Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 110



Hello, tôi quay trở lại rồi đây T___T Một năm vừa rồi có nhiều chuyện xảy ra quá, cũng định bỏ ngang rồi nhưng nay rảnh rỗi và không có thói quen bỏ giữa chừng nên tôi quyết định làm tiếp. Và…………………………………………………………………………………………………………

Đào một hố mới nữa nhé kkkkkkk ¬_¬ Moaxx moaxx các tình yêuuuu…

Edit: Thủy Tích

Liên quan đến chuyện Lâm Tiểu Khiết xin không tham gia huấn luyện quân sự, Lý Tân Hạo có nói lại với chủ nhiệm lớp Dư Quốc Mẫn, bà cũng tỏ vẻ tán thành cách xử lý của Lý Tân Hạo là bảo Lâm Tiểu Khiết tới doanh trại trước rồi khi nào kỳ kinh nguyệt qua đi sẽ huấn luyện sau. Bởi lẽ trong thời kỳ mà còn huấn luyện thì mệt mỏi lắm, ai bảo vào lúc này giới nữ quý giá quá chứ.

Lớp Y học lâm sàng 3 có tổng cộng bốn mươi sáu sinh viên, sau khi điểm danh đầy đủ thì mọi người bắt đầu lên xe.

Chủ nhiệm lớp Dư Quốc Mẫn và thầy huấn luyện Trương ngồi ở phía trước nhất.

“Các bạn sinh viên.” Thầy Trương dựa vào chỗ ngồi giới thiệu cho mọi người: “Trước tiên tôi sẽ giải thích cho mọi người biết tại sao lại có tên gọi là trại huấn luyện màu xanh lá. Doanh trại trong nước lấy bảy màu đặt tên, chia ra làm đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Trong bảy màu thì màu đỏ là doanh trại đặc biệt dùng để thực hiện một số nhiệm vụ đặc thù. Mà theo thứ tự đó thì màu xanh lá là doanh trại cấp trung, nhiệm vụ không khó như phía trước.

Lấy màu sắc chia cấp bậc doanh trại là do ủy viên Tổng tư lệnh Sơ nghĩ ra. Ông ấy là Tổng tư lệnh xuất sắc nhất thời đại này, mặc dù ra đời trong gia đình đời đời là quân nhân nhưng chưa từng đi lính. Năm đó, ông ấy đi du học về bắt tay dung hợp kiến thức học được ở nước ngoài vào quốc gia chúng ta, giúp tăng cường lực lượng võ trang quốc gia.

Trước đây, doanh trại quốc gia chúng ta không được phân chia cấp bậc độ khó của nhiệm vụ cho nên khi làm nhiệm vụ sẽ dễ gặp phải rắc rối,” Mọi người có thể dễ dàng nhìn ra được lòng tôn kính của thầy Trương dành cho Tổng tư lệnh Sơ qua phần giới thiệu của ông, “Được rồi, bây giờ mọi người hãy tự giới thiệu bản thân… Bắt đầu từ lớp trưởng đi.”

CMN, sao cái gì cũng đều bắt đầu từ lớp trưởng vậy chứ? Lý Tân Hạo đứng lên, “Vâng, huấn luyện viên, em tên Lý Tân Hạo, Lý của Mộc và Tử kết hợp lại (*), Tân trong nồng nhiệt, Hạo trong mênh ʍôиɠ cuồn cuộn.”

(*) Lý: 李, Mộc: 木, Tử: 子

“Nghe khẩu âm của lớp trưởng chúng ta, là người miền Nam đúng không?” Thầy Trương thân thiết trò chuyện.

“Đúng vậy, em đến từ Hạ Giang, thầy biết Hạ Giang không ạ?” Lý Tân Hạo hỏi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 229: Chỉ có ngươi trả giá thật lớn!

“Mặc dù chưa từng đi đến đó nhưng tôi biết. Hạ Giang nổi tiếng là thành phố văn minh của cả nước, tôi nghe người bạn kể là Hạ Giang rất sạch sẽ, đi trêи đường khó tìm thấy một mẩu giấy.”

“Cũng không khoa trương vậy đâu thầy, nhưng Hạ Giang đúng là rất sạch. Nếu có cơ hội mọi người đến Hạ Giang chơi, tớ sẽ bao ăn bao ở.” Lý Tân Hạo hào phóng nói.

“Lớp trưởng biển diễn một tiết mục đi!” Hoa Thu Ngụy ồn ào lên.

“Cút!”

“Lớp trưởng biểu diễn tiết mục đi!” Mấy nữ sinh cũng theo đó làm ầm ĩ.

“Đúng vậy, lớp trưởng hát một bài đi mà!”

“… Tớ hát không được đâu!” Lý Tân Hạo không phải cố ý hạ thấp bản thân mà cậu thật sự không biết hát, bài nào cũng không hát được.

“Lớp trưởng hát bài đi.”

