Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 109



Edit: Thủy Tích

“Em sao vậy?” Sơ Lam Phong ngừng việc đang làm lại. Y rất hài lòng về Lý Tân Hạo, đây là đứa trẻ do một tay y bồi dưỡng nên, cho dù gặp phải chuyện gì cũng nghĩ tới y đầu tiên.

“Bắt đầu từ ngày mai em phải đi huấn luyện quân sự rồi, buổi tối không thể về nhà.” Lý Tân Hạo như đưa đám nói, “Tối nay anh mang hành lý tới cho em đi.”

“Nếu như em không muốn đi thì chúng ta có thể đi cửa sau.” Sơ Lam Phong đề nghị.

“Xì, em là loại người đi cửa sau đó à?” Lý Tân Hạo hừ hừ.

Sơ Lam Phong cười lắc đầu, “Đương nhiên là không phải.” Đúng là dễ bị lừa. Dù biết rõ Lý Tân Hạo dễ gạt nhưng Sơ Lam Phong vẫn không nhịn được muốn gạt cậu thì làm sao đây? Loại hứng thú này chỉ xuất hiện lúc ở bên Lý Tân Hạo thôi.

“Hứ, anh lại tính kế em.” Lý Tân Hạo hô lớn, “Sơ Lam Phong, anh quá đáng lắm rồi đó.”

“Em lại làm nũng.” Sơ Lam Phong cười.

“Em không có.”

“Em có. Phải để chính em nghe thấy thì em mới tin.”

“Sơ Lam Phong, em cảnh cáo anh, không được đùa giỡn lưu manh.”

“Ha ha… Vậy bây giờ tôi về nhà lấy hành lý cho em, để tối em có thể ngủ sớm hơn chút.”

“Vâng, đi huấn luyện toàn mặc quân trang, anh lấy áօ ɭót với qυầи ɭót cho em là được rồi.”

“Được.”

Lý Tân Hạo cúp máy rồi đi nhận quần áo với Hoa Thu Ngụy. Lúc trở về phòng ngủ, cậu không có đồ cần thu xếp, cho dù có muốn tắm cũng không có quần áo thay cho nên quyết định vừa chơi trò chơi, vừa ngồi trong phòng ngủ chờ Sơ Lam Phong.

Qua khoảng hai tiếng sau, Sơ Lam Phong gọi điện thoại tới nói là đã đến trước cổng Quốc Đại. Vì vậy, Lý Tân Hạo lấy ví tiền, trước khi đi ra ngoài còn nói với Hoa Thu Ngụy một tiếng: “Tớ ra ngoài mua ít đồ, sẽ ăn cơm tối rồi mới quay lại. Có cần mang cơm về cho cậu không?”

“Không cần đâu, tớ có mì gói rồi.”

Trước cổng trường Quốc Đại có rất nhiều người, cho nên Sơ Lam Phong chỉ đậu xe ở gần đó rồi ngồi bên trong đợi Lý Tân Hạo.

“Anh mang hành lý tới rồi à?” Lý Tân Hạo mở cửa xe ra, ngồi vào ghế kế bên người lái.

“Để phía sau. Dì Trương còn đưa cả hộp thuốc cho em mang theo, trong đó có thuốc cảm nắng đó. Trước nay Quốc Đại vẫn luôn tới doanh trại huấn luyện, lần này đi doanh trại nào?” Sơ Lam Phong hỏi.

“Nói là doanh trại màu xanh, em cũng không biết là trại nào.”

“Doanh trại màu xanh à. Ở thủ đô lấy bảy màu: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím để đặt tên cho bảy doanh trại.” Sơ Lam Phong nghe giọng điệu của cậu cũng biết trường học không giới thiệu những thứ này, “Doanh trại màu xanh thuộc về doanh trại cấp trung, điều kiện bên trong cũng khá lắm.”

Tham Khảo Thêm:  Quyển 2 - Chương 175: Phóng thân, hồi kinh, tiểu cô nương trên ghế

“Doanh trại còn có thể chia như vậy sao?” Lý Tân Hạo rất ngạc nhiên.

“Ừ, doanh trại màu đỏ có cấp bậc cao nhất, dùng để giải quyết nhiệm vụ đặc biệt, từ đó có thể đoán ra người lính cũng chia theo cấp bậc.” Xe ngừng lại, Sơ Lam Phong vươn tay xoa đầu Lý Tân Hạo: “Đi tự thể nghiệm một chút, cuộc sống bên trong đó rất phong phú.”

“Nói như anh đã từng đi rồi vậy.” Lý Tân Hạo bĩu môi.

“Đương nhiên là tôi đi rồi. Trước khi đi nước ngoài, chỉ cần rảnh rỗi là tôi sẽ vào đó tập huấn. Bởi vì ông nội rất xem trọng những thứ này.

