Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 136



Trans: Thuỷ Tích

Nếu như viện trưởng đã tìm tới Lý Tân Hạo đề nghị mở một buổi phỏng vấn công khai trên đài truyền hình thủ đô thì trưa hôm nay Lý Tân Hạo không cần phải trả lời các loại truyền thông nữa.

Vì thế đến trưa, Lý Tân Hạo trả lời với các nhà truyền thông. Liên quan đến sự việc lần này, họ đã quyết định nhận phỏng vấn của đài truyền hình thủ đô, công khai giải thích trước cả nước rồi.

Chưa bao lâu, tin tức này đã được truyền rộng khắp nơi, diễn đàn giáo dục cũng cùng lúc đổi mới. Cũng bởi vậy, trước khi đài truyền hình thủ đô còn chưa đưa tin, các loại tin tức, các loại bịa đặt về Lý Tân Hạo đã được phát không ngừng.

Nhất là khi tin tức Lý Khải Phi nhận phỏng vấn được phát trên internet, có nhiều người cho rằng trong chuyện lần này lỗi thuộc về sinh viên đi cửa sau Lý Tân Hạo.

Lý Khải Phi nhận phỏng vấn còn đang trong bệnh viện, sắc mặt tái nhợt, mũi bị lệch, trên mặt còn dấu bầm tím, trong tay cầm giấy chứng nhận của bác sĩ.

“Xin chào bạn học Lý Khải Phi, có thể làm phiền cậu một lúc, phỏng vấn mấy vấn đề được không?”

Lý Khải Phi ngồi trên giường bệnh gật đầu: “Được, mời anh hỏi.”

“Bạn học Lý thật là lễ phép.” Phóng viên phỏng vấn khen ngợi một câu, trái lại muốn nói sinh viên đi cửa sau Lý Tân Hạo không lễ phép, “Tôi muốn hỏi những vết thương trên người cậu là thế nào?”

“Trên diễn đàn có bài viết nói về chuyện Lý Tân Hạo đi cửa sau, mà bài viết đó là do tôi đăng. Lúc đăng tôi không hề muốn xúc phạm tới ai cả, tôi chỉ cảm thấy thành tích của Lý Tân Hạo trong số những sinh viên của Học viện y học chúng tôi không phải là xuất sắc nhất nhưng cậu ấy lại được giáo sư Lâm Hán Ngôn nhận làm học trò. Tôi cảm thấy bất công thay những sinh viên có thành tích tốt hơn cậu ấy, sau đó tôi mới hành động theo cảm tính là lên tiếng tố cáo. Tôi thật sự không muốn công kích ai cả, vì thế nếu khiến Lý Tân Hạo hoặc những người khác chịu tổn thương thì tôi xin lỗi mọi người. Nhưng từ nhỏ tôi đã thích bênh vực kẻ yếu cho nên trong chuyện lần này mới có thể xúc động đến vậy. Sau đó vào giữa trưa ngày hôm sau, Lý Tân Hạo biết bài viết là do tôi đăng, vì thế ở trong phòng ngủ đánh tôi một trận. Tôi biết chuyện này là do mình xúc động trước, cũng không muốn làm ầm ĩ với Lý Tân Hạo.” Lý Khải Phi nói.

“Thì ra là như vậy. Vậy lúc cậu bị đánh, trong phòng ngủ có những người khác không?”

“Có, hai bạn cùng phòng khác của tôi, còn có hai bạn học cấp ba của Lý Tân Hạo nữa.” Lý Khải Phi trả lời.

“Tôi hiểu rồi, có lẽ cả câu chuyện này chính là vì cậu hiểu lầm, lại hoặc là nói ra sự thật Lý Tân Hạo đi cửa sau cho nên mới bị người đánh trong phòng ngủ.”

