Tôi Sẽ Không Lấy Đi Đồ Vật Của Anh
Sở Diễn nói rất nhẹ nhàng nhưng phản ứng của đại chúng lại là khó tin.
Người có cung phản xạ siêu dài-Sở Thiên Khoát ngay từ đầu còn chưa phản ứng được y đang nói cái gì, chỉ theo bản năng cho rằng con trai lại muốn duỗi tay xin tiền, vì thế gật đầu nói: “Được nha, được nha.”
Sau đó động tác ăn cơm của ông ta đột nhiên dừng một chút, cảm giác cơm cũng nuốt không nổi nữa, cau mày phân tích từng câu từng chữ Sở Diễn nói có ý gì.
Sau đó ông ta đại kinh thất sắc* nhìn đứa con trai lớn vốn dĩ tinh thần bình thường của mình, nghĩ thầm sao y lại bắt đầu nói lung tung rồi?
*Kinh sợ tới tái cả mặt mày
Ông ta muốn mạnh mẽ lay lay bả vai của con trai, hơn nữa điên cuồng hét lên: “Con thanh tỉnh chút đi!!”
Đáng tiếc trong đôi mắt của con trai lớn không có chút dấu hiệu thần kinh thác loạn nào.
Sở Thiên Khoát chỉ có thể vô lực hỏi: “Vì sao? Hắn khi dễ con?”
Sở Diễn ôn thanh nói: “Không phải, chỉ là con muốn từ bỏ.”
Sắc mặt y bình đạm: “Nói thật, con cảm thấy bọn con không hợp.”
Ở cốt truyện tiếp theo, Lăng Phong vì bảo vệ Sở Thiên Khoát mà bị thương, trong lòng Đoạn Trạch Vân sẽ sinh ra trìu mến với hắn, dần dần động tâm.
Mà Sở Diễn lựa chọn sẽ yên lặng rời đi.
Không có y cản trở, y tin tưởng thân thế của Lăng Phong sẽ rất nhanh bị mọi người phát hiện.
Nhất định sẽ.
Còn y…. Y sẽ tới một nơi ai cũng không tìm thấy, an hưởng tuổi già.
Nhưng những điều này qua lỗ tai Sở An lại xuất hiện ba phiên bản.
Một, anh cả cậu ta rốt cuộc chịu không nổi sự coi thường của Đoạn Trạch Vân, bắt đầu tự sa ngã.
Hai, anh cả cậu ta bụng đầy tâm cơ, lấy lui làm tiến, chuẩn bị lợi dụng quyền lực của phụ vương mạnh mẽ ép hôn.
Ba, anh cả cậu ta yêu mà không được, não bộ sung huyết, cuối cùng thất tâm phong*.
*Bệnh rối loạn nhịp tim
Còn cụ thể là phiên bản nào, Sở An tạm thời chưa có kết luận.
Sở Thiên Khoát thở dài một hơi, dùng tay vỗ vỗ bả vai Sở Diễn, hỏi: “Việc này con đã nới với Đoạn Trạch Vân chưa?”
Sở Diễn cực kỳ tự tin: “Chưa nói, nhưng con nghĩ hắn nhất định sẽ đồng ý.”
Sở Thiên Khoát ý vị thâm trường nhìn con trai.
Đứa con trai này của ông ta cực kỳ không bình thường, y không bình thường ở chỗ y tự tin đến không giống người bình thường.
Tự tin rằng người khác nhất định sẽ không muốn ở bên y là cái quỷ gì, còn cười vui vẻ như vậy!
Nhìn anh cả như vậy, trong lòng Sở An cũng chậm rãi nghiêng về dự đoán thứ ba của mình.
Anh cả choáng váng rồi, choáng váng thật rồi.
***
Đời trước vào lúc này, Sở Diễn mỗi ngày đều thấp thỏm vạn phần, cách cốt truyện cha con tương ngộ càng gần, y lại càng sợ hãi, mất ngủ hàng đêm, tinh thần suy sút.
Nghĩ như vậy, cũng khó trách lúc ấy y đột nhiên sinh bệnh.
