Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận

Chương 57-1



Kẻ sát nhân bi3n thái

Cư dân mạng thật sự không hiểu được cục diện trước mắt.

Vốn dĩ cuộc gặp mặt công khai này là để phòng ngừa có điều gì không công chính mà cố ý thiết kế không nghĩ tới hiện tại bọn họ lại được thấy một cuộc đại chiến mắng mỏ kịch liệt plus hiện trường thổ lộ tập thể, như là “Em là người quan trọng nhất của tôi”, “Em muốn trả thù tôi như thế nào cũng được”, “Muốn để em trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này”.

Đây là tình huống như thế nào, ba vị trụ cột của Đế quốc vậy mà đều đồng thời ưu ái thứ hàng giả này?

Hơn nữa, từ những lời Lăng Phong vừa nói phân tích ra, không khó để cư dân mạng biết rằng trước đó Sở Diễn mắng hăng như thế, tự miêu tả mình thành một tên tiểu nhân hai mặt chỉ vì quyền thế và địa vị nên mới không tiếc nhẫn nhục, thật ra lại là chân tướng không đầy đủ.

Những cư dân mạng vốn còn đang mạnh mẽ lên án Sở Diễn cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

Sở Diễn làm như vậy có lẽ là vì lấy đại cục làm trọng.

Y không tiếc hy sinh chính mình, lấy việc này để khiến ba vị trụ cột của Đế quốc từ bỏ hành động giải cứu vô ích này, thậm chí để đạt được mục đích này y còn liều mạng hắt nước bẩn lên người mình, để ba người kia hoàn toàn hết hy vọng với y.

Nhưng không ngờ tới những lời khiến lòng người đầy căm phẫn như thế lại là kế hoạch và ngụy trang của người này.

Y chỉ là không muốn ba người này lãng phí sức lực trên người mình.

Tiểu đáng thương gì đây?

Vốn cho rằng đây chỉ là một con tin vô dụng với Đế quốc, không nghĩ tới sau lưng y còn cất giấu nhiều gút mắt như vậy.

Bộ phim này còn cẩu huyết hơn cả những bộ phim truyền hình tôi đã theo dõi trước đây!

Cư dân mạng xem đến huyết mạch sôi lên, mà trong lòng Sở Diễn lại thật lạnh.

Điều này khác hẳn với những gì y tưởng tượng.

Lẽ ra vừa rồi khi y chỉ vào mũi họ mà mắng, nếu đời trước y dám làm như vậy hẳn là sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh*, thiên lôi đánh xuống, không được chết tử tế, vĩnh thế không được siêu sinh!

*Thời xa xưa đã lưu truyền một câu nói rằng kẻ làm nhiều điều ác thì sẽ bị Trời đánh, sét đánh, bị “Ngũ lôi oanh đỉnh”, tức là bị 5 loại sét đánh vào đầu

Nhưng hiện tại, y không những không bị ghi hận, ngược lại còn bị gán cho cái danh [ vô tội ], [ mỹ cường thảm* ], [ nhẫn nhục ], Sở Diễn cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.

*là những nhân vật đẹp đẽ, mạnh mẽ kiên cường nhưng số phận bi thảm

Rất nhanh video đã kết thúc.

Chỉ để lại mấy người Đế quốc mất mát ngồi tại chỗ, nhìn màn hình chậm rãi đen xuống, trong mắt vô thần, buồn bã mất mát.

Trái tim bọn họ bắt đầu kịch liệt phát run.

Mỗi khi người này rời khỏi tầm mắt bọn họ trái tim sẽ trở nên dày vò khó nhịn, giống như bị bệnh, thống khổ bất kham.

Nhưng bọn họ lại có một loại cảm giác khó giải thích.

Đó chính là hình như đây không phải lần đầu tiên người này rời khỏi bọn họ.

Đó là lý do tại sao cảm giác đau khổ này lại mỗi lúc một trở nên quen thuộc hơn, càng kịch liệt hơn, phảng phất như có thứ gì sắp chui lên từ dưới đất.

