Bầu trời thành phố Cam Giang lúc chạng vạng tràn ngập màu hoàng hôn, màu sắc rất nhạt, ánh sáng vàng ấm áp làm nổi bật hình dạng của những đám mây.
Đoàn làm phim “Giấc mơ về những tòa nhà cổ” vẫn đang làm việc, họ đang ở trên sân trường của một trường học, mãi đến khi cảnh quay cuối cùng kết thúc, đạo diễn Lý Ba mới giơ mũ trên đầu lên hô to: “Hôm nay quay đến đây thôi! Mọi người trở về nghỉ ngơi đi!”
Mấy nhân viên công tác cùng diễn viên đã trả lời.
“Vất vả rồi!”
“Mọi người vất vả rồi!”
“Cảm ơn, mọi người đã vất vả rồi!”
Lạc Thiên Dịch nhặt quần áo và ba lô trên mặt đất, rời đi cùng mọi người, tâm tình không tốt, nhìn qua rất lạnh lùng, tạo cho người ta cảm giác xa cách ngàn dặm.
Có vài cô gái muốn nói chuyện với cậu, có ý muốn nói chuyện yêu đương với cậu cũng không dám tới gần
Nơi ở của Lạc Thiên Dịch cách địa điểm quay phim không xa, đi dọc theo con đường, rẽ qua một ngõ nhỏ là tới.
Thành phố Cam Giang là một thành phố nhỏ không giống Giang Thành, nơi đây ít nhà cao tầng, đa số là nhà cấp bốn, giữa các nhà có rất nhiều dây điện, trên cột điện có một đàn én đang dừng chân.
Lạc Thiên Dịch bước vào một tòa nhà, bước lên những bậc thang bê tông đầy bụi, đi qua một ban công, tìm thấy phòng của mình.
Đây là một gian phòng đơn, có một cái giường đơn, một cái bàn làm việc, một cái tủ quần áo, còn có một cái phòng tắm cùng nhà vệ sinh nhỏ riêng, mỗi lần Lạc Thiên Dịch đi tắm, chỉ cần hơi xoay người một chút sẽ đụng phải bồn cầu.
Cậu thuê căn phòng này, sáu trăm một tháng, tiết kiệm chi phí hơn so với ở khách sạn.
Kỳ thật không chỉ có một mình cậu, rất nhiều người trong đoàn phim đều thuê nhà gần đó, hàng xóm kế bên cũng là mấy diễn viên mới trong đoàn phim, bên trái một nam, bên phải hai nữ, bọn họ đều ra ngoài ăn tối chưa về
Trở lại nơi ở, Lạc Thiên Dịch ném cặp sách rồi ngồi trên sàn nhà, dựa lưng vào thành giường.
Cậu lấy điện thoại di động ra, lại mở Weibo.
Cậu không hiểu tại sao Cổ Kì luôn dính với tên họ Lục kia, cậu mới đi xa có bao lâu đâu mà cô đã như vậy.
Mở WeChat của Cổ Kì, không có một tin nhắn nào, không một tin nhắn nào!
“Tốt lắm, có mới nới cũ.”
Thậm chí Lạc Thiên Dịch còn tự hỏi có phải qu@n lót của cậu quá lỏng, khiến cậu mất đi cảm giác bí ẩn và mới mẻ, nên chị gái mới mập mờ với người khác? Có phải chị ấy thích người khác không?
Sau đó trong đầu cậu lại vang lên một giọng nói khác, giọng nói đó không ngừng thôi miên bản thân, nói chị Cổ Kì rất yêu cậu, chị ấy sẽ không đối xử với cậu như vậy, nhất định là có hiểu lầm gì đó.
Một bên nghĩ có phải chị gái thích người khác không, một bên lại nghĩ chị gái vẫn yêu mình, hai giọng nói cứ giằng xé nhau khiến cậu cảm thấy mâu thuẫn và u ám.
