Edit: Thủy Tích
Chờ sau khi vệ sĩ trùm bao bố hai vợ chồng cô cả xong, Lý Tân Hạo mới thảnh thơi đi từ cửa thang lầu ra ngoài, vừa vào phòng đã đi lên trước cho người trong bao bố hai cú đá. Nhìn bộ dáng bọn họ ở trong bao bố không dám cũng không thể phản kháng, khóe miệng Lý Tân Hạo kéo ra một nụ cười lạnh.
Trước nay, cậu không phải là một người nhân từ dễ nương tay. Nếu không thì ở đời trước sau khi bị Hàn Đông Lỗi phản bội thì cậu đã không dùng một ngọn đuốc đốt cả ba người luôn rồi.
Nhưng sau khi đốt rồi mới thấy hối hận, cha mẹ phải làm thế nào đây.
Đá mạnh mấy cú, Lý Tân Hạo cảm thấy vui sướиɠ cả người, liền rời khỏi nhà cô cả.
Lúc lên lại xe: “Chúng ta quay lại thành phố Hạ Giang đi. Ngày mốt em còn phải đi học.”
“Được.”
Mặc dù cô cả cùng dượng cả không phải là người thành thật, nhưng có người trời sinh ra đã ti tiện từ trong xương cốt rồi. Tối hôm qua bị dạy dỗ cũng không dám quên, qua ngày hôm sau liền không dám nói ra chữ nào cả.
Sáng sớm, Lý Tân Hạo đã gọi điện thoại cho mẹ Lý, nói cậu và Sơ Lam Phong đã trở về thành phố Hạ Giang rồi, ngày mai còn phải đi học.
Mẹ Lý dặn dò cậu cứ yên tâm học hành, không cần lo lắng chuyện trong nhà nữa.
Cúp điện thoại, Lý Tân Hạo lại ngủ tiếp.
Mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho cha mẹ là vì không muốn họ lo lắng.
Người còn chưa ngủ đã có một cánh tay duỗi ra, ngang ngược mà vòng lên eo cậu, kéo cả người cậu vào trong lồng ngực, tiếp đó là hơi thở mập mờ ấm áp phun ở bên tai cậu.
Lý Tân Hạo xoay cả người lại, vùi mặt vào trong lồng ngực đối phương, chân nhỏ nhét vào giữa hai chân đối phương, tiếp tục ngủ.
“Sao lại giống con mèo nhỏ quá vậy.” Sơ Lam Phong khẽ nói một câu. Hôm qua, lúc trở lại khách sạn Hương Châu đã là ba giờ sáng rồi. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hai người cũng không còn sức lực để hôn môi nữa. Mà lúc này mới sáu giờ sáng, cơn buồn ngủ vẫn còn nồng đậm.
Một lần nữa tỉnh dậy, đã là mười giờ trưa rồi.
Lý Tân Hạo dùng chân đá đá người đàn ông bên cạnh: “Sơ Lam Phong, em đói.” Thời điểm đau khổ nhất của đời người, chính là bị đói tỉnh.
Sơ Lam Phong ừ một tiếng: “Tôi cũng đói.” Chọt chọt nơi nào đó vào Lý Tân Hạo.
Đàn ông vào buổi sáng không thể đụng được.
“Hừ, lưu manh.” Lý Tân Hạo nhảy xuống giường.
Nhưng mà, còn chưa đặt chân xuống đất thì đã bị người nào đó bắt lại. Vừa mở mắt ra, bốn mắt đã nhìn vào nhau. Người đàn ông tuấn tú, đôi tròng mắt đen sâu, cất giấu ɖu͙ƈ niệm còn chưa trút ra hết, nhưng lại ngấm ngầm chịu đựng.
Lý Tân Hạo nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh. Đúng là, người đàn ông vào lúc này rất là gợi cảm.
“Nếu em còn nhìn nữa thì phải đút tôi thật đó.” Sơ Lam Phong gằn giọng cảnh cáo.
Lý Tân Hạo chớp chớp mắt, rồi đột nhiên mang theo tò mò hỏi: “Sơ Lam Phong, anh là xử nam hả?”
Tròng mắt sâu hoắm của Sơ Lam Phong nhìn chằm chằm cậu, nhưng không nói lời nào cả.
Lý Tân Hạo vui hớn hở, vòng hai tay ra sau cần cổ Sơ Lam Phong: “Sơ Lam Phong, em còn là xử nam, còn anh thì sao?”
Sơ Lam Phong đều đã nảy sinh ý muốn dùng một cái tát đập chết Lý Tân Hạo. Nhưng y chỉ nheo mắt lại, vươn tay sờ vào bên trong quần Lý Tân Hạo: “Tôi còn chưa từng làm đàn ông, hôm nay em muốn thử hả?”
Lý Tân Hạo chỉ cười, ánh mắt cong thành vầng trăng non, cộng thêm vẻ ngoài của cậu rất xinh đẹp, vừa như vậy liền rạng rỡ hơn nhiều: “Sơ Lam Phong, em không thích đàn ông không có kinh nghiệm.”