Hôm Nay Anh Chủ Lại Không Về Nhà

Chương 1: Tôi chỉ cảm thấy cậu ấy không nên rơi vào kết cục như vậy



Edit: Nananiwe

Lần đầu tiên nhìn thấy ảnh của Nghiêm Qua, Lê Thương đã cảm thấy hứng thú và nảy sinh ý muốn chinh phục nồng đậm.

Đây là một tấm ảnh thẻ kích thước 3×4 có phông nền phía sau màu lam, có thể nhìn ra đã chụp rất lâu rồi. Nhưng hiển nhiên là chủ nhân của nó bảo quản rất tốt, nhìn qua không tổn hại chút nào. Người trong tấm ảnh khoảng mười tám tuổi, mặc một bộ quân phục màu xanh lục, râu được cạo sạch sẽ, cằm hơi giương lên làm nổi bật ánh mắt đang lộ ra vài phần không kiên nhẫn, giống như đang muốn nói với cả thế giới rằng mình kiêu ngạo ngang tàng đến mức nào.

Trong phòng khách đơn sơ này chỉ có hai chiếc ghế sofa dài hai mét, giữa chúng có đặt một bàn trà, trên bàn trà có hai ly thủy tinh đựng nước lọc. Mà giờ phút này, chủ tiệm Lê Thương đang ngồi đối diện với vị khách của mình.

Người đàn ông trước mặt Lê Thương tên Hùng Thạch Nghị, là một lính gác. Anh ta thấy Lê Thương nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trong tay im lặng không nói gì, trái tim vốn còn thấp thỏm không yên lại bắt đầu nản lòng.

Hùng Thạch Nghị lo lắng lau mồ hôi trong lòng bàn tay vào đùi, nhìn qua giống như muốn nói lại thôi, bắt đầu cảm thấy hối hận vì bản thân nhất thời kích động.

Sao mình có thể đưa ra yêu cầu bất lịch sự như vậy với một vị dẫn đường trân quý như thế này chứ? Nghĩ kỹ lại, cho dù là một dẫn đường bình thường cũng sẽ không đồng ý chuyện này. Khai thông tinh thần cho một lính gác bị bệnh thì thôi đi, còn cần chuẩn bị tâm lý trước vì trong quá trình chữa trị có khả năng sẽ bị công kích tới mức bị thương nặng, hơn nữa chữa trị như vậy còn gần như không có thù lao xứng đáng nữa.

Mỗi khi nghĩ tới đây, trong lòng Hùng Thạch Nghị lại không khỏi rơi vào tuyệt vọng và thương tâm.

Nếu hôm nay địa vị, đãi ngộ của lính gác và dẫn đường còn giống như trước kia thì hắn sẽ không cảm thấy tự ti vì trả thù lao cho một vị dẫn đường không đủ nhiều, sẽ càng không vì xung quanh không có ai giúp mà nghĩ tới việc nhờ một chủ tiệm trông có vẻ dễ nói chuyện thế này.

Mặc dù hiện giờ có chút hối hận nhưng hắn biết dù thế nào thì mình cũng phải mở miệng, bởi vì dù sao người kia cũng là ân nhân cứu mạng của mình.

“Tôi biết chắc chắn ngài sẽ từ chối, tuy rằng ngài sẵn lòng khai thông tinh thần cho lính gác xung quanh không cần tiền bạc, nhưng suy cho cùng thì chuyện này vẫn làm khó ngài. Thật sự rất xin lỗi, rõ ràng biết là sẽ làm ngài cảm thấy khó xử nhưng tôi vẫn mạo muội nói ra, tôi thật sự không còn cách nào khác. Cậu ấy đã cứu mạng tôi, nếu lấy mạng của tôi mà đủ để cứu cậu ấy thì tôi sẽ chết ngay không chút do dự.”

“Nhưng hiện giờ làm khó một vị dẫn đường như ngài quả thực còn khiến tôi khó chịu hơn cả việc lấy đi mạng sống của tôi. Xin lỗi, cậu ấy là chiến hữu vào sinh ra tử với tôi, thế nên tôi không thể khống chế được cảm xúc của mình. Tôi nói năng có hơi lộn xộn, xin ngài đừng để ý, cho phép tôi xin lỗi ngài, thật sự rất xin lỗi ngài…”

“Tôi muốn nói thẳng một câu là tôi đồng ý, nhưng mà…” Lê Thương hơi nghiêng người đặt ảnh chụp xuống bàn trà, đồng thời tháo chiếc kính gọng vàng xuống đặt bên cạnh ly nước thủy tinh, cả người dựa vào sofa, hai chân thon dài bắt chéo, hai tay giao nhau đặt lên đùi, dùng biểu tình ôn hòa nhìn chăm chú vào lính gác trước mắt, đang định nói tiếp thì bị người đối diện ngắt lời.