“Lớp trưởng cho các bạn nữ mặt mũi đi chứ?”

Lý Tân Hạo rất muốn vênh mặt lên trả lời rằng “Anh đây không phải là loại đàn ông muốn làm nữ sinh vui vẻ”, nhưng mà: “Được thôi, vậy hát bài “Ý trời” của Lưu Đức Hoa đi.”

Đoạn đường  từ Quốc Đại đến doanh trại màu xanh lá dài bốn tiếng đồng hồ đã vượt qua cùng với màn tự giới thiệu và trình diễn của mọi người.

Trước cửa doanh trại có quân lính canh gác đứng thẳng tắp, khác hẳn với trong tưởng tượng của Lý Tân Hạo. Từ cổng vào tới bên trong còn mất thêm hai mươi phút ngồi xe, nhìn vậy cũng biết bọn họ không thể nào trốn từ bên trong ra được.

Xe đưa bọn họ thẳng tới ký túc xá. Một phòng ngủ có mười cái giường, chia giường trêи giường dưới, tương đương với hai mươi người ngủ chung. Mấy người Lý Tân Hạo và Hoa Thu Ngụy, Lý Khải Phi, Vu lỗi bị chia tới cùng với khoa thể ɖu͙ƈ.

Các nam sinh khoa thể ɖu͙ƈ đều lực lưỡng, cao ngất. Lúc Lý Tân Hạo xách hành lý bước vào nhìn thấy bọn họ cởi trần ngồi trêи giường đột nhiên trong lòng cảm thấy chua xót.

“Này,” Lúc Lý Tân Hạo đi ngang qua một nam sinh chợt nghe thấy người nọ lên tiếng chào hỏi, cậu tự nói với bản thân chắc không phải đang gọi mình đâu, nhưng sau đó người nọ lại duỗi chân ra làm cậu bị vấp một cái, nếu Hoa Thu Ngụy đi ở phía sau không kịp thời kéo cậu lại thì ắt hẳn Lý Tân Hạo đã ngã xuống rồi.

Lý Tân Hạo quay đầu nhìn đối phương: “Ối!” Cậu kinh ngạc hô lên, đây không phải là nam sinh va chạm với ʍôиɠ cậu rồi cứng lên trêи xe buýt sao?

“Khà, cậu còn nhớ tôi chứ? Tôi tên Hồng Gia Vĩ, lớp 2 khoa thể ɖu͙ƈ. Còn cậu?” Hồng Gia Vĩ có một đôi mắt đào hoa rất quyến rũ, giọng nói mang theo chút ngả ngớn, cộng thêm vóc người cao gầy, đẹp trai, rất dễ làm người thích.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Lý Tân Hạo, lớp 3 y học lâm sàng.”

Lý Tân Hạo ở giường dưới của giuờng bên trong cùng bên phải, mà giường trêи của cậu là Hoa Thu Ngụy. Phòng ngủ này có hình vuông, đối diện với cậu là Vu Lỗi, giường trêи của Vu Lỗi là Lý Khải Phi.

Trong phòng ngủ không có phòng tắm. Ở nơi này, phòng tắm, phòng vệ sinh, nơi đánh răng rửa mặt các thứ đều là công cộng, hoàn cảnh sống còn cực khổ hơn trong tưởng tượng của mọi người.

Đương nhiên, mỗi tầng sẽ có phòng tắm và phòng vệ sinh công cộng riêng. Mỗi tầng lầu có mười phòng ngủ, mỗi phòng ngủ hai mươi học sinh, mỗi ngày đều phải rất gấp gáp.

Ngày đầu tới doanh trại là để tập làm quen với hoàn cảnh sống trong này, mọi người đều đến từ buổi trưa, sau khi thu xếp ổn thỏa chính là giờ cơm trưa.

“Này, Lý Tân Hạo, cùng đi ăn cơm đi.” Hồng Gia Vĩ mở miệng.

Lý Tân Hạo nhìn về phía Hoa Thu Ngụy, “Đi ăn cơm trưa không?”

“Đi!” Hoa Thu Ngụy trả lời.

Lý Tân Hạo gật đầu với Hồng Gia Vĩ.

Vu Lỗi ngồi trêи giường nhìn bóng lưng mấy người Lý Tân Hạo không nói gì. Lý Khải Phi cười hỏi Vu Lỗi: “Chúng ta cũng đi ăn cơm?”

“Ừ!” Vu Lỗi chỉ keo kiệt “Ừ” một tiếng.

Phòng ăn trong doanh trại rất lớn, mỗi nồi đồ ăn cũng rất to. Lý Tân Hạo chỉ cảm thấy mình ngày càng khó nuôi, trước nay cậu đâu phải kén ăn, nhưng không biết tại sao bây giờ lại ngày càng kén. Cậu nhìn thịt cá bên trong nồi lớn lại cảm thấy không muốn ăn, phía trêи dầu loang loáng lại càng chán ghét. Mà thời tiết nóng bức, cho nên cuối cùng cậu chỉ lấy hai phần rau cải, súp bắp cải và thịt kho tàu.