Không lâu sau khi bài phỏng vấn được đăng lên. Trong quá trình phỏng vấn, hình ảnh Lý Khải Phi thừa nhận sự thật, còn có sức khỏe suy yếu của hắn ta để lại ấn tượng rất tốt cho mọi người. Vì thế câu chuyện bắt đầu chuyển biến, mọi người không quan tâm chuyện đi cửa sau mà nhằm vào chuyện Lý Tân Hạo đánh người mà bắt đầu công kích cậu.

Mà Lý Tân Hạo và phía Đại học Quốc gia vẫn không lên tiếng đáp lại.

Mãi đến ngày đài truyền hình thủ đô tường thuật trực tiếp buổi phỏng vấn về sự việc lần này.

Buổi trực tiếp bắt đầu lúc mười chín giờ, vào khoảng thời gian này sẽ có khá nhiều người xem, đều mang theo tinh thần xem giải trí. Trong buổi phỏng vấn có mời tới rất nhiều người, đầu tiên là mấy đương sự bị liên lụy, ngoài Lý Tân Hạo ra, còn có Lâu Từ, giáo sư Lâm Hán Ngôn, tiếp đó là Hạ Hi Kiệt, bởi vì IP đăng bài viết đó do Hạ Hi Kiệt tìm ra. Còn có Vu Lỗi, Hoa Thu Ngụy, Ngô Tân Duy và Trần Thạc Bình. Cuối cùng là luật sư và cảnh sát.

Tham Khảo Thêm:  Chương 29: 29: Bí Mật Động Trời

Có nhiều người xuất hiện như vậy khiến cho người xem vô cùng phấn khích.

“Xin chào mọi người, chào mừng đến tiết mục “Tôi đi đưa tin” của đài truyền hình thủ đô lúc bảy giờ tối, tôi là người dẫn chương trình Phi Phi. Trong sự kiện trên diễn đàn giáo dục lần này, tôi tin rằng câu chuyện về sinh viên năm nhất của Học viện y học Đại học Quốc gia là Lý Tân Hạo đi cửa sau đã khiến cho người dân cả nước quan tâm tới. Mà gần đây, trên internet, đương sự Lý Tân Hạo vì chuyện này mà bị các bạn học công kích rất nhiều. Tại đây, tôi muốn nói với mọi người rằng cho dù sự thật trong chuyện này thế nào, đầu tiên, Lý Tân Hạo chỉ là một sinh viên mười tám tuổi mà thôi, mong mọi người nương tay một chút.

Tiếp theo, bởi vì sự kiện lần này liên quan đến khá nhiều người, tôi sẽ không giới thiệu từng người nhưng trước khi đưa một tin tức tôi sẽ giới thiệu lai lịch của người nọ.” Tiết mục “Tôi đi đưa tin” này thường đưa tin về người thật việc thật, cho nên cũng có sức ảnh hưởng nhất định trong xã hội.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà viện trưởng Học viện y học lựa chọn tiết mục này.

“Đầu tiên xin giới thiệu, đương nhiên là đương sự của chúng ta, bạn học Lý Tân Hạo.”

“Xin chào mọi người, tôi là Lý Tân Hạo.” Cậu thiếu niên trắng nõn lịch sự, mọi người đã sớm quen thuộc rồi. Về ảnh chụp của Lý Tân Hạo cũng xuất hiện nhiều trên internet.

“Tân Hạo, tiết mục của chúng ta có thời lượng hữu hạn cho nên tôi muốn nói thẳng vào vấn đề luôn. Đầu tiên, tôi muốn hỏi về chuyện cậu đi cửa sau trên diễn đàn giáo dục, cậu có gì muốn nói không?”