Tham Khảo Thêm:  Chương 17: Người tu tiên cũng có nhu cầu

“Tôi biết, tôi biết, tôi có thể hiểu được ý ngài, cũng sẽ không vì ngài từ chối mà trách ngài. Ngài là một dẫn đường tốt, thật sự rất cảm ơn ngài vì đã nghe tôi lải nhải. Tôi sẽ rời khỏi đây, thật sự làm phiền ngài rồi…” Hùng Thạch Nghị khom lưng chào, đang định xoay người đi thì nghe thấy giọng điệu ôn hòa của dẫn đường phía sau lưng.

“Tôi có nói là tôi từ chối sao?”

“A?” Hùng Thạch Nghị quay đầu lại, nhìn Lê Thương bằng ánh mắt không thể tin nổi, lập tức mất tự nhiên: “Ngài… ngài nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngài đồng ý sao? Tôi tưởng vừa rồi ngài nói như vậy là có ý từ chối.”

Lê Thương nhìn đối phương, nói thẳng ra: “Tôi rất có hứng thú với lính gác này, nhưng dù sao thì tôi cũng không hiểu gì về cậu ta cả, tùy tiện đồng ý có vẻ tôi rất không có trách nhiệm. Thế nên tôi hi vọng bây giờ anh có thể ngồi xuống uống một hớp nước giảm bớt căng thẳng, sau đó chúng ta từ từ nói chuyện.”

“A được, được, được.” Lúc này Hùng Thạch Nghị mới nhận ra mình vừa đến đã mở miệng xin đối phương cứu người nhưng đến tận bây giờ vẫn không nói cho đối phương thông tin gì cả. Nghĩ tới mình bất lịch sự như vậy trước mặt một dẫn đường không quen biết, trên mặt lại lộ vẻ xấu hổ và luống cuống.

Hùng Thạch nghị mất tự nhiên ngồi xuống sofa đối diện Lê Thương, hai chân khép lại, sống lưng thẳng tắp, hai tay nghiêm túc đặt trên đùi. Mỗi khi căng thẳng hắn sẽ bất giác hành động như trước kia còn ở trong quân đội, đây là thói quen đã khắc sâu vào tận máu thịt rồi.

Nhưng nhìn khuôn mặt anh tuấn của vị dẫn đường trước mặt, Hùng Thạch Nghị vẫn nghẹn lại một lát, cuối cùng mới lắp bắp nói: “Ngài muốn biết điều gì?”

“Anh có thể gọi thẳng tên của tôi là Lê Thương. Xin hỏi tôi nên xưng hô thế nào?”

“Không không không, không cần khách khí như vậy, tôi tên là Hùng Thạch Nghị. Nếu ngài Lê Thương không ngại thì cho phép tôi gọi ngài như vậy nhé? Tôi nghe về ngài từ chỗ một người bạn nên mới cố ý tới đây tìm ngài.”

“Tất nhiên là tôi không ngại. Vậy bây giờ chúng ta nói tới chủ đề chính.” Lê Thương liếc mắt nhìn tấm ảnh nhỏ trên bàn trà, nói với đối phương: “Anh nói cho tôi nghe về người trong ảnh đi, tình hình hiện tại của cậu ta thế nào? Cụ thể là có vấn đề ở đâu? Dù sao biết được bệnh tình thì dẫn đường như tôi mới có cách chữa trị phù hợp mà, đúng không?”

Hùng Thạch Nghị gật đầu liên tục, sau khi hít sâu một hơi mới mở miệng nói về nhân vật chính trên tấm ảnh: Nghiêm Qua.

“Cậu ấy tên là Nghiêm Qua, thức tỉnh từ lúc năm tuổi, đã tiếp thu huấn luyện và chức nghiệp lính gác từ rất sớm, tới năm mười bốn tuổi thì bắt đầu gia nhập quân đội, là lính gác thiên tài có tiếng trong quân. Có thể nói cuộc đời cậu ấy trước năm hai mươi lăm tuổi vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, ung dung tùy ý, chưa từng gặp phải trắc trở nào.”

Lê Thương nắm được mấu chốt về tuổi tác trong lời đối phương, lúc này mới nhận ra người trên ảnh đã không còn ở độ tuổi mười tám nữa. Trong lòng lập tức có chút thất vọng nho nhỏ: “Hiện tại cậu ta bao nhiêu tuổi rồi?”

“Nếu tôi nhớ không lầm thì có lẽ khoảng hai mươi bảy tuổi rồi, có vấn đề gì sao?” Hùng Thạch Nghị cẩn thận nhìn biểu cảm trên mặt Lê Thương, sợ mình nói sai điều gì khiến đối phương không hài lòng.

