……
Sở Diễn ôm lấy quyển trục thật dày kia, sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là trái tim kích động, tay run rẩy.
Y nhìn điều này so với với điều kia còn khó hiểu hơn, tức khắc cảm thấy áp lực như núi, không biết theo ai.
Y đánh bạo dò hỏi quản sự: “Nếu, tôi nói là nếu thôi, nếu tôi không cẩn thận phạm vào một điều cấm kỵ trong đó…. Thì sẽ có hậu quả gì?”
Quản sự cũng không nói dối, cực kỳ khách quan nói: “Bị đánh ít nhất ba ngày không bò dậy nổi.”
Sở Diễn không muốn bò dậy nổi, y run rẩy nói với quản sự: “Xin hỏi…. Khi nào tôi có thể về nơi dưỡng lão…. Không phải, chỗ tôi ở.”
Quản sự híp mắt mỉm cười: “Đương nhiên là khi nào Tổng thống cho cậu rời đi rồi.”
…….
Sau khi quản sự đi mất, một mình Sở Diễn lẻ loi nhìn thiếu niên mặt vô biểu tình đắm chìm trong thế giới của mình.
Đây là một thiếu niên có chứng mù mặt, mỗi ngày những người mà cậu ta nhìn thấy đều là người mới.
Nếu không có người giám thị, Sở Diễn cảm thấy mình có thể chó một chút, lẳng lặng ngồi trong góc phòng chờ thời gian trôi đi.
Ngay khi ý tưởng trốn trong góc phòng nào đó lười biếng ngo ngoe rục rịch, thiếu niên vẫn luôn cúi đầu đột nhiên giống như cảm giác được cái gì chậm rãi nâng mặt lên, sau đó nhạy bén phát hiện sự tồn tại của Sở Diễn trong căn phòng rộng lớn.
Sở- ý đồ trốn tránh- Diễn: “……”
Không sao, thiếu niên này căn bản không nhớ y là ai, bình tĩnh, bình tĩnh…..
Nhưng trong nháy mắt Quân Vong nhìn thấy Sở Diễn, đôi mắt liền sáng ngời.
Đây căn bản không phải là bộ dáng chưa thấy qua a a a!
Chứng bệnh mù mặt này vì sao đến chỗ y lại sụp đổ a! Việc này không khoa học!
Khi tâm tình Sở Diễn còn đang gập ghềnh bất bình, chưa thể bình tĩnh lại, Quân Vong đã đứng dậy, từng bước một đi tới trước mặt y.
Sở Diễn nhìn thấy cậu ta liền khẩn trương không rõ lý do.
Đến lúc này y đã phải phỉ nhổ chính mình, bởi vì y vậy mà lại sợ hãi một đứa trẻ thoạt nhìn phúc hậu và vô hại như vậy.
Nếu chỉ đơn thuần nhìn chiều cao của bọn họ, hoàn toàn tưởng tượng nổi Sở Diễn mới là đối tượng bị áp chế, người không biết còn tưởng rằng Sở Diễn đang khi dễ cậu bạn nhỏ đấy.
Nhưng sự thật chính là tàn khốc như vậy! Chính là đáng buồn như vậy!
Còn có, ánh mắt của một đứa trẻ sao lại có thể có tính xâm lược như vậy, phảng phất muốn mình chết chìm trong đôi mắt cậu ta.
Thấy thiếu niên càng ngày càng gần, sau lưng Sở Diễn khẩn trương đè lên cửa.
Trong lòng Sở Diễn kỳ thật từng có suy nghĩ chăm sóc trẻ con.
Lúc ấy y nghĩ, nếu tương lai có con, y coi như một người cha ôn nhu, mỗi ngày đều bồi con kể truyện cổ tích, chơi đủ loại trò chơi ấu trĩ nhưng tốt cho trí não, trên mặt đất nơi nơi đều là đồ chơi lung tung rối loạn, sau đó nhanh chóng thu thập sạch sẽ đồ chơi trước khi bị mắng.
Nhưng mà!
Sự tồn tại của Quân Vong hiển nhiên là làm điên đảo trí tưởng thượng của y về phương diện này.
Đầu tiên thứ cậu ta đọc không phải truyện cổ tích mà là kinh tế học gian nan khó hiểu.
Tiếp theo, trò chơi mà Quân Vong chơi có khả năng ngay cả quy tắc y cũng không hiểu được.
Thêm nữa, đứa trẻ mắc chứng tự kỷ như Quân Vong có lẽ không thể chịu đựng được đồ vật của mình bị làm loạn, cho nên căn phòng này của cậu ta mới gọn gàng ngăn nắp tới nỗi gần như khắc nghiệt.