Im lặng một lát, Lạc Thiên Dịch đi tắm, sau đó tr@n truồng nằm trên giường.
Cậu nhìn mình, dùng chăn che kín vùng kín, lấy điện thoại chụp ảnh cơ bụng, sau đó đăng lên vòng bạn bè để chế độ chỉ mình Cổ Kì thấy.
Bài đăng: Ngày thứ năm nghi ngờ bị chia tay, ai giới thiệu cho tôi một người bạn gái được không? Tôi không muốn người kia nữa.
Bức ảnh khiến người nghĩ đến chuyện khác, sự gợi cảm khiến người ta muốn phạm tội, nếu bài đăng này không chỉ mình Cổ Kì thấy thì nam vương họ Lạc có thể không chỉ thu hút một mà còn rất rất nhiều bạn gái mới.
Thật đáng tiếc, đó là điều duy nhất cậu quan tâm.
Thật ra mấy ngày trước Lạc Thiên Dịch đã nhìn thấy bức ảnh chụp Cổ Kì và Lục Nhạc Thánh trên đường, đã đăng rất nhiều bài viết bên vòng bạn bè mà chỉ Cổ Kì mới có thể nhìn thấy, nội dung như sau:
——Buồn quá đi, có phải người ấy đang nói dối tôi không?
——Lúc xa cách còn nói yêu tôi, lời yêu của người nào đó cứ như gió thoảng mây bay.
——Ai cũng nói tôi thất tình rồi.
——Ngày thứ hai sau khi nghi ngờ bị chia tay, người ấy như một hòn đá.
—— Người ấy nói: cục cưng, ngủ ngon, vậy tên kia cũng là cục cưng của người ấy sao?
——Ngày thứ tư sau khi nghi ngờ bị chia tay, suy sụp.
Ừm, hôm nay là ngày thứ năm kể từ khi cậu nghi ngờ bị chia tay, lại nhìn thấy cô ăn tối với người họ Lục, tâm trạng cậu suy sụp hẳn.
Chị ấy nói đi đến mảnh rừng phong đỏ kia một mình, sao còn ăn cơm với người khác?
Nói dối.
Lừa gạt.
Lạc Thiên Dịch đã đăng rất nhiều nhiều bài nhưng lòng dạ cậu lại rối bời, cậu vừa muốn Cổ Kì nhìn thấy nhưng cũng không muốn cô nhìn thấy.
Cậu hy vọng cô sẽ nhìn thấy nó, rồi tự nhủ rằng cô chỉ yêu cậu.
Cậu không muốn cô nhìn thấy, dù sao cậu cũng đăng một đống thứ như vậy, có vẻ như cậu rất nhỏ nhen và luôn nghi ngờ chị gái.
Cậu sợ trực tiếp nhắn tin cho cô chất vấn thì sẽ…cãi nhau.
Haizz, làm bạn trai của người khác sao lại khó như vậy, đặc biệt là làm bạn trai cô.
Sau khi Lạc Thiên Dịch đăng bài xong, cậu bực bội cầm kịch bản lên lật qua lật lại, nằm bẹp trên giường, đôi mắt hạnh nhân lướt qua những dòng chữ trên kịch bản.
Kỳ quái chính là, những chữ này hắn đều biết, dùng trí thông minh của cậu hiểu những chữ này cũng không khó, chỉ là cậu không hiểu nó đang nói cái gì?
Quả nhiên yêu vào ảnh hưởng trí thông minh!
Đặt kịch bản sang một bên, Lạc Thiên Dịch ngồi dậy, cầm điện thoại lên và quyết định thay đổi chiến thuật.
Cậu không hỏi chị gái có quan hệ gì với người họ Lục, gửi tin nhắn cho Cổ Kì, giả vờ như không có người thứ ba.
Lạc Thiên Dịch: Chị ơi, em nhớ chị.
Lạc Thiên Dịch: Chị có ăn uống đúng giờ không? Có làm việc và nghỉ ngơi theo thời gian biểu không?