Đương nhiên là Lê Thương sẽ không để lộ cảm xúc của mình ra ngoài mặt, anh cười lắc đầu: “Không có gì, tôi chỉ tò mò hỏi một chút thôi, anh nói tiếp đi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 247

Còn lớn hơn mình vài tuổi à…

“Bởi vì cậu ấy là nhân tài top đầu của tiền tuyến nên hoạt động phản đối nhằm vào lính gác và dẫn đường mấy năm trước cũng không gây ảnh hưởng quá lớn đến cậu ấy. Nhưng sau này xảy ra một chuyện ngoài ý muốn hoàn toàn phá hủy cuộc đời cậu ấy.” Nói tới đây, Hùng Thạch Nghị lại thở dài một tiếng, trong mắt tràn đầy thương tiếc.

Lê Thương có thể cảm nhận được cảm xúc của lính gác trước mặt mình, mặc dù anh ta quả thực cảm thấy thương tiếc cho đồng đội ngày xưa, nhưng đồng thời cùng có chán nản ủ rũ vì không thể thay đổi tình cảnh hiện tại.

Anh có thể cảm nhận được tinh thần của lính gác trước mặt đã tích lũy rất nhiều tạp chất, nếu thật sự không khai thông tinh thần kịp thời thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống hàng ngày. Lê Thương nghĩ, đợi lát nữa nói xong chuyện này sẽ khai thông tinh thần giúp đối phương.

Nhưng mà hiện giờ vấn đề quan trọng nhất với anh vẫn là hiểu rõ tình hình của lính gác kia. Lê Thương hỏi: “Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”

Hùng Thạch Nghị im lặng một lát, cúi đầu nói: “Nói đúng ra người gặp chuyện không may chính là dẫn đường của Nghiêm Qua. Có lẽ ngài cũng biết, trước khi vào quân đội, tới một độ tuổi nhất định thì tháp sẽ phân cho mỗi lính gác một dẫn đường. Nghiêm Qua xuất sắc như vậy tất nhiên đã sớm có dẫn đường riêng của mình. Tôi lớn hơn cậu ấy gần mười tuổi còn từng được cậu ấy cứu một mạng ở trên chiến trường, tóm lại đó là một lính gác vô cùng ưu tú. Sau đó cậu ấy và dẫn đường thành lập liên kết tinh thần, ở bên cạnh nhau rất lâu… Hai năm trước, trong một chiến dịch quy mô nhỏ, dẫn đường của cậu ấy bất hạnh trúng đạn của kẻ địch… sau đó…”

Lê Thương lại bắt được một từ ngữ mấu chốt nữa: Dẫn đường riêng của mình.

Từ ngữ này bình thường còn có một lớp ý nghĩa thân mật hơn: Bạn đời của lính gác.

Vì vậy, sau khi Lê Thương biết đối phương đã từng có dẫn đường thuộc về mình thì hứng thú và ý muốn chinh phục ban đầu đã vơi đi hơn nửa. Trên mặt anh lộ ra lịch sự thuộc về nghề nghiệp, quan tâm hỏi: “Sau đó dẫn đường ấy qua đời sao?”

“Đúng vậy. Có lẽ ngài không biết, sau khi thành lập liên kết tinh thần, hai người bị cái chết cưỡng ép phải tách ra sẽ đáng sợ như thế nào. Quân đội có quy định, lính gác trước khi lên chiến trường đều phải ký vào một văn kiện: Nếu bạn mất đi dẫn đường của mình, bạn sẽ chọn sống tiếp hay chọn cái chết nhẹ nhàng?”

“Đa phần mọi người đều viết là chọn cái chết nhẹ nhàng, bởi vì đau đớn khi mất đi dẫn đường giống như linh hồn bị xé rách, gần như không ai chịu đựng được. Chỉ có một số rất ít viết là muốn sống tiếp, mà Nghiêm Qua chính là một trong số đó. Mặc dù cậu ấy còn sống nhưng sống rất thảm, vài lần được chữa trị đều kết thúc bằng thất bại. Sau đó… không dẫn đường nào chịu chữa trị cho cậu ấy nữa. Với cậu ấy mà nói, chuyện mất đi dẫn đường xảy ra quá mức đột ngột, là bất cứ ai cũng đều không thể chấp nhận được. Tinh thần bị đả kích nặng nề và tinh thần đột nhiên bị cưỡng chế tách ra đã để lại hàng loạt di chứng nghiêm trọng…”

Nói tới đây, biểu tình trên mặt Hùng Thạch Nghị trở nên ngập ngừng, lại cẩn thận quan sát sắc mặt của dẫn đường đối diện một lần nữa, lo lắng những lời tiếp theo của mình sẽ khiến vị dẫn đường này cự tuyệt. Nhưng cố tình những thứ này lại không thể giấu diếm một dẫn đường được.