Tham Khảo Thêm:  Chương 20: Chị em plastic

Khi cuộc họp video này kết thúc, Quân Bất Thần đứng trên đài cao, sắc mặt trang nghiêm tuyên bố: cuộc đàm phán hôm nay tạm thời hạ màn.

***

Khi Sở Diễn kết thúc video, đầu óc vẫn còn trong trạng thái ngây ngốc, chân như đạp lên mây, trong thời gian ngắn không thể hiểu được tình cảnh hiện tại của mình.

Thời An Hà- người chứng kiến toàn bộ sự việc, thò qua tỏ vẻ: “Không nghĩ tới ngày thường nhìn cậu ôn hòa, lúc mắng người lại nhanh nhẹn gọn gàng như vậy, còn không nói lắp chữ nào, tôi càng thêm kính nể cậu rồi.”

….. Mắng chửi người không nói lắp cũng là anh hùng hảo hán gì đó sao?

Thời An Hà tiếp tục nói: “Tuy nhiên, tôi không nghĩ tới những ngày tháng ở Đế quốc của cậu cũng không tốt chút nào, nói đi, bị ba vị đại lão theo dõi là cảm giác gì? Có phải mỗi ngày đều lăn qua lăn lại ở Tu La tràng hay không?”

Sở Diễn hoảng hốt nhìn anh ta, nghĩ thầm điều này không ổn.

……..

Kết thúc hội nghị đàm phán Quân Bất Thần về nhà, vừa vặn nhìn thấy Sở Diễn đang nằm liệt trên ghế sô pha, vẻ mặt đờ đẫn, một bàn tay để trên bàn thường khảy khảy cái cốc thủy tinh trước mặt, ánh mắt trống rỗng phảng phất như đang xuất thần tự hỏi cái gì.

Quân Bất Thần chậm rãi đi tới, tiếng bước chân thả nhẹ không có ý muốn kinh động y.

Sở Diễn nâng mắt lên nhìn hắn, sau đó cười rạng rỡ: “Sao rồi, biểu hiện hôm nay của tôi như thế nào?”

Quân Bất Thần nhìn y trầm mặc không nói.

Sở Diễn trong video chủ động xé rách da mặt, tuy rằng hiệu quả chẳng ra gì, nhưng cũng có thể gián tiếp phản ánh rằng y thật sự không có ý định trở lại Đế quốc.

Y có thể thông qua video nói cho bọn họ biết, cuộc tra tấn bằng điện kia là giả, hắn không động qua một đầu ngón tay của y.

Nếu y nói như vậy, sự uy hiếp từ con tin của Liên Bang lên Đế quốc sẽ không có tác dụng.

Ba người kia cũng có thể thuận lợi đem y về.

Nhưng y cố tình dùng phương thức này đuổi bọn họ đi, ra sức đuổi bọn họ đi.

Vì sao?

Y là tù binh bị hắn cưỡng ép bắt giữ, y không nên nguyện ý lưu lại nơi không phải nhà cũng không phải cố hương này mới đúng, nhưng y lại cứng rắn bẻ gãy đường lui của mình.

Hắn phát hiện mình càng ngày càng không nhìn thấu người này.

Hoặc có thể hắn thực sự nhìn thấu nhưng lại không dám thừa nhận mà thôi.

Sở Diễn tựa hồ có thể bị người ta tùy ý tranh đoạt, nhưng dù y đang ở nơi nào, trái tim y vẫn luôn bay bổng, chưa bao giờ lưu luyến bất cứ thứ gì.

Phảng phất như chỉ cần cho y một cơ hội, tùy thời y đều có thể bứt áo ra đi, không hề lưu luyến.

Cho dù là hắn hay bất cứ người nào y từng gặp đều không đủ trở thành lý do để giữ y lại.

Đây là điều hắn lo nhất, cũng sợ hãi nhất.

Quân Bất Thần biết mình không giữ được y.

Ngày đó, những lời Sở Diễn nói với Tiêu Mục ở thư viện, nó đã trở thành niềm hy vọng của hắn.

