Hình Uyên có nhớ y không?
Trời cuối cùng cũng ngớt mưa.
Nhưng phía chân trời luôn có những đám mây đen nặng trĩu treo lơ lửng khiến người ta không khỏi cảm thấy chán nản ngột ngạt.
Nhìn Sở Diễn cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ trong lòng Tống Chước có chút bất an.
Trạng thái tinh thần của Sở Diễn gần đây rất kém, điều này có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Hoàn toàn trái ngược với thanh niên rộng rãi vui vẻ nó từng biết trước đây.
Và mọi chuyện bắt đầu từ khi nó đưa người này về.
Tống Chước biết việc mình làm là sai nhưng nó thực sự không thể khống chế được thiên tính và bản năng của mình.
Thiên tính của virus chính là chiếm đoạt và cướp bóc, sao nó có thể trơ mắt nhìn người mình muốn lao vào vòng tay người khác không chút do dự được?
Sở Diễn uể oải nằm trên giường, mái tóc rối che khuất đôi mắt.
Y nhìn chiếc còng trên cổ tay mình bằng đôi mắt đờ đẫn vô hồn, trong mắt cũng không có d*c vọng muốn tháo thứ lạnh lẽo này xuống.
Y nhìn về phía đó chỉ như đang tìm một điểm dừng cho ánh mắt của mình thôi.
Tống Chước cảm xúc lẫn lộn bước tới, cúi người, nhẹ nhàng vén phần tóc mái che khuất tầm nhìn Sở Diễn lên.
Sở Diễn giương mắt nhìn nó một cái sau đó lại nhanh chóng rời đi, từ đầu đến cuối trong mắt không có một tia sáng nào.
Trái tim Tống Chước đau nhói.
Nó lấy chìa khóa từ trong túi ra và cẩn thận mở khóa xiềng xích trên cổ tay Sở Diễn.
Không phải để y rời đi mà là vì đã đến giờ đi dạo hàng ngày cùng nhau.
Từ sau khi Sở Diễn đến đây, Tống Chước đã đặc biệt bố trí một hoa viên trong nhà với vườn cây ăn trái rộng lớn để mô phỏng hệ sinh thái tự nhiên.
Chân chính là đóa hoa trong nhà kính.
Trước kia Sở Diễn sẽ nguyện ý đi ra ngoài hít thở không khí một lát nhưng hôm nay không biết vì sao Sở Diễn lại chỉ lắc đầu từ chối.
Tống Chước cứng đờ đứng đó, nỗi bất an trong lòng ngày càng dâng cao, cảm giác như có thứ gì đó sắp vượt qua tầm kiểm soát của nó, hủy diệt và tan vỡ.
Sở Diễn không có sức sống, tòa tháp cổ không có sức sống và một thế giới cũng không có sức sống như vậy.
Khi mới đến đây, Sở Diễn không hợp với nơi này.
Nhưng bây giờ, họ đã hợp lại thành một.
Tống Chước bất an như một đứa trẻ.
Sở Diễn giơ cổ tay lên, ra hiệu cho nó còng tay mình lại.
Đối mặt với hành vi của Sở Diễn, tâm tình Tống Chước càng nặng nề hơn.
Chính nó đã tự tay thay đổi người này.
Chính nó đã tự tay hủy hoại y từng chút một.
Rõ ràng trong lòng đau đớn như rót chì nhưng trên mặt Tống Chước lại không hề biểu hiện mảy may.
Nó nhẹ nhàng vuốt v e trán Sở Diễn, dịu dàng nói với y: “Ngoan, em không khóa anh lại nữa.”
Nghe nó nói xong, trong mắt Sở Diễn không vui cũng không buồn, chỉ nhẹ nhàng quay đầu đi nhắm chặt mắt lại.
Tống Chước vẫn ở nguyên chỗ cũ không biết làm sao.