Nhưng hiện tại, tâm tình Sở Diễn thực bình đạm, yên lặng chờ đợi kết cục thuộc về mình, mỗi ngày theo lẽ thường nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, tâm tình tốt đẹp.
Trừ cái này ra, trước khi chuẩn bị rời đi y cần phải giải quyết hết tất cả phiền toái có thể giải quyết được.
Biết được tin tức Sở Diễn hồi cung, Đoạn Trạch Vân vừa nghe được tiếng gió đã lập tức đến bái phỏng.
Thời điểm hắn tới, Sở Diễn vừa mới nạp xong điện cho con chip, còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng, ánh mắt nhìn hắn có chút mờ mịt.
Đoạn Trạch Vân biết đó là bởi vì thị giác của y còn chưa hoàn toàn khôi phục, đang chậm rãi đẩy ra sương đen để thích ứng ánh sáng.
Qua vài giây, Sở Diễn rốt cuộc nhìn rõ Đoạn Trạch Vân.
Nói thật, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, Đoạn Trạch Vân có cảm giác sau khi trọng sinh, Sở Diễn không quá giống trước kia.
Đó chính là ánh mắt của Sở Diễn nhìn hắn không hề mang theo tình yêu điên cuồng nồng cháy như đã từng.
Đây vốn là kết quả mà trước kia hắn hy vọng nhất.
Nhưng hôm nay, hắn vậy mà có chút không thích ứng được.
Nhưng không sao, nếu trước kia là Sở Diễn ra sức theo đuổi hắn, vậy hiện tại đổi lại cũng là việc nên làm.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ lười biếng rơi trên vai Sở Diễn, mạ lên một tầng ánh sáng mơ hồ, lông mi y nhỏ dài, ở dưới ánh dương ấm áp trông cực kỳ nhu hòa tinh tế.
Đoạn Trạch Vân si mê nhìn y, sau đó chậm rãi đi qua, ôn nhu dò hỏi: “Nạp điện cho con chip rất buồn đi, có muốn tôi bồi em đi ra ngoài một chút không?”
Sở Diễn bình tĩnh nhìn hắn, trong ánh mắt còn chứa một ít cảm xúc phức tạp.
Y nhìn một hồi, sau đó hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cũng được, không buồn.”
Sở Diễn cảm giác EQ của mình thật cao, ví dụ như câu trả lời y vừa mới nói rất có trình độ, không nói tốt, cũng không nói rằng không tốt, nhưng lại vô hình trung đạt tới hiệu quả uyển chuyển cự tuyệt!
Y không khỏi cảm thấy kiêu ngạo về mình.
Đoạn Trạch Vân cũng cảm nhận được thái độ ba phải cái nào cũng được của y, vì thế lấy lui làm tiến ngồi ở bên cạnh bồi y.
Hắn cách Sở Diễn rất gần, Sở Diễn nhíu nhíu mày, theo bản năng lùi về bên kia.
Trước khi nạp điện cho con chip Sở Diễn có viết chút bút ký, bởi vì quá mệt nhọc, đầu gục xuống, không cẩn thận để lại một nét mực trên mặt mà không biết.
Giờ phút này Đoạn Trạch Vân ngồi gần y như thế, thấy được nét mực kia cực kỳ rõ ràng, ánh mắt vừa động, theo bản năng duỗi tay muốn chạm vào.
Trong nháy mắt ngón tay của hắn chạm vào mặt Sở Diễn, người nọ giật mình đứng lên, một bàn tay che mặt, ánh mắt nghi hoặc nhìn vị hôn phu của mình.
Hồi tưởng lại trước kia khi Sở Diễn vào vai vạn người ghét, hệ thống cũng thường yêu cầu y động tay động chân với Đoạn Trạch Vân, ví dụ như chủ động kéo tay, hoặc là chọc chọc vào áo.
Mỗi lần Sở Diễn làm như vậy đều cảm thấy rất chột dạ, bởi vì y biết Đoạn Trạch Vân cực kỳ phiền chán những động tác nhỏ đó, nếu không phải là ngại thân phận Hoàng tử của y, khẳng định đã ngay lập tức trở mặt.