Tham Khảo Thêm:  Chương 408

Nghe tới đây Lê Thương cũng có thể đoán ra được, e là tình trạng hiện tại của Nghiêm Qua khó khăn hơn bình thường rất nhiều.

Anh nói thẳng: “Không sao cả, anh nói thử xem.”

“Cậu ấy… gần như đã mất đi thần trí của một người bình thường, thậm chí… phần lớn thời gian đều ở trạng thái hóa thú. Tháng trước tôi đến thăm cậu ấy phát hiện tình hình rất tệ. Trong vòng một ngày, thời gian cậu ấy biến thành người càng ngày càng ít. Nếu có một ngày cậu ấy hoàn toàn biến thành dã thú, quốc gia sẽ hạ lệnh bắn chết cậu ấy. Cầu xin ngài Lê Thương, xin ngài cứu cậu ấy đi. Tôi không có tiền bạc gì cả, nhưng tôi sẽ dùng cả đời còn lại để báo đáp ngài.”

Nói xong thì quỳ gối trước mặt Lê Thương, dùng ánh mắt cầu xin nhìn người trước mặt.

Lê Thương hơi nhíu mày, vẻ mặt vốn ôn hòa nhất thời lộ vẻ không vui, cho dù ngữ điệu vẫn như vừa rồi nhưng lại khiến người khác cảm thấy không còn ấm áp như gió xuân nữa.

“Anh Hùng, xin anh đừng như vậy, nếu không tôi sẽ cho rằng anh dùng cách này để ép buộc tôi.”

Hùng Thạch Nghị vừa nghe thấy giọng điệu không vui này lập tức đứng dậy ngồi lại sofa, mở miệng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không có ý đó, xin lỗi, tôi chỉ mong ngài suy nghĩ lại một chút mà thôi, thật sự… vô cùng xin lỗi. Tôi ăn nói vẫn luôn vụng về như vậy… nhưng xin ngài hãy tin tôi, tôi không có ý dùng cách này để ép buộc ngài…”

Lê Thương cảm thấy nếu mình không nói chút gì đó thì lính gác trước mặt mình sẽ luôn nói xin lỗi lộn xộn không đầu không đuôi như vậy, vì thế ngắt lời đối phương:

“Tôi đã hiểu được đại khái tình huống của anh ta rồi, tôi cũng rất mong có thể giúp được anh. Nhưng đành xin lỗi, tôi cảm thấy năng lực của tôi không đủ để nhận lần ủy thác này. Không phải do tôi cố ý muốn thoái thác, nếu anh hỏi thăm kỹ càng thì hẳn cũng từng nghe qua tin tức về tôi, cũng biết tôi chỉ từng tiếp nhận huấn luyện ở tháp một năm. Vừa nãy anh cũng đã nói, trước đó quân đội có phái dẫn đường đi chữa trị nhưng đều thất bại, tôi không cảm thấy tay nghiệp dư như tôi giỏi hơn những dẫn đường được huấn luyện chính quy bài bản kia. Thế nên tôi không thể nhận nhiệm vụ này được, xin lỗi.”

Nghe những lời này của Lê Thương, trên mặt Hùng Thạch Nghị không có biểu tình bất ngờ nào, chỉ là dường như tinh thần sụp đổ trong nháy mắt, cả người trở nên vô cùng sa sút.

Hùng Thạch Nghị thất hồn lạc phách đứng dậy, vừa dùng ống tay áo lau nước mắt vừa nói: “Tôi biết, trước khi tới đây tôi đã biết rồi. Ngài không cần cảm thấy có lỗi, tôi không trách ngài đâu, tôi biết những lời ngài nói đều là thật lòng. Trước khi tới đây tôi đã hỏi thăm rất nhiều người, tất cả mọi người đều nói không còn cách nào, bảo tôi bỏ cuộc đi. Tôi đã cố gắng hết sức rồi, chỉ là… tôi không làm được như vậy.”

“Cậu ấy từng là anh hùng bảo vệ đất nước, huân chương mà cậu ấy nhận được có thể đeo đầy cổ, nghĩ tới việc cậu ấy sẽ bị bắn chết vì biến thành dã thú có thể gây nguy hiểm cho dân chúng, tôi… tôi chỉ cảm thấy cậu ấy không nên rơi vào kết cục như vậy…”

Lê Thương dao động, trước khi đối phương sắp mở cửa bước ra ngoài, anh đứng dậy mở miệng: “Chờ đã.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.