cổ Kì không biết mình học phương pháp này từ bộ phim truyền hình não tàn nào, tóm lại dưới tình huống không có gì để cầm máu, suy nghĩ đầu tiên của cô là ngậm vào miệng.
Lạc Thiên Dịch cứ cúi đầu nhìn cô mãi đến khi cô đưa tay vào miệng, đầu ngón tay có thể cảm nhận được chất lỏng ẩm ướt trong miệng, tâm trạng u ám ngột ngạt từ tối qua đến hiện tại cuối cùng cũng được xoa dịu.
“Chị cần gì phải quan tâm em? Em cũng đâu phải chồng tương lai của chị.” Lạc Thiên Dịch nói.
Cổ Kì sững sờ một lúc, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhếch lên rồi híp lại.
“Em nói những lời như vậy một lần nữa thử xem?”
Lạc Thiên Dịch mím môi, khẽ nhếch môi: “Em chỉ là người để chơi đùa thôi.”
Cổ Kì lập tức trở mặt.
Cô hất tay cậu ra, xoay người định bước ra khỏi bếp thì một cánh tay ôm eo ấn cô vào cửa tủ lạnh bên cạnh, sau đó cúi đầu hôn cô thật mạnh.
“Chị gọi em là chồng thì em sẽ bỏ qua cho chị.” Cậu vừa hôn vừa dùng hai tay giam cầm cô.
Lần đầu tiên Cổ Kì cảm thấy thiếu niên trước mặt không phải là người ngây thơ vô tội, có dã thú hung hãn cư ngụ trong cơ thể cậu, trong thời gian sống yên bình cùng nhau, cậu chỉ giả bộ làm ra vẻ vô tội mà thôi.
Và cô không thích bộ dáng áp bức của cậu chút nào.
Cậu hôn cô, Cổ Kì không nhúc nhích.
Hình như cảm nhận được sự tức giận của cô, Lạc Thiên Dịch ngừng hôn, cúi đầu nhìn cô, mím môi.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, yên lặng.
Một lúc sau, Cổ Kì lườm cậu một cái, bước ra khỏi bếp và không thèm nhìn cậu nữa.
Lạc Thiên Dịch đứng ngẩn người một lúc rồi mới nhìn ngón trỏ bàn tay trái của mình, đưa chỗ cô từng ngậm ngậm vào miệng.
Haizzz, muốn cô kêu là chồng cũng khó thật.
Cơm nước đã chuẩn bị xong, Lạc Thiên Dịch dọn đồ ăn lên bàn, chu đáo xới hai bát cơm rồi lấy đũa để đấy, bước tới phòng khách: “Ăn cơm thôi chị.”
Yên tĩnh.
Cổ Kì nằm trên ghế lồ ng chim đọc sách, không nói lời nào.
“Em xin lỗi.” Cậu nói.
Giọng cậu đanh lại, có vẻ như cậu không thực sự thừa nhận sai lầm của mình mà giống như đang thỏa hiệp.
Cổ Kì vẫn phớt lờ cậu.
Đột nhiên bị đày vào lãnh cung, Lạc Thiên Dịch lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, chút ngọt ngào mà cô ngậm lấy ngón tay cậu lúc trước không thể làm dịu đi sự lạnh lẽo của cô.
Cậu ăn một mình, nói với Cổ Kì tối nay có buổi tụ tập trong lớp rồi ra ngoài.
Lạc Thiên Dịch không đi đâu xa, cậu chỉ ra ngoài để hít thở không khí.
“Hay lắm, trước kia chị ấy cũng có ba phần tình cảm tao, thế mà lúc vứt bỏ tao lại không mềm lòng chút nào.”
Nhìn chú chó lông vàng nhỏ bé, Lạc Thiên Dịch vô cùng chán nản.
“Chị ấy là đồ cặn bã đúng không?”
“Ẳng ~”
Lông vàng đáp lại, Lạc Thiên Dịch bật cười: “Mày cũng cảm thấy như vậy đúng không, thật không thể tin được tin cảm của chị ấy với tao chỉ có ba ngày thôi.”
“Ẳng~”
Một lúc sau, chủ nhân của chú chó lông vàng nhỏ bé chạy đến, là một chị gái ăn mặc rất thời trang. Trông chị ấy ngoài 30, nhưng tuổi thật chắc là ngoài bốn mươi. Những người sống trong khu của Cổ Kì rất khó phán đoán tuổi tác dựa vào vẻ bề ngoài, đặc biệt là phụ nữ.
Chị gái xinh đẹp cảm thấy rất hứng thú với Lạc Thiên Dịch, cứ hỏi đông hỏi tây, nhưng Lạc Thiên Dịch chỉ quan tâm đ ến chú chó lông vàng nhỏ, cố tình trả lời không liên quan gì đến câu hỏi.
Chờ chị gái kia ôm chó lông vàng nhỏ đi xa, điện thoại di động của Lạc Thiên Dịch đổ chuông, là Dương Vân gọi.
“Con nghe đây mẹ.”
“Con trai, con có ở trường không?”. Ngôn Tình Cổ Đại
Do dự một lúc, Lạc Thiên Dịch nói: “Dạ.”
“Con có muốn ra ngoài ăn tối với mẹ không? Vốn muốn gặp con vào cuối tuần nhưng điện thoại của con cứ tắt máy, điện thoại hỏng à?”
“Dạ.”
“Nếu hỏng thì cứ mua điện thoại mới. Nhà chúng ta không thiếu tiền mua điện thoại”.
“Dạ.”
Nhà họ Lạc tuy không giàu có nhưng điều kiện kinh tế cũng không tệ, chưa kể đến thu nhập của Lạc Chiêu Niên, chỉ riêng thu nhập hàng năm của Phòng khám đông y của cụ ông cũng đủ để gia đình có một cuộc sống sung túc.
Trong nhà có một phòng khám chữa bệnh nổi tiếng bán kính mười dặm, ở một mức độ nào đó mà nói, Lạc Thiên Dịch quả thực là một thiếu gia.
“Lần trước mẹ hỏi ảnh của bạn gái nhưng con cứ lảng tránh không chịu đưa, có thể dẫn con bé tới gặp mẹ được không?”
Lạc Thiên Dịch dừng lại, đây không phải là lần đầu tiên, Dương Vân rất muốn gặp bạn gái của cậu.
Nghĩ đến thái độ của Cổ Kì lúc này, cô giống như một tên cặn bã không chủ động,không từ chối, không chịu trách nhiệm, thậm chí còn chính miệng nói không muốn kết hôn với cậu, Lạc Thiên Dịch đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Cha mẹ cậu biết Cổ Kì và đã gặp Cổ Kì, nếu cậu công khai mối quan hệ này, Cổ Kì có kiêng dè khi xử lý mối quan hệ của họ không?
Tại sao Cổ Kì không muốn gặp cha mẹ cậu? Chẳng phải là sợ chia tay quá phiền phức, liên lụy quá nhiều sao?
Nếu đã như vậy thì tại sao cậu lại ngoan ngoãn nghe lời?
“Vẫn không muốn để cha mẹ gặp con bé?” Dương Vân lại hỏi.
Lạc Thiên Dịch mím môi: “Mẹ, mẹ đã gặp chị ấy rồi.”
“Hả? Khi nào?”
“Chị ấy là Cổ Kì.”
___________________________
Tác giả nói:
Thất bại nho nhỏ phục vụ cho cốt truyện, không phải ngược nhiều.
Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!