Lý Tân Hạo mỉm cười: “Đầu tiên, đối phương không chỉ đích danh tôi, mà là dùng ba chữ người nào đó. Nếu như cậu ta bảo dùng “người nào đó” là vì không muốn tổn thương tôi, thì xin hỏi video sau đó lại đăng rõ mặt tôi như vậy là có ý gì? Cho nên về điểm này, tôi cho rằng lời nói và hành vi của đối phương không đồng nhất, làm việc rất mờ ám. Mà đối với chuyện video, cậu ta đã xâm phạm quyền chân dung của tôi, tôi xin tỏ thái độ trước người dân cả nước, tôi sẽ giao chuyện này cho pháp luật xử lý. Tiếp theo, cậu ta nói tôi đi cửa sau, là bởi vì tôi trở thành học trò của giáo sư Lâm Hán Ngôn. Tôi muốn nói rằng, từ lúc sinh ra tới bây giờ, tôi chưa từng đi cửa sau.

Ba mẹ tôi là nông dân, trên tôi có ba chị gái và một anh trai. Ở những năm đầu 80, hai người nông dân phải nuôi năm đứa con là một chuyện vô cùng khó khăn. Vả lại, mẹ tôi không biết chữ, ba tôi còn chưa tốt nghiệp tiểu học.

Người nhà tôi khá đông đúc, không phải vì ba mẹ tôi trọng nam khinh nữ mà vì họ yêu nhau, có kết tinh tình yêu cho nên họ không muốn phá đi. Nhưng cuộc sống như thế lại quá nặng nề, vì thế, chị cả của tôi là Lý Linh Linh chưa tốt nghiệp tiểu học đã phải nghỉ học. Chị nuôi gia cầm trên mảnh đất trống của nhà để phụ giúp chi phí trong nhà. Nhưng ngày vui chẳng được bao lâu, lại bùng nổ dịch cúm gia cầm, toàn bộ gia cầm nhà chúng tôi nuôi đều chết sạch. Một năm đó, tôi bốn tuổi, bắt đầu học lớp dự thính, bởi vì trong thôn không có nhà trẻ.

Nhưng chị hai, chị ba, anh trai, thêm cả tôi nữa là bốn người cần đi học, trong nhà lại không có nhiều tiền đến vậy, vì thế chị cả đành phải đi làm công trong nhà xưởng. Tại đây, tôi muốn nói người tôi thương tiếc nhất là chị cả.” Lý Tân Hạo nói tới đây, hai mắt đỏ ửng, cậu nhớ tới Lý Linh Linh ở đời trước còn chưa trưởng thành đã qua đời.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Người có mặt tại hiện trường đều lặng ngắt như tờ. Tuy họ không thể hiểu hết cuộc sống của Lý Tân Hạo nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra sự khó khăn trong những năm đó.

“Cho dù cuộc sống có vất vả như thế, vì tương lai của chúng tôi, ba mẹ vẫn tiếp tục nỗ lực. Mẹ tôi cũng vào nhà xưởng làm công, ba tôi làm dân công cho người khác. Tại đây, tôi phải cảm ơn trưởng thôn của thôn chúng tôi, ông đã giúp nhà tôi rất nhiều. Vào lúc nhà chúng tôi không đủ tiền xây nhà, ông đứng ra bảo đảm với Quỹ tín dụng xã để chúng tôi được vay tiền… Đến lúc tôi học cấp hai, tôi mở một lớp học bổ túc nho nhỏ, sửa sang nhà cũ của chúng tôi lại thành lớp học, đó là lần đầu tiên người một nhà thấy được nhiều tiền như vậy. Đến lớp chín, tôi kiếm được hai trăm ngàn từ tiền phí học bổ túc.

Lên lớp mười, tôi bắt đầu viết sách, dùng bút danh Trọng Sinh viết quyển sách đầu tiên, cũng đặt tên là . Có thể sẽ có nhiều người khó hiểu vì sao tôi lại viết về nông thôn những năm cuối của thập niên 80. Bởi vì, tôi sinh ra trong niên đại đó, bởi vì tôi sinh ra trong gia đình như vậy, bởi vì trong một gia đình như vậy mà bảy người chúng tôi cũng chưa từng từ bỏ lần nào.