Trong lòng Sở Diễn khóc không ra nước mắt, chỉ hy vọng một ngày này có thể nhanh kết thúc để y có thể sớm trở về làm việc nhà với nhóm người già.
Giây tiếp theo, Sở Diễn bỗng nhiên cảm giác được lòng bàn tay ấm áp.
Hóa ra là Quân Vong ở thời điểm y còn thất thần đã cầm lấy tay y.
Sở Diễn trố mắt nhìn bàn tay đang gắt gao bao vây lấy tay mình, cái tay kia tuy rằng tái nhợt, nhưng lại phá lệ hữu lực.
Sở Diễn đã bị cái tay kia lôi kéo tới nơi mà Quân Vong vừa ngồi.
Quân Vong đưa kết quả mình vừa tính toán ra cho Sở Diễn xem, Sở Diễn nhất thời không rõ ràng lắm cậu ta muốn khoe hay là muốn khen, y cũng chỉ có thể xoa xoa đầu thiếu niên, ôn thanh nói: “Giỏi quá.”
Ngay lúc này, sắc mặt Sở Diễn đột nhiên trắng bệch.
Y đột nhiên nhớ tới, trong quyển trục thật dày kia, hình như có nói rằng tuyệt đối không thể động tay động chân với Quân Vong điện hạ, nếu không sẽ khiến cậu ta phẫn nộ thét chói tai.
Động tác trên tay y tức khắc ngừng lại, run sợ nhìn nhìn bàn tay mình, sợ rằng Quân Vong sẽ hét lên.
Logic hiện tại là như thế này:
Quân Vong không vui = Quân Bất Thần không vui = y sẽ phải cúi chào thế giới này, cùng bầu trời thế giới nói tạm biệt.
Nhưng Quân Vong thuận theo cúi đầu xuống để y tùy ý vuốt v e, thậm chí khi Sở Diễn dừng lại cậu ta còn nâng mắt lên nhìn y một cái, mạnh mẽ bắt lấy cổ tay y, để y tiếp tục sờ.
A?
Đây là tình huống gì?
Chẳng lẽ dưới tình huống tất cả mọi người không biết, tật xấu không thích tiếc xúc với người khác của Quân Vong đã chậm rãi khắc phục.
Chẳng lẽ những thứ bên trong quyển trục kia kỳ thật đã hết thời, cần đổi mới lại một chút, ra phiên bản khác?
Mặc kệ là bởi vì cái gì, ít nhất y không thất thủ, vẫn đáng giá vui vẻ một phen.
Nhưng mà hiện thực nói cho y, làm người không thể vui mừng quá sớm.
Bởi vì sau khi thả lỏng, hướng tay chống ra phía sau, thật trùng hợp, vừa lúc chạm đổ những quân bài domino được xếp tỉ mỉ, chúng nó lấy tốc độ cực nhanh một lá lại một lá đổ xuống, phảng phất như một con rồng dài uốn lượn nghênh đón sụp đổ.
Đương nhiên, đây chỉ là một phép so sánh.
Nhưng Sở Diễn có thể bị diệt sạch như vậy hay không khả năng không phải là một phép so sánh.
Sở Diễn nhớ rõ đến mỗi đêm lão nhân hay nói chuyện với y đã từng nói qua, từng có người không cẩn thận làm đổ quân bài của Quân Vong điện hạ, sau đó đã bị sung quân đến nơi không có một ngọn cỏ bị bắt phải trồng 101 cây!
Sở Diễn nhìn những quân bài hỗn độn đầy đất, trong lúc hoảng hốt đã thấy mình trở thành một người trồng cây vui vẻ, mỗi ngày hát vang: Chỉ cần mỗi người đều trồng một cái cây, thế giới sẽ biến thành nhân gian tốt đẹp.
Nhưng Quân Vong lại tựa hồ không để ý tới những quân bài bị đổ lắm, ngược lại còn rất có hứng thú thưởng thức gương mặt ngốc lăng của Sở Diễn.
Sở Diễn thấy Quân Vong không có ý muốn khóc nháo, lại càng cảm thấy mọi người lo lắng quá.
Xem ra mọi người đều xem thiếu niên này quá mức yếu ớt.
Thực tế cậu ta không như tưởng tượng của mọi người.
Đương nhiên, Sở Diễn hiển nhiên xem nhẹ khả năng mình là người đặc biệt của thiếu niên.
***
Khoảng bốn giờ chiều, quản sự bưng lên một mâm trái cây thập cẩm được cắt gọt tỉ mỉ, đi trên hành lang thật dài.
Đây là thời gian cố định đưa trái cây mỗi ngày.
Quân Vong tính tình quật cường, cũng rất bướng bỉnh.
Mỗi ngày đều cố định thời gian ăn cơm, ngủ, đọc sách, ngay cả ăn trái cây cũng là cố định.