Ông cho rằng, tính cách kiên cường của người lính là xuất sắc nhất trêи thế giới, mà tư thế đứng thẳng của người lính là thứ đẹp đẽ nhất trêи thế giới này. Cho nên, em yêu à…” Sơ Lam Phong nâng cằm Lý Tân Hạo lên, “Để có thể làm con dâu nhà họ Sơ thì em phải đi tập huấn cho tốt, cố gắng luyện tập tư thế đứng thẳng tắp của người lính nha.”

“Hứ!” Lý Tân Hạo xoay đầu đi.

Sơ Lam Phong cười khẽ, lại xoay mặt Lý Tân Hạo lại, sau đó hôn lên giữa chân mày cậu: “Ngoan, đừng thẹn thùng.”

“Cút!”

Ha ha ha… Sơ Lam Phong mở cửa, bước xuống xe.

Hai người ăn cơm tối rồi trở về Quốc Đại đã là sáu giờ tối. Sơ Lam Phong lái xe thẳng tới dưới ký túc xá Quốc Đại: “Nửa tháng này, tôi sẽ nhớ em lắm.”

“Vâng.” Lý Tân Hạo đỏ mặt gật đầu. Cậu cứ cho là mình đã ở bên cạnh Sơ Lam Phong ba năm thì da mặt cũng phải dày rồi, nhưng mỗi lần nghe anh nói lời yêu thương lại chẳng hiểu sao sẽ đỏ mặt. Người đàn ông này quá khốn khϊế͙p͙, luôn là cố ý trêu chọc cậu như vậy.

“Vậy em phải nhớ tôi đó.” Sơ Lam Phong rất thích nhìn cậu đỏ mặt nhưng phải cố gắng kìm nén, trông rất dễ thương.

“Vâng.” Lý Tân Hạo lại gật đầu, “Vậy… Em xuống xe đây.”

“Ừm.”

Lý Tân Hạo mở cửa bước xuống xe, nhưng sau khi đóng cửa xong thì lại đột nhiên mở cửa ngồi về trong xe. Đối diện với ánh mắt mang ý cười của Sơ Lam Phong, cậu tóm lấy cổ áo y, dâng lên nụ hôn của mình. Tuy động tác hơi thô lỗ nhưng càng khiến Sơ Lam Phong động lòng không thôi.

“Nửa tháng trở lại phải đút anh ăn no đó.” Giọng nói khàn khàn nhưng cố nén xúc động muốn đè Lý Tân Hạo xuống.

Tham Khảo Thêm:  Chương 85: Chăm vợ

“Vâng.” Lúc này mới thật sự xuống xe. Lý Tân Hạo xách hành lý và hộp thuốc từ trong cốp xe sau ra rồi nhìn theo xe của Sơ Lam Phong dần đi xa, rất muốn đuổi theo nói với anh rằng mình không muốn đi quân sự, không muốn rời khỏi anh.

“Òa, đây là xe của ai vậy?” Sau lưng đột nhiên truyền tới giọng của Trần Cố Bình.

Lý Tân Hạo quay đầu lại: “Cậu tới khi nào vậy?” Nhìn thấy hết rồi sao? Chắc không đâu, người bên ngoài sẽ không nhìn thấy được bên trong xe.

“Tớ vừa mua ít đồ về thì thấy cậu bước từ trêи xe xuống. Chiếc xe này rất soái.” Trần Cố Bình đánh giá.

“Ha ha… Tám giờ sáng mai đã phải đi huấn luyện quân sự rồi, các cậu cũng tới doanh trại màu xanh à?” Lý Tân Hạo nói sang chuyện khác.

“Ừ.” Trần Cố Bình cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa. “Tớ nghe nói doanh trại màu xanh là doanh trại trung cấp. Doanh trại ở thủ đô lấy bảy màu để đặt tên, màu đỏ là loại cao cấp nhất.”

“Ừ, tớ biết.” Sơ Lam Phong vừa mới giới thiệu rồi mà.

Hai người cùng đi vào tòa nhà, rồi chia nhau về phòng ngủ.

“Tân Hạo, vừa rồi có bạn nữ tìm cậu đó, nhưng cậu không có ở đây.” Hoa Thu Ngụy nhắc nhở.

“Hả? À phải rồi, vừa rồi tớ quên mang điện thoại theo.” Lý Tân Hạo cầm điện thoại lên, nhìn cuộc gọi hiển thị trêи màn hình, “Cậu ấy có nói chuyện gì không?”

“Không có nói.”

“Tớ biết rồi, cảm ơn nha.” Lý Tân Hạo gọi lại số gọi nhỡ trêи màn hình. Điện thoại chỉ kêu mấy tiếng rồi được nối thông, sau đó có một giọng nữ truyền tới, “A lô, xin chào.” Một giọng nữ rất êm tai.