Lạc Thiên Dịch: Chị gái, gần đây sức khỏe của em không được tốt, không biết có phải do làm việc quá mệt mỏi hay không, luôn cảm thấy nhịp tim rối loạn, cảm thấy rất khó chịu.
Lạc Thiên Dịch: Vậy nên chị cũng phải để ý sức khỏe, đừng mệt nhọc quá, nếu chị cũng bị như vậy em sẽ rất đau lòng.
Sau khi gửi đi, Lạc Thiên Dịch kiểm tra lại, cảm thấy khá hài lòng.
Nếu chị gái quan tâm đ ến cậu thì sẽ tới tìm cậu ngay nhỉ? Nếu không đến thì chị gái cũng sẽ gọi điện cho cậu thường xuyên hơn, bất kể kết quả thế nào cũng tốt.
Nhưng nếu chị ấy không quan tâm thì…
Vậy thì chuyện cô thích người khác cậu có thể nổi giận tùy ý.
——
Hai ngày tiếp theo, Cổ Kì “thờ ơ”.
Không một tin nhắn, không một cuộc gọi, không gì cả.
Điều yêu thích của Lạc Thiên Dịch mỗi ngày trong đoàn phim là mở cửa sổ trò chuyện WeChat của Cổ Kì để xem cô có trả lời không, nhưng cô luôn khiến cậu thất vọng.
Tuy nhiên, trong thâm tâm cậu biết phải chờ đợi, có thể Cổ Kì vẫn đang “ẩn cư” trong nhà trắng, đến khi cô ra rồi mới có kết quả.
Mặc dù cô ôm người khác, mặc dù nghi ngờ bị chia tay, Lạc Thiên Dịch vẫn không thể không tự hỏi, cô có sợ khi sống một mình trong rừng không? Cô không có nhiều thể lực, nếu gặp phải người xấu thì không có khả năng chống trả, hơn nữa một khi tiến vào trạng thái viết thường quên cả ăn, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ rất có hại cho sức khỏe của cô.
Khi nhận ra mình vẫn luôn nghĩ về cô, Lạc Thiên Dịch cười khổ, trong lòng cậu tự giễu mình, dường như bất kể cô làm gì, dù cô có yêu cậu hay không thì cậu vẫn yêu cô như thuở ban đầu.
Trên đời này không có người nào yêu chị gái như cậu đúng không?
Công việc quay phim của đoàn làm hoàn thành được một nửa, Lục Nhạc Thánh bắt đầu có phần diễn.
Ngày Lục Nhạc Thánh đến phim trường rất náo nhiệt, anh ta ngồi trên xe bảo mẫu đến, vừa xuống xe đã có một đám người đến cổ vũ, anh ta như thể một con ong cái được một đống ong đực vây quanh.
Lạc Thiên Dịch đang ngồi trên một chiếc ghế vải, để chuyên gia trang điểm bôi bôi xóa xóa trên mặt mình, nhìn Lục Nhạc Thánh từ xa với ánh mắt lạnh lùng.
Có thể là ánh mắt của cậu quá không thân thiện, Lục Nhạc Thánh phát hiện ra cậu, hai người nhìn nhau, tia lửa lập tức bay khắp nơi.
Lục Nhạc Thánh cũng không thích Lạc Thiên Dịch, giữa hai người đã có sự thù địch ngay từ đầu.
Nguyên nhân khiến hai người không thích nhau giống nhau đến kinh ngạc, cậu nghi ngờ anh ta ngoại tình với Cổ Kì, anh ta nghi ngờ cậu yêu đương với Cổ Kì.
Vào ngày thứ tám sau khi Lạc Thiên Dịch nghi ngờ bị chia tay, sau một cuộc điện thoại, đạo diễn Lý Ba đã trực tiếp cho mọi người trong đoàn nghỉ một ngày, tại sao phải nghỉ thì không ai biết cả.