Thật sự rất khó hầu hạ.
Ngay cả lão người hầu ở lâu nhất trong điện, kinh nghiệm phong phú nhất phỏng chừng cũng không thể nắm chắc được mỗi nhu cầu của Quân Vong.
Vậy mà Tổng thống đại nhân lại để một mình Sở Diễn lưu lại nơi đó.
Không cần nghĩ cũng biết, người trẻ tuổi không có kinh nghiệm kia nhất định sẽ phạm phải rất nhiều sai lầm, làm không tốt có khi bây giờ điện hạ đã bắt đầu hét lên.
Có khi Tổng thống đại nhân đang trông vào Sở Diễn phạm sai lầm ở nơi này, sau đó lấy cớ trừng phạt y một chút cũng không chừng.
Rốt cuộc dựa theo lệ thường, Tổng thống đại nhân sẽ ra oai phủ đầu cho mỗi con tin vừa mới đến, khiến cho bọn họ biết thân biết phận.
Quản sự càng nghĩ càng cảm thấy là có chuyện như vậy.
Nhưng khi ông ta mở cửa phòng ra, cảnh tượng trước mắt làm ông khiếp sợ:
Quân bài domino đã sụp đổ toàn bộ.
Căn phòng nguyên bản bày biện ngay ngắn trật tự cũng thay đổi thành một bộ dáng khác, đều bị tùy ý đẩy sang một bên, mà hết thảy đều là vì….. Để con tin của Đế quốc có một chỗ ngủ.
***
Không biết là vì Sở Diễn quá mệt mỏi hay là cả tâm hồn và thể xác đều mệt mỏi, tóm lại trong quá trình làm bạn với Quân Vong đột nhiên nhẹ nhàng ngáp một cái.
Sau cái ngáp này, khóe mắt Sở Diễn rơi xuống một chút vệt nước, ánh mắt thoạt nhìn ướt đẫm mông lung, giống như động vật nhỏ bị mắc mưa trong rừng.
Quân Vong nhìn Sở Diễn như vậy, ánh mắt sâu thẳm, không biết suy nghĩ cái gì.
Sau đó, khi Sở Diễn còn chưa phản ứng lại, y bị Quân Vong ấn ngã trên mặt đất.
Trên mặt đất trải thảm lông xù xù, rất mềm, Sở Diễn ngã trên mặt đất cũng không cảm thấy đau, chỉ là có chút ngốc.
Sau đó y liền thấy Quân Vong cũng nằm xuống, tự nhiên mà lăn vào lồ ng ngực mình.
Cảm thụ được nhiệt độ cơ thể trong ngực, Sở Diễn không tự giác khẩn trương lên, cả người căng chặt.
Nhưng thoạt nhìn Quân Vong cũng không có cảm thấy không khoẻ gì, thậm chí còn nhắm lại hai mắt chuẩn bị ngủ.
Nhưng mà, điều này không bình thường.
Thứ nhất, Quân Vong không thích tiếp xúc thân thể với người khác, bởi vì cậu ta có thói ở sạch rất nặng.
Thứ hai, bây giờ không phải là thời gian ngủ của Quân Vong, thời gian nghỉ ngơi đều là cố định, hơn nữa lôi đả bất động*.
*sấm sét có đánh xuống cũng không thay đổi
Như vậy bây giờ thiếu niên nhắm chặt hai mắt nằm trong ngực mình phải giải thích như thế nào.
Sở Diễn nhìn gương mặt say ngủ của thiếu niên, nhìn bức màn bên ngoài không che được ánh mặt trời, nhìn quân bài nghiêng ngả, nhìn căn phòng, sau đó, sự mệt mỏi nhiều ngày qua chậm rãi ập tới, y từng chút một nhắm mắt lại, chậm rãi phát ra tiếng hít thở đều đều.
Y vừa mới chìm vào giấc ngủ, Quân Vong liền mở mắt, hoàn toàn thanh tỉnh không có một tia buồn ngủ nào.
………
Quân Vong nâng mắt lên nhìn Sở Diễn đang ngủ say, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên một cái cười nhợt nhạt.
Cậu ta dùng ngón tay tái nhợt mềm nhẹ vuốt v e môi Sở Diễn, sau đó lại cọ qua gương mặt, lông mi, cái trán của y.
Quân Vong rất ít khi nghiện thứ gì đó.
Nhưng một khi nghiện rồi thì sẽ chuyên chú trăm phần trăm.
Tỷ như các con số, tỷ như quy luật logic, tỷ như….
Thanh niên trước mắt này.
Okee, đã hiểu sao lại có cái tiêu đề như trong phần 1 rồi, đi sửa đã mn ạ