Mỗi lần y làm những việc này đều phải trải qua quá trình xây dựng tâm lý.
Ngươi tưởng tượng đi, cảm giác này giống như là một học sinh hư chuyên mắc lỗi mỗi ngày đều lén lút muốn bắt tay với chủ nhiệm giáo dục.
Thông thường chúng ta sẽ gọi loại hành vi này là tự tìm đường chết, hoặc là muốn rời khỏi thế giới tươi đẹp này.
Nhưng bây giờ “Chủ nhiệm giáo dục” này vậy mà lại trở nên ôn nhu như nước, khuôn mặt mang theo nụ cười cẩn thận dè dặt chạm vào khuôn mặt của học sinh hư.
Việc này hợp lý sao?
Nếu việc này hợp lý, đây quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ!
Đoạn Trạch Vân nhìn ánh mắt sợ hãi của Sở Diễn, biểu tình cứng lại, nhưng rất nhanh ánh mắt hắn lại nhu hòa trở lại, dùng khăn mặt cẩn thận lau đi nét mực trên mặt Sở Diễn.
Sở Diễn cảm thấy có thứ gì đó đang li kinh phản đạo*, tùy hứng làm điên đảo tuyến thế giới.
*ly kinh phản đạo: thành ngữ ý chỉ coi thường luân lý, không theo khuôn phép.
Môi y khẽ nhúc nhích, bức thiết muốn đánh vỡ cục diện hiện tại.
Y muốn nói với Đoạn Trạch Vân rằng y đã xin chỉ thị của phụ hoàng xin giải trừ hôn ước với hắn, hắn cũng không cần phải làm tốt nghĩa vụ của một vị hôn phu nữa.
Không cần đối xử tốt với tôi.
Không cần phải ôn nhu với tôi.
Những thứ này đều thuộc về Lăng Phong, tôi chỉ là một chiếc bánh răng hư hỏng, không cẩn thận đi tới thế giới không thuộc về mình này.
Nhưng mà hành vi tiếp theo của Đoạn Trạch Vân lại khiến trái tim yếu đuối không chịu nổi sóng gió của y càng thêm hoảng loạn thất thố.
Hắn hắn hắn hắn vậy mà lấy từ trong túi áo ra tín vật định ước kiếp trước hắn đã tặng cho Lăng Phong!!!
Đó là di vật mà mẫu thân Đoạn Trạch Vân để lại, là một chiếc nhẫn được khảm đá quý xanh ngọc, tuy rằng tạo hình mộc mạc, nhưng vào đông thì như lò sưởi nhỏ, vào hè thì mát mẻ tựa suối.
Quả thực là ấm bảo mùa đông, quạt điện nhỏ mùa hè.
Chiếc nhẫn ưu nhã này còn có một sợi dây tinh xảo bằng bạc, trông lả lướt đáng yêu, hoàn toàn có thể đeo như vòng cổ.
Đời trước, Đoạn Trạch Vân đã đặt nó vào tay Lăng Phong.
Đời này, Đoạn Trạch Vân tự mình đeo nó lên cần cổ thon dài của Sở Diễn.
Hắn giống như thở ra một hơi nhẹ nhõm, nâng mặt Sở Diễn lên, trong mắt tràn đầy tình yêu.
Hắn dùng chất giọng ôn nhu đến cực điểm nói: “Em đeo nó trông rất đẹp mắt.”
Sở Diễn nhìn vẻ mặt thâm tình của Đoạn Trạch Vân, cả người đều choáng váng.
Sai rồi, sai rồi, hoàn toàn sai rồi!
Cho dù như thế nào cũng không nên là tình huống này!!
Y chỉ là người mạo danh thay thế, vốn là một người không nên tồn tại ở đây.
Nhưng tín vật đính ước này vì sao lại ở trên cổ y!
Sở Diễn khiếp sợ cả người run rẩy, mặt đầy hoảng loạn.