Nó chỉ có thể nhẹ nhàng đắp chăn cho Sở Diễn, sau đó nhẹ chân bước ra khỏi phòng, chậm rãi đóng cửa lại.
Sau khi nó rời đi, đôi mắt Sở Diễn lộ ra vẻ hưng phấn không thể kiềm chế!
Cuối cùng y cũng có thể say goodbye với cái còng này!
Cuối cùng y đã tiến gần hơn tới mục tiêu trốn thoát của mình!
Trời ạ! Sao y có thể thông minh đến vậy! Tuyệt vời đến vậy! ( Công cuộc mèo khen mèo dài đuôi vô nghĩa)
Sau khi giành được thắng lợi ở bước đầu tiên, Sở Diễn đã tự cổ vũ bằng cách khen ngợi bản thân một cách điên cuồng.
Kỳ thật vừa rồi khi Tống Chước đắp chăn cho mình, y lo lắng đến độ túa mồ hôi khắp lòng bàn tay, sợ Tống Chước vô tình phát hiện ra manh mối nào đó.
May mắn thay, người nọ đắp chăn cho y rồi rời đi mà không phát hiện ra bất cứ điều gì.
Sở Diễn bắt đầu lên kế hoạch cho bước tiếp theo.
Điều y cần làm bây giờ là biết mình đang ở đâu và đồng thời tìm cách chuyển những thông tin này đến Cục Quản Lý Thời Không để Hình Uyên có thể tìm thấy y càng sớm càng tốt.
…Cũng không biết Hình Uyên có sẵn lòng cứu y hay không.
Nhưng cho dù hắn không quan tâm thì Sở Diễn cũng sẽ không từ bỏ ý chí cầu sinh của mình.
Tất nhiên để Tống Chước hạ thấp cảnh giác với mình y cũng sẽ nỗ lực vào vai một nhân vật bị trầm cảm nặng trong suốt thời gian này.
Tới Cục Quản Lý Thời Không lâu như vậy cái khác thì không học được nhưng kỹ năng diễn xuất thì đã tiến bộ rất nhiều.
Nói không chừng sau khi trở về y đã là một nhiệm vụ giả có thể tự làm nhiệm vụ cũng nên.
…
Tống Chước đặc biệt tìm một bác sĩ tâm lý đến chăm sóc y.
Vị bác sĩ này đã có tuổi rồi, giống như một vị học giả già. Có thể thấy được hồi trẻ ông rất đẹp trai, năm tháng đã để lại những vết hằn trên khuôn mặt nhưng cũng mang đến cho ông mị lực của người trưởng thành.
Theo như lời ông, ban đầu Tống Chước muốn tìm một vị bác sĩ tâm lý xấu xí nhưng ông lại nói rằng các bác sĩ ở đây đều trông khá ưa nhìn và họ cố gắng mang đến sự hưởng thụ về mặt thẩm mỹ cho bệnh nhân ngay cả khi không thể điều trị vấn đề tâm lý cho họ, lợi nhuận ổn định mà lại không lỗ gì.
Sở Diễn rất lo lắng về sự xuất hiện của ông ấy.
Y không biết liệu mình có thể qua mắt được vị bác sĩ tâm lý này không.
Hy vọng y sẽ không lấy đá đập chân mình.
Bác sĩ tâm lý tên là Bách Vấn Nam. Khi ông mỉm cười hiền lành gõ cửa, Sở Diễn đang đọc sách.
Dưới sự xuất hiện của ông, không một chữ nào trong sách lọt được vào đầu Sở Diễn.
Cũng may Bách Vấn Nam không có chút tính công kích nào, chỉ khiêng một cái ghế dài đến ngồi đối diện Sở Diễn, sau đó bình tĩnh hỏi: “Anh bạn trẻ, cậu đang đọc gì vậy?”
Loại kịch bản này thường là hỏi những câu vô nghĩa để bắt đầu cuộc trò chuyện giữa hai người, thiết lập mối quan hệ cơ bản giữa các cá nhân.