“Chào cậu, tớ là Lý Tân Hạo, vừa rồi tớ có việc phải ra ngoài, rất xin lỗi cậu. Cậu tìm tớ có gì không?” Lý Tân Hạo hỏi.

“Ừm, tớ tên là Lâm Tiểu Khiết, cũng là sinh viên y học lâm sàng lớp 3, tớ… Tớ không thể tham gia huấn luyện, tớ muốn xin nghỉ.” Trong giọng nói của nữ sinh mang theo ngượng ngùng và lúng lúng.

“Chủ nhiệm lớp nói Quốc Đại không cho xin nghỉ trừ khi cậu có giấy xác nhận từ bác sĩ phòng y tế. Cậu có không?” Lý Tân Hạo hỏi.

“Tớ… Tớ không có, nhưng mà… Nhưng mà tớ muốn nghỉ lễ (*).” Lâm Tiểu Khiết đã căng thẳng đến độ không nói được câu hoàn chỉnh.

(*) Nguyên văn: “例假” Có nghĩa là nghỉ lễ theo quy định, hoặc chu kỳ kinh nguyệt.

“Nghỉ lễ?” Lý Tân Hạo mờ mịt, “À, tớ biết rồi.” Nghỉ lễ là đến kỳ kinh nguyệt mà, suýt chút đã quên mất. “Nhưng mà nghỉ lễ cũng không đến nửa tháng, thế này nhé, tám giờ rưỡi sáng mai cậu vẫn tới lớp như thường, tớ sẽ báo cáo cho chủ nhiệm xem thầy nói thế nào.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 56

“Được, cảm ơn cậu.”

Đây là đêm đầu tiên cậu ngủ lại phòng ký túc, mặc dù lúc học cấp ba đã quen ở nội trú rồi nhưng hai tháng qua Lý Tân Hạo vẫn luôn ở cùng với Sơ Lam Phong, đột nhiên tách ra khiến cậu thấy không quen.

Tối đi ngủ, lúc nằm ở trêи giường cậu vẫn luôn nhìn điện thoại chằm chằm. Cậu cho rằng Sơ Lam Phong sẽ gọi điện cho mình nhưng kết quả là không có. Lý Tân Hạo tức giận tắt nguồn điện thoại, kéo chăn che kín đầu, quyết định đi ngủ.

“Hôm qua cậu gặp ác mộng à? Sao vành mắt đen vậy?” Ngày hôm sau thức dậy, Hoa Thu Ngụy nhìn Lý Tân Hạo mang theo quầng thâm mắt mà sợ hết hồn.

Lý Tân Hạo liếc hắn: “Chú ý hình tượng.”

“Cái gì chứ, chúng ta đều là đàn ông, cũng không để ý nhiều vậy.” Hoa Thu Ngụy cười hắc hắc, “Đi thôi, tới lớp tập hợp.”

“Ừ.”

Hai người đi tới lớp học, lúc này mới bảy giờ rưỡi cho nên trong phòng chưa có bao nhiêu sinh viên cả: “Đi mua mấy cái bánh bao?” Hoa Thu Ngụy đề nghị.

“Được… Cậu đợi tớ chút, điện thoại reo.” Lý Tân Hạo cảm nhận được điện thoại trong túi đang reo lên, cầm ra nhìn thử, là Sơ Lam Phong, “Cái gì?” Tối qua ngay cả một câu chúc ngủ ngon cũng không có, bây giờ muốn làm cái gì chứ?

“Ra cổng trường đi, tôi chờ.” Nói rồi cúp điện thoại ngay.

“ĐM.” Lý Tân Hạo chửi thề một câu, không cam tâm nói với Hoa Thu Ngụy rồi chạy đến cổng trường. Vừa thấy xe của Sơ Lam Phong, cậu tức giận mở cửa ra, “Cái gì?”

Sơ Lam Phong chỉ chỉ bữa sáng trêи ghế phó lái: “Có phải nghĩ về tôi cả đêm không?”

“Xùy!” Cậu ngồi lên xe, bắt đầu ăn bữa sáng của mình.

Sơ Lam Phong cười nhìn cậu, trong buồng xe rất yên tĩnh. Thỉnh thoảng Sơ Lam Phong sẽ rút khăn giấy lau dầu mỡ bên khóe miệng Lý Tân Hạo: “Không ai giành ăn với em cả.”

“Thời gian giành với em. Em còn phải về lớp tập hợp nữa.”

“Nếu thật sự không muốn đi thì bỏ đi.”

“Mới không có. Không phải anh nói…”

“Tôi nói gì?”

“Không phải anh nói ông nội thích người đã qua huấn luyện sao?” Đỏ mặt, “Em đi đây.” Lý Tân Hạo chạy nhanh như ma đuổi.

Lần này, Sơ Lam Phong không có lập tức lái xe rời đi, mà là nhìn theo Lý Tân Hạo tới khi cậu đã vào Quốc Đại mới rời đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.