Nhưng cho đến hôm nay, hắn càng ngày càng cảm thấy, những lời kia chỉ là để Tiêu Mục thu tay lại, là lý do thoái thác mà thôi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 63

Nội tâm chân thật của y khó có thể nhìn thấu, lại khó có thể nghiền ngẫm.

…….

Đám người Lăng Phong trở về Đế quốc, vẻ mặt mỗi người đều không vui vẻ gì, mưa dầm liên miên.

Hôm nay Sở Diễn nói những lời đó với họ có những thứ không thể phủ nhận.

Bởi vì bọn họ xác thật đã làm chuyện có lỗi với y, đó đều là sự thật không thể phản bác.

Dù sao đời trước Sở Diễn thật sự đã chết.

Chết chật vật bất kham, chết thi cốt cũng không còn, sau khi chết cũng chỉ toàn là bêu danh*.

*danh tiếng xấu, bị bêu rếu

Nhưng hiện tại, việc duy nhất bọn họ có thể làm chẳng qua cũng chỉ là tìm mọi cách chuộc lỗi, đền bù sai lầm của mình thôi.

Bọn họ đã không thể kiềm chế được nữa.

Xem ra kế hoạch kia nhất định phải khởi động.

Trên thực tế, ngay từ giai đoạn đầu của cuộc đàm phán, Chương Tuyển đã chuẩn bị kế hoạch dự phòng.

Hắn luôn làm việc như thế, phải chuẩn bị sẵn sàng cho những biến động tiếp theo, một mặt nghe nhìn lẫn lộn, một mặt đường đường chính chính. Nếu minh không được thì ta dùng ám, chính trực không được thì dùng âm hiểm.

Tóm lại, vì đạt được mục đích hắn có thể không từ thủ đoạn, không kiêng nể gì.

Mấy ngày qua, người của hắn đã vận dụng đủ loại thủ đoạn để có được bản vẽ rõ ràng, rành mạch về hệ thống an ninh trong phủ Tổng thống, còn tiến hành nghiên cứu bẻ khóa đặc biệt và phân tích chiến lược hành động.

Chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ tập thể xuất động, đưa người bị bọn họ đánh mất đoạt lại từ trong tay Quân Bất Thần.

Hơn nữa lúc này đây, bọn họ phải làm tốt hơn nữa.

Để phòng ngừa Quân Bất Thần làm ra những hành động cực đoan hơn, bọn họ còn điều tra ra rằng Quân Bất Thần còn có một em trai cùng mẹ mắc bệnh tự kỷ —— Quân Vong.

Nếu có thể đưa cậu ta cùng tới Đế quốc, vậy thì bọn họ sẽ có một mối uy hiếp với Quân Bất Thần.

Thủ đoạn hắn dùng với Đế quốc, Đế quốc cũng sẽ trả lại nguyên vẹn cho hắn.

Nghe kế hoạch của Chương Tuyển, Lăng Phong luôn luôn chính trực trong mắt cũng ánh ra tia âm hiểm.

Đời này, đây có lẽ là lần duy nhất ba người bọn họ hài hòa như vậy.

Bọn họ có cùng một mục tiêu, đó chính là đưa Sở Diễn bình an trở về từ trong tay kẻ điên Quân Bất Thần, bất kể chuyện gì xảy ra, cho dù phải trả cái giá lớn như thế nào.

Về phần khi đưa Sở Diễn về nên làm thế nào để bù đắp cho y, những điều đó đều sẽ trở thành những việc thực hạnh phúc.

Chỉ cần người này còn ở bên cạnh mình là tốt rồi.

Y muốn gì, bọn họ đều nguyện ý cho, cho dù là tài phú hay địa vị, là tình cảm hay quyền lực.

Chỉ cần y còn ở đây là tốt rồi.

…….

Ở bên trong thư phòng nào đó của Đế quốc, nơi này rời xa ánh mặt trời, chỉ có những tia sáng cực kỳ mong manh. Nửa khuôn mặt của Lăng Phong bị giấu trong bóng tối, trên mặt không hề có một tia ôn nhuận rụt rè nào, trong mắt là một mảnh thâm trầm.