“Cậu chỉ ăn nhiêu đó thôi hả?” Hồng Gia Vĩ bưng thức ăn, cùng mấy nam sinh khoa thể ɖu͙ƈ đi tới vị trí bên cạnh Lý Tân Hạo và Hoa Thu Ngụy. Trong tay hắn ta bưng cá kho và thịt nướng, “Tớ mời cậu, cậu muốn ăn gì?”

“Tôi không muốn ăn.” Lý Tân Hạo trả lời.

“Người ta không muốn ăn, Hồng đại gia mời tôi đi.” Có nam sinh cố ý trêu chọc Lý Tân Hạo.

“Đại gia, người ta muốn ăn.”

“Các cậu muốn chết phải không?” Hồng Gia Vĩ đá bạn học, “Đúng rồi Lý Tân Hạo, cậu người ở đâu? Tớ là người thủ đô.”

“Hạ Giang.”

“Quào, vậy đến thủ đô đi học không phải là rời xa quê hương sao? Ở đây dù gì cũng là thủ đô nước ta, hôm nào tớ dẫn cậu đi chơi.” Hồng Gia Vĩ là Gay, lần đầu thấy Lý Tân Hạo trêи xe buýt đã rung động. Mà thật ra thì đó cũng là lần đầu tiên hắn ta cứng lên với một người đồng tính ngay trêи xe công cộng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1036

Ngày đó, vừa lên xe hắn ta đã thấy Lý Tân Hạo. Lý Tân Hạo ngồi ở chỗ gần cửa sổ, một khuôn mặt trắng nõn, dáng dấp xinh đẹp, cậu nghe nhạc nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ giống như hoàn cảnh chen chúc nhốn nháo bên trong xe không hề ảnh hưởng đến cậu vậy.

Sau đó cậu nhường chỗ cho một nữ sinh, bản thân thì đứng ở chỗ nữ sinh đứng trước đó, vừa lúc là trước mặt Hồng Gia Vĩ nhìn như là nép trong lòng hắn ta vậy. Hồng Gia Vĩ ngửi mùi hương thoang thoảng trêи người cậu rồi dần có phản ứng.

Hồng Gia Vĩ cũng rất mong đợi sẽ gặp lại đối phương nhưng không ngờ sẽ nhanh đến vậy.

“Cảm ơn.” Lý Tân Hạo cảm thấy Hồng Gia Vĩ quá nhiệt tình với mình, mà cậu còn chưa quên được chuyện Hồng Gia Vĩ làm với mình trêи xe buýt.

Hồng Gia Vĩ biết nói đến đó là ngưng cũng không tiếp tục đề tài này nữa.

Kế tiếp là thời gian ăn trưa yên tĩnh.

Ăn cơm xong trở về phòng ngủ, hai giờ chiều huấn luyện viên tới. Huấn luyện viên lúc quân huấn không phải thầy Trương, mà là hai người đàn ông trẻ tuổi để tóc húi cua. “Trong lúc mọi người huấn luyện quân sự thì những thứ liên quan tới điện thoại, máy vi tính giải trí đều bị tịch thu, đến ngày cuối huấn luyện mới trả lại.” Vừa nói, một huấn luyện viên trong đó cầm một cái thùng tới, “Mọi người để hết điện thoại vào đây đi.”

Mặc dù vẫn không muốn lắm nhưng mọi người đều buộc phải đặt điện thoại vào trong thùng.

“Đây là thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi, lát nữa sẽ phát cho mọi người tự mình xem. Tiếp theo sẽ dạy mọi người cách gấp chăn.” Chăn trong quân doanh đều là màu xanh thống nhất, chiếu rộng một mét, đây là do bọn sinh viên bỏ một trăm đồng mua. “Mọi người đều nhìn hiểu rồi chưa? Mỗi người tự làm lại một lần đi.”

Gấp chăn rất đơn giản phải không? Nhưng gấp chăn trong quân doanh lại tuyệt đối là một loại kỹ thuật. Có góc có cạnh, lại ngay ngắn. Nơi này có rất nhiều sinh viên đã từng huấn luyện hồi học cấp hai hoặc cấp ba, cho nên không hề khó đối với họ. Nhưng đối với loại sinh viên chưa từng được huấn luyện qua như Lý Tân Hạo cho dù nhìn nhiều lần cũng không học được.

“Cậu là sinh viên khoa nào?” Một huấn luyện viên trong đó không nhịn được đi tới bên mép giường Lý Tân Hạo hỏi.

“Khoa y.”

“U, vậy là sao này phải làm bác sĩ, tay vụng về như vậy có thể làm bác sĩ được sao?” Huấn luyện đó khinh thường châm chọc.

“Ghê gớm vậy sao?” Huấn luyện viên còn lại khoanh tay trước ngực, “Tên là gì?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.