Sở Diễn không trả lời mà hơi nhấc lên cho ông xem bìa sách.
Y chỉ đang giả vờ đọc sách thôi, y chẳng quan tâm cuốn sách viết gì.
Cuốn sách đó có tên 《 thế giới bi thảm 》.
Bách Vấn Nam nhìn cổ tay mảnh khảnh và khuôn mặt tái nhợt của Sở Diễn, bước đầu kết luận rằng tình trạng hiện tại của y không tốt lắm.
Đương nhiên, ông cảm thấy trong tòa tháp cổ này hẳn là không có ai bình thường, bọn họ ít nhiều đều có bệnh tâm lý.
Ông không khỏi cảm thấy tiếc cho chàng thanh niên này.
Bách Vấn Nam cười nói: “Cậu có thể đặt cuốn sách trong tay xuống, chúng ta trò chuyện một lát được không?”
Sở Diễn cũng không muốn làm khó ông, y ngoan ngoãn đặt cuốn sách sang một bên, đặt hai tay lên đùi, ánh mắt thản nhiên mà nghiêm túc.
Bách Vấn Nam rất thích những bệnh nhân có thái độ tốt như vậy nhưng rồi ông nghĩ lại. Những người trong tòa tháp cổ này về cơ bản không có nhân quyền, bởi vì đây là nơi Tống Chước thống trị và người dân ở đây chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của cậu ta.
Cho nên thanh niên này có thể ngoan ngoãn như vậy hẳn là do bị bức bách mà ra.
Nghĩ tới đây, trong mắt Bách Vấn Nam ánh lên chút đau lòng.
Ông đang định tiến hành quá trình trị liệu tâm lý, dụ dỗ Sở Diễn từng bước một nói ra vấn đề tâm lý của mình nhưng không ngờ trước khi ông mở miệng, Sở Diễn đã quay lại hỏi ông một câu: “Tôi chưa từng gặp ông bao giờ… tôi có thể biết ông đến từ đâu không?”
Dù sao từ khi đến đây y chưa từng gặp qua vị bác sĩ tâm lý hòa ái này.
Ánh mắt Bách Vấn Nam lóe lên, thú nhận: “Tôi bị cưỡng ép từ thế giới khác tới đây. Nói thật, lúc mới đến tôi cũng rất hoảng sợ nhưng chủ nhân nơi này đồng ý trả tiền cho tôi. Huống chi tôi cảm thấy chữa bệnh ở đâu cũng không quan trọng, chỉ cần nơi nào có người cần thì tôi sẽ đến. Hơn nữa chủ nhân nơi này cũng đã hứa rằng chỉ cần tôi làm việc thật tốt sẽ đưa tôi trở lại thế giới ban đầu.”
Không thể không nói, vị bác sĩ tâm lý này quả thực có tấm lòng rộng lớn, tuy bị đưa sang thế giới khác nhưng vẫn bình tĩnh như vậy, ông chưa bao giờ nghĩ rằng có thể sẽ không quay về được nữa sao?
Sở Diễn cụp mắt nhìn về phía cửa sổ cách mình ba mét, như vô tình nói: “Vậy ông có biết Tống Chước làm thế nào để đưa ông tới đây không?”
Bách Vấn Nam nói mình cũng không biết, ông chỉ biết khi mình đang dọn bàn chuẩn bị nấu cơm thì đột nhiên trước mắt tối sầm, sau đó đã ở đây rồi.
Sở Diễn giương mí mắt liếc ông một cái, khóe miệng khẽ cong lên, trong mắt ánh lên chút hung ác, chỉ im lặng nhìn ông chằm chằm.
Yết hầu Bách Vấn Nam cuộn tròn lên xuống, nuốt khan.
Ông đã hành nghề y vài chục năm rồi và đây là lần đầu tiên ông bị bệnh nhân dọa sợ.
