Phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, Tiểu Ái Nhi cùng Sở Hòa đứng ở ngoài mang theo tâm tình gợn sóng chờ đợi.
Ông bà nhà họ Bạch đang ở thành phố khác dự tiệc, sau khi nhận được tin con trai bị tai nạn thì đã cấp tốc trở về nhưng tình hình có lẽ phải mất một vài tiếng nữa mới có thể đến được đây.
Người làm của nhà chính cũng bắt đầu thu xếp chuẩn bị đến bệnh viện, thím Hoa và Minh Tuấn chỉ có thể sốt ruột ở nhà chờ đợi tin tức.
Thật ra vừa nãy người gọi cho thím Hoa không ai khác chính là Ái Nhi, lúc tỉnh dậy ngoại trừ cảnh sát ra không còn một bóng dáng của ai thân quen, lại nghe nói Bạch Dương Vĩ vẫn chưa rõ sống chết thế nào tâm trạng cô đã rất suy sụp.
Gọi điện cho ai cũng không thể đến ngay được, cô đành gọi cho thím Hoa.
Mà thím Hoa không phải là không muốn đến bệnh viện. Chỉ là đang chờ đợi Bạch Dương Vĩ ngày đêm, dù có chuyện gì cũng nên để cậu đến trước. Biết đâu được, có thể đây là lần cuối cùng.
Tiểu Ái Nhi bị nhẹ như vậy cũng là nhờ con gấu bông to dài gần một mét vừa được đối tác tặng. Cô nhất quyết khăng khăng muốn ôm nó ở phía trước để cố tỏ ra sự đáng yêu cho Bạch Dương Vĩ thấy, thật không ngờ là nó còn có tác dụng đến như vậy, lúc chiếc xe va chạm vào nhau. Nhờ có nó mà cô tránh được nhiều vết thương, giữ lại được cái mạng nhỏ.
Bạch Dương Vĩ thì thảm hơn, gần như phần đầu xe tải đâm hẳn về phía anh.
Sở Hòa ngồi trên chiếc ghế chờ đợi của bệnh viện thẩn thờ, mùi thuốc sát trùng, âm thanh khóc nức nở của Tiểu Ái Nhi cho cậu biết đây không phải là một giấc mơ. Nó chính là sự thật.
Sở Hòa không tin! Không thể tin được…
Chẳng phải là đã hứa sau này con của anh cũng sẽ để cậu chăm sóc sao?
Chẳng phải là cậu còn chưa tặng quà cưới cho anh sao?
Tâm trạng của Sở Hòa rối loạn cực kì, nội tâm gào thét làm cậu dần dần suy sụp.
Cậu sợ mất hắn, đúng chính là cậu sợ hắn bỏ cậu mà rời đi nơi khác.
Hắn hiện tại đối xử với cậu không tốt thì sao chứ?
Hắn cả đời này không thích cậu thì có làm sao?
Bạch Dương Vĩ đánh cậu cũng chẳng quan trọng gì!
Bởi vì cậu yêu hắn, Sở Hòa có thể không dùng miệng nói được lời yêu, nhưng sẽ không ai yêu Bạch Dương Vĩ nhiều hơn Sở Hòa.
Càng yêu nhiều là đớn đau nhiều. Nếu Bạch Dương Vĩ ra đi, có lẽ người suy sụp nhất chính là Sở Hòa.
Nhưng cậu vẫn tin,vẫn tin rằng người đó sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
“Hòa…tôi phải làm sao đây? Tôi không thể sống thiếu Bạch Dương Vĩ “
Tiểu Ái Nhi đầu gục vào lòng Sở Hòa tiếp tục khóc lớn.
“Bản thân mình cũng vậy, động lực để mình tồn tại cho đến bây giờ là Vĩ…nếu không có anh ấy, sẽ có một Sở Hòa được ăn mặc chỉnh chu như thế này sao?”
Hai con người từng là đối thủ của nhau bây giờ lại dựa vào nhau, một nữ nhân khóc lóc đến khàn cả cổ họng.
Một người muốn khóc mà không thể khóc được, vì quá đau lòng đến độ tạm quên đi cảm giác khóc là như thế nào.
Con người là thế, khi ngã xuống mới biết ai là người đối với ta thật lòng.
Gần hai tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng đèn phòng cấp cứu đã tắt. Bạch Dương Vĩ được đẩy ra.
“A….Vĩ…Vĩ”
Tiểu Ái Nhi kích động muốn bổ nhào đến, nhưng chân cô đang bị gãy. Sở Hòa chỉ có thể kìm chặt cô lại.
Sở Hòa lặng người nhìn theo khuôn mặt hiện tại của anh.
Bác sĩ mở khẩu trang ra, bắt đầu thông báo tình hình đến người nhà.
“Hiện tại cậu ấy đã qua cơn nguy kịch, nhưng sức khỏe vẫn rất yếu ớt phải nằm phòng đặc biệt để theo dõi. Hơn nữa xương sườn gãy nát hết ba cái, có một mảnh xương đâm thẳng xuống dạ dày, cũng may là đã lấy ra được. Não không tổn thương nghiêm trọng…chỉ là”
Bác sĩ nói đến đây có chút do dự, Sở Hòa bấy lâu nay luôn hiền lành hiện tại cũng chỉ muốn đấm cho ông ta vài phát để cái mồm kia nhanh chóng nói ra vài lời tốt đẹp.
Chỉ là bác sĩ lắc đầu nói.
“Phần thủy của kính xe đâm vào hai mắt của bệnh nhân, thời gian đưa đến đây cấp cứu có lẽ là kịp với mạng sống của bệnh nhưng lại không hề kịp với đôi mắt. Hiện tai đôi mắt đã hỏng hoàn toàn!”
Thịch!
Sở Hòa lặng người, cậu cảm thấy xung quanh mình đầu óc kêu lên tiếng “ong, ong” dữ dội. Tại sao chuyện này lại đến xảy đến với Bạch Dương Vĩ chứ?
Tiểu Ái Như điên cuồng hỏi.
“Anh ấy sẽ mù sao? Anh ấy sẽ bị mù thật sao? Không còn cách nào khác ứ?”
Tiểu Ái Nhi hoảng loạn, chuyện bị mù là chuyện không thể chấp nhận được.
Nhưng bác sĩ trước khi đi đã để lại mổ cậu.
“Chỉ cần có người hiến mắt cho bệnh nhân thì có thể không bị mù. Chỉ là tìm kiếm được người cho mắt rất khó, người nhà đừng nên hy vọng quá nhiều”
Tiếng giày của bác sĩ nện xuống sàn, Sở Hòa lặng người nhìn dãy hành lang bệnh viện trắng tinh không một bóng người.