Tới đây, tôi còn muốn cảm ơn ba mẹ tôi, cũng cảm thấy vui mừng thay chị cả, bởi vì trong thời gian ba tôi đi làm dân công, sinh hoạt trong nhà đã được cải thiện không ít, vì thế chị cả của tôi đã lại được tới trường.

Năm 2002, lúc tôi đến thủ đô chơi gặp phải sự kiện phần tử kh ủng bố cướp máy bay, nhờ vậy tôi gặp được người bạn thân cả đời, cũng chính là Lâu Từ đã xuất hiện trong video. Cũng là một trong những người liên quan đến chuyện tôi đi cửa sau mà đối phương đã nói tới.

Tuy mọi người đều biết sự kiện máy bay năm ấy nhưng chắc không biết tôi và Lâu Từ là hai người còn sống duy nhất trong vụ nổ đó. Lúc máy bay nổ tung, chúng tôi rơi vào trong biển, lúc ấy tôi mất đi ý thức, là nhờ Lâu Từ đưa tôi ra khỏi biển tới đảo hoang. Chúng tôi ở trên đảo hoang năm ngày, mỗi ngày ăn rễ cây và vỏ cây.

Chúng tôi chặt nhánh cây trong rừng tạo thành tín hiệu cầu cứu, lại dùng dây leo bó từng cây từng cây lại. Đó là cách thức cầu cứu duy nhất mà chúng tôi có thể dùng.

May là chúng tôi được cứu. Tại đây, tôi muốn cảm ơn Lâu Từ, năm 2002 tôi mới mười bốn tuổi, nếu không có anh ấy thì tôi đã chết từ lâu rồi.

Nguyên nhân chính vì như thế mà tôi lựa chọn Học viện y học Đại học Quốc gia.

Chọn giáo sư Lâm Hán Ngôn là ý nghĩ của riêng tôi, tôi chưa từng nói với Lâu Từ. Thậm chí khi đến xem Lâu Từ và giáo sư Lâm làm thực nghiệm, tôi cũng không dám chào hỏi giáo sư Lâm nữa. Sau kỳ thi cuối kỳ vào năm ngoái, tôi gửi bài luận văn của mình vào hộp thư của giáo sư Lâm, tôi đã làm hơn mười thực nghiệm mới cho ra kết luận trong luận văn này. Đó là một bài báo cáo về lưu thông máu trong phẫu thuật.

Mỗi một cái thực nghiệm đều có một đoạn video.” Lý Tân Hạo nói rồi mở cái hộp bên cạnh ra, “Video ở đây, mọi người có thể xem.”

Vì thế, MC Phi Phi lấy một đoạn video từ trong hộp ra chiếu lên cho mọi người xem. Quả nhiên, trong phòng thí nghiệm, cậu thiếu niên mặc áo blouse trắng, vẻ mặt nghiêm túc cùng hiện tại hoàn toàn giống nhau.

“Tôi có thể hỏi Tân Hạo, phòng phẫu thuật này là…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 272

“Đây là phòng thí nghiệm tư nhân nhưng là do tôi tự bỏ tiền ra làm. Các loại thuốc trong đó đều được mua qua con đường chính quy.” Lý Tân Hạo nói.

“Nhưng xây một căn phòng thí nghiệm như vậy cần phải tốn khoảng mấy chục triệu lận, chắc chắn mọi người đều rất tò mò tiền ở đâu mà Tân Hạo có?”