Sở Diễn không am hiểu xây dựng bầu không khí kh ủng bố nhưng thời tiết ngoài tòa tháp cổ lại rất hợp tác với y. Bầu trời vốn nhiều mây đột nhiên trở nên dữ dội với giông bão ngập trời hệt như lệ quỷ thê lương gào thét, toàn bộ thế giới nhuốm màu tuyệt vọng.
Rèm cửa bị gió mạnh lọt qua vén lên, hai tay Sở Diễn giao nhau lót dưới cằm, ánh mắt nặng nề nhìn Bách Vấn Nam, chuẩn bị bắt đầu xúi giục.
Y lạnh lùng hỏi: “Bác sĩ, ông thật sự cho rằng sau khi chữa khỏi bệnh cho tôi có thể quay về sao?”
Kỳ thật Bách Vấn Nam cũng không mấy tự tin về điều này nhưng khi nghe Sở Diễn dùng giọng điệu thẩm vấn để hỏi, ông cuối cùng cũng toát mồ hôi lạnh.
Bách Vấn Nam cố bình tĩnh lại, kéo khóe miệng cứng đờ lên: “Trung… Người Trung Quốc sẽ không lừa người Trung Quốc.”
Ông nói thật nhẹ giống như đang tự nói với bản thân vậy, trông rất thiếu tự tin.
Sở Diễn tựa lưng vào ghế, tư thế ngồi cũng không còn quy củ nữa. Trong sấm chớp, sắc mặt y lóe lên, cằm hơi hếch, tựa như đã trở thành một người khác.
Sở Diễn mỉa mai: “Cậu ta không phải người Trung Quốc mà là một con virus, một con virus không bị ràng buộc bởi bất cứ thế giới nào.”
Y dang tay ra, bất lực nói với Bách Vấn Nam: “Thật đáng tiếc, nếu ông thực sự ở đây chữa khỏi bệnh cho tôi tôi nghĩ cậu ta sẽ khen gợi ông một hồi sau đó lặng lẽ giế t chết vì ông đã biết quá nhiều.”
Nghe vậy, cơ thể Bách Vấn Nam run lên nhưng vẫn kiên định nói: “Cậu cũng thật biết nói đùa, cậu đang dọa tôi phải không?”
Sở Diễn cười quái dị: “Tôi chưa bao giờ hù dọa người khác.”
Đoán đúng rồi, bây giờ tôi đang dọa ông đấy.
Nhưng cho dù y có dọa người thì cũng sẽ nói có sách mách có chứng.
Sở Diễn nói tiếp: “Thật ra tôi cũng bị Tống Chước bắt đến đây, cậu ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đưa tôi về.”
“Nhưng tôi không hề lo lắng chút nào bởi vì cấp trên của tôi rất trân trọng cấp dưới của mình. Chắc hẳn bây giờ ngài ấy đang cố gắng hết sức tìm tôi.”
“Mà hiện tại ông đã gặp tôi rồi, nếu để ông rời đi chẳng khác nào lưu lại một mối tai họa ngầm. Ông cho rằng một kẻ tàn nhẫn như Tống Chước sẽ nguyên vẹn đưa ông trở về thế giới của mình sao?”
Ngoài cửa sổ sấm sét cực kỳ náo nhiệt giống như muốn bổ trợ cho bầu không khí trong căn phòng này vậy. Hiệu quả đạt được, mục đích đạt được, hiệu quả hù dọa cũng đạt được!
Bách Vấn Nam nghe y nói vậy ngay cả ngồi cũng không yên nữa, suýt nữa đã ngã xuống đất.
Tóm lại một người sẵn lòng lừa gạt, một người sẵn lòng tin tưởng, hai người này đã sớm đạt được thỏa thuận hợp tác và thiết lập tình hữu nghị cách mạng sâu sắc.
…
“Thưa ngài, dưới sự điều trị của tôi hiện tại Sở Diễn đã chịu ra ngoài đi dạo.”
Nghe xong báo cáo của ông, sắc mặt Tống Chước có vẻ tốt hơn