“Gần đây mọi người vất vả rồi, tôi cho mọi người nghỉ một ngày, chiều mai chúng ta tập trung ở chỗ này!”
Lúc đạo diễn Lý Ba nói chuyện vẫn nhìn Lạc Thiên Dịch đang phơi nắng trên chiếc ghế gỗ, sợ ánh nắng sẽ làm hại mắt nên cậu lấy sách che mặt, trông rất thư thái.
Tên này có chỗ nào giống bệnh nhân làm việc quá sức đến nỗi gần như bị đau tim? Cổ Như Tâm thực sự có ý gì?
Cuộc điện thoại vừa rồi là của Cổ Như Tâm gọi tới, nói ông không nên vì đuổi kịp tiến độ mà bóc lột nhân viên, phải cho mọi người được thư giãn thích đáng, không được để diễn viên kiệt sức sinh bệnh, đặc biệt là nhân vật chính.
Đạo diễn Lý Ba tức anh ách nhưng phải cho Cổ Như Tâm mặt mũi, dù sao thì chính bà đã vượt qua mọi khó khăn “Giấc mơ về những tòa nhà cổ” có thể được quay.
Thật ra đạo diễn Lý Ba có ấn tượng tốt với Lạc Thiên Dịch không chỉ vì hình tượng tốt đẹp của cậu rất phù hợp với vai Ôn Tốn mà còn vì cậu đủ thông minh, cậu không có kinh nghiệm diễn xuất, nhưng thông qua sự hiểu biết của bản thân đối với các nhân vật trong toàn bộ cuốn sách, nắm rõ tính cách và cảm xúc của các nhân vật nên thông thường người hướng dẫn chỉ dẫn một chút là cậu có thể thuận lợi hoàn thành cảnh quay.
Lý Ba luôn cho rằng Lạc Thiên Dịch là một kẻ nghiệp dư không có thân phận bối cảnh, sau khi nhận được cuộc gọi từ Cổ Như Tâm ông lại bắt đầu nghi ngờ bản thân, thầm nghĩ đây mà là ngọn cỏ à? Đây là hạng người đáng giá ngàn vàng đấy.
Bên kia, Lạc Thiên Dịch nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh hỏi đi ăn ở đâu, cậu lấy cuốn sách che mặt xuống, nhìn xung quanh, nghe thấy một số nhân viên đang nhỏ giọng nói chuyện.
“Vừa rồi tôi ở bên cạnh đạo diễn Lý, đạo diễn Lý nghiêm túc nghe điện thoại, sau đó đột nhiên nói “Cậu ấy rất khỏe mạnh, không bị bệnh”, một lát sau đạo diễn Lý lại gật đầu “Được rồi, vậy thì cho bọn họ nghỉ ngơi một ngày được không?”, cho nên mấy người biết rồi đó, trong đoàn phim chúng ta có nhân vật tai to mặt lớn, đạo diễn Lý không thể không nghe lời.
“Ai bị bệnh?”
“Tôi không biết.” Cô gái tiếp tục nói: “Khi đó đạo diễn Lý nhìn Lạc Thiên Dịch…”
Mọi người nhìn về phía Lạc Thiên Dịch, Lạc Thiên Dịch cũng nhìn họ, sau đó có hai cô gái đỏ mặt.
Lạc Thiên Dịch băn khoăn về vấn đề này, sau đó nghĩ tới chuyện gì, cậu vội vã lấy điện thoại trong túi quần ra, mở WeChat, Cổ Kì thực sự đã trả lời tin nhắn!
Cổ Kì: Cục cưng có khỏe không? Để đạo diễn cho em nghỉ ngơi một chút.
Cổ Kì: Chị cũng nhớ em, ừm, muốn ngủ với em.
Cổ Kì: Hôm nay chị phải sửa bản thảo, mai sẽ đến thành phố Cam Giang thăm em.
Lạc Thiên Dịch nhướng mày, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cậu.