Lý Tân Hạo im lặng một lúc mới nói: “Năm tôi mười tuổi, lúc tham gia kỳ thi Olympic đã quen biết Hạ Hi Kiệt, cũng chính là tổng giám đốc bộ phận nghiên cứu và phát triển của tập đoàn Anh Đằng. Vì thế, chúng tôi trở thành bạn bè. Năm tôi mười bốn tuổi, trong lúc trò chuyện, tôi đột nhiên nhắc tới sàn giao dịch, lúc ấy Hạ Hi Kiệt thấy rất hứng thú với vấn đề này mới hỏi ý tưởng cụ thể của tôi. Sau đó anh ấy quyết định chọn dùng ý tưởng của tôi, để sáng tạo ra một sàn giao dịch, cũng chính là web mua sắm Soubao hiện giờ. Anh ấy cho tôi hùn vốn… Nhưng tôi không có tiền, cho nên tôi góp kỹ thuật. Nói cách khác, tôi có được cổ phần của tập đoàn Anh Đằng. Tôi dùng số tiền kiếm được từ đó mới xây phòng thí nghiệm này.”

Ngoại trừ Hạ Hi Kiệt, tất cả mọi người có mặt đều vô cùng chấn động vì những lời cậu thiếu niên nói.

Cậu thiếu niên mười tám tuổi này lại là một trong những thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Anh Đằng. Mà lúc đó, cậu mới mười bốn tuổi.

“… Lý Khải Phi nói, cậu ta không biết bài viết của cậu ta sẽ khiến tôi tổn thương như vậy, cho nên lúc bị tôi đánh, cậu ta mới không đánh lại, cũng không gây sự ầm ĩ với tôi. Nhưng nếu như cậu ta thật sự hối hận, vì sao vào lúc bài viết chưa bị chỉ trích không giải thích với tôi, mà phải đợi anh Hạ tra ra IP, lại bị tôi đánh mới dám đứng ra nhận.

Tôi đánh cậu ta, tôi hối hận nhưng không phải hối hận vì đã đánh cậu ta, mà là hối hận không đánh cậu ta chết luôn cho rồi, con mẹ nó, tôi nên lấy ghế đập chết cậu ta ấy chứ. Mọi người biết vì sao tôi đánh cậu ta không? Cậu ta là bạn học của tôi, là bạn cùng phòng ngủ của tôi, là người bạn thứ hai tôi quen ở Đại học Quốc gia, tôi và cậu ta chưa từng có mâu thuẫn, thậm chí trước sự kiện bài viết đó, con mẹ nó, cậu ta còn đi ăn cơm cùng với tôi nữa. Mọi người thử đặt tay lên ngực tự hỏi xem bị người mình xem như anh em lừa dối, bán đứng sẽ có cảm giác gì?” Giả vờ sao, ai mà không biết. Tuy trước nay Lý Tân Hạo chưa từng xem Lý Khải Phi là anh em nhưng làm bạn học một thời gian cũng thật sự xem là bạn bè.

Dư luận cả nước ai còn dám nói Lý Tân Hạo sai?

Cậu thiếu niên sinh ra trong một gia đình nghèo khổ nhưng với sự nỗ lực và trả giá của bản thân, cậu ở đây thương tiếc cho người thân, thương tiếc cho bạn bè… Đây không thể nghi ngờ là bằng chứng đanh thép nhất.

Tiếp theo là giáo sư Lâm Hán Ngôn đưa bài luận văn của cậu ra. Tiếp theo nữa là lời bảo vệ của Lâu Từ dành cho Lý Tân Hạo cùng với miêu tả lại sự kiện máy bay năm đó. Nói chính là Lý Tân Hạo đã cùng anh ta đối phó phần tử kh ủng bố như thế nào. Cuối cùng là Hạ Hi Kiệt tuyên bố những liên quan về tập đoàn Anh Đằng, còn tỏ ý năm 2002 Lý Tân Hạo đến thủ đô là vì bàn bạc về tập đoàn Anh Đằng. Sau lại năm 2003, trang web Soubao trực thuộc tập đoàn Anh Đằng được cho ra mắt.

Toàn bộ bằng chứng đều không có một điểm đáng nghi nào.

Đứa nhỏ nghiêm túc nỗ lực như vậy, ai có thể nói cậu đi cửa sau chứ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.