Y giống như bị điện giật mà kéo vòng cổ xuống, động tác thô bạo như thế, thậm chí thiếu chút nữa làm mình thương.
Biểu tình của Đoạn Trạch Vân ở kia một khắc kia cũng đình trệ lại.
Mọi thứ tựa hồ điên đảo trắng đen.
Đời trước, bọn họ dường như cũng là như vậy, đồng dạng Sở Diễn cũng mở to hai mắt, ánh mắt mơ hồ nhìn Đoạn Trạch Vân tự mình từng chút từng chút một xé nát lá thư tình y đã viết cả một đêm như thế nào, sau đó rơi xuống đất, hóa làm tro bụi.
Nhưng mà khi đó suy nghĩ của Sở Diễn chính là, nếu sớm biết như vậy mình tùy tiện lấy một tờ giấy nháp bỏ vào là được, hắn cũng không đọc ( không kiểm tra tác nghiệp) mà.
Nhưng tại một khắc này Đoạn Trạch Vân lại vô cùng đau lòng.
Không phải đau lòng chiếc nhẫn kia.
Mà là đau lòng Sở Diễn không xem trọng tâm ý của hắn.
Nhưng hắn lại không có cách nào oán trách người nọ, bởi vì đời trước những việc hắn làm với y lại càng quá đáng hơn.
Nhưng Đoạn Trạch Vân lại không biết, Sở Diễn rất đau lòng chiếc nhẫn kia, bởi vì thứ này nếu làm hỏng y có bán chính mình đi cũng không đền nổi!
Sự hy sinh này vẫn rất đáng giá, nhẫn không có việc gì, nhưng Đoạn Trạch Vân nhất định sẽ phát hỏa, sẽ tức giận với y, còn cả thất vọng nữa.
Y tự tin nâng mắt lên, cảm thấy giây tiếp theo mình nhất định sẽ nhìn thấy Đoạn Trạch Vân thẹn quá hóa giận, y thậm chí đã chuẩn bị tốt việc bị đánh.
Sau đó y thấy được trong mắt Đoạn Trạch Vân là sự đau đớn khôn tả.
“…..”
Không phải, mọi việc là như thế nào đây?
Tức muốn hộc máu đâu? Thẹn quá hóa giận đâu?
Người đàn ông đáng thương như một chú chó lớn trước mắt là như thế nào đây!
Bàn tay Sở Diễn có chút run rẩy, y thật cẩn thận đặt lại vòng cổ vào tay Đoạn Trạch Vân, tuy rằng trong lòng có chút sợ hãi, nhưng là trong mắt y lại là sự kiên định chân thật đáng tin: “Thứ này anh cầm lấy, tôi tuyệt đối sẽ không muốn.”
Ánh mắt Đoạn Trạch Vân như máu nhìn Sở Diễn, môi run rẩy hỏi: “Vì sao?”
Sở Diễn khẩn trương mà mím môi, sau đó thành thật nói: “Sẽ có người thích hợp với nó hơn, nhưng… Người này không phải là tôi.”
Đến thời cơ thích hợp, y sẽ rời đi, y có thể đi tới chân trời góc biển, nhưng dù sao cũng sẽ không ở lại Đế tinh.
Nhưng Lăng Phong không giống vậy, hắn là vai chính của quyển sách này, hắn nên sống rực rỡ lấp lánh.
Dừng ở đây thôi, y không thể lấy đi nhiều hơn được.
Ánh mắt Đoạn Trạch Vân nhìn thật sâu vào Sở Diễn đang trốn tránh, nén lại trận bi thương trong lòng, gằn từng chữ: “Thứ này chỉ thuộc về em, hoặc là em giữ lại, hoặc là tôi phá bỏ nó.”
Hắn tựa hồ khôi phục lại tư thái của thượng vị giả, thậm chí còn có thể cao cao tại thượng nói một câu: “Muốn làm như thế nào, em tự mình chọn.”
Nhưng thực tế chỉ có mình hắn biết, cánh tay hắn giấu sau lưng đang nhịn không được mà run rẩy.