Hắn ấn xuống một cái nút từ khe hở của giá sách, rất nhanh, bức tường được giấu sau kệ sách chậm rãi mở ra, bên trong xuất hiện một cái cầu thang thật dài, trực tiếp kéo dài đến một cái hầm sâu không lường được.

Tham Khảo Thêm:  Chương 422

Lăng Phong từng bước một đi xuống bậc thang, tiếng bước chân nặng nề dội lên mặt tường hầm khiến người ta áp lực.

Trong căn phòng tối đen có một số máy móc tinh xảo đang nhấp nháy, chúng tỏa ra ánh sáng xanh nhạt trông cực kỳ quỷ dị và thần bí.

Hắn ngồi trước một cái máy, ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím nhấp nháy, trong tiếng lạch cạch của bàn phím, hắn nhanh chóng và tinh chuẩn chuyển mệnh lệnh cho người đối diện.

Những dụng cụ này đều do nhân viên nghiên cứu của Đế quốc bí mật nghiên cứu, mục đích chính là phòng ngừa sóng điện từ của Liên Bang chặn hoặc đánh cắp thông tin của Đế quốc, từ đó bảo đảm tuyệt đối tính cơ mật của hành động lần này.

Dưới sự điều động của hắn, những quân nhân đang ẩn náu trong Chính phủ Liên Bang đã thức tỉnh và nhìn chằm chằm phủ Tổng thống cao ngất như hổ rình mồi.

***

Hôm nay thời tiết không tồi, Sở Diễn yên lặng pha cho mình một ly trà.

Mấy ngày nay Quân Bất Thần bị công vụ quấn thân, vội đến chân không dính nhà, Sở Diễn tự tại, ngồi trong thư phòng xem các loại tiểu thuyết lung tung cũng không sợ hãi nữa, cực kỳ vui vẻ.

Ừm, tư vị của tự do.

Vốn nên là một ngày nhẹ nhàng vui sướng, nhưng y lại bỗng nhiên cảm thấy không yên lòng, luôn căng chặt áp lực, tâm tình thoải mái buổi sáng cũng không còn.

Có lẽ là vì thời tiết đang dần dần nóng lên nên s1nh lý cũng bị k1ch thích.

Y nhấp một ngụm trà lạnh, ánh mắt suy tư dừng trên ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, giữa mày có một nét u buồn nhàn nhạt.

Quân Vong đi tới lôi tay y.

Sở Diễn cúi đầu nhìn cậu ta, ôn thanh hỏi: “Sao vậy?”

Thừa dịp Quân Bất Thần không ở đây, Quân Vong chỉ chỉ phòng mình, ý bảo Sở Diễn bồi cậu ta đọc sách.

Sở Diễn nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, từ sau khi mình trầm mê sách vở không thể tự kềm chế, bất tri bất giác lại vắng vẻ đứa nhỏ này rất nhiều, ngẫm lại lại thấy có vài phần giống tra nam, thật là tội lỗi.

Vì thế y nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn, xoay người chuẩn bị đi theo Quân Vong vào nhà.

Cùng lúc đó, quản sự đang ngồi trong phòng cười toe toét đếm xem tháng này mình kiếm được bao nhiêu dollar, càng đếm càng vui vẻ, càng đếm càng buông thả, càng đếm nụ cười lại càng khoa trương hơn.

Mà Thời An Hà lại ở trong bếp nghiên cứu thực đơn, từ sau lần phải ăn đồ ăn mặn, anh ta cảm thấy mình phải dùng trù nghệ đánh bại Sở Diễn, chinh phục dạ dày mọi người vì thế vẫn luôn chăm chỉ cày cấy trù nghệ của chính mình.

Nghe nói chap mới jinx ngược lắm mn ạ, Chí Cường độc miệng đã đành đến hành động cũng chẳng ra gì, còn ném cả đồ của Dan đi. Tui nghe mấy người đọc r nói thế đấy, chưa dám đọc cơ. Tui còn nghĩ hay là drop 1 tg đợi hết ngược r đọc tiếp chứ k tội Dan quá, tui thuộc team sủng thụ mà, cầu Chí Cường mất vợ để tui cười vào mặt ổng(¬︿̫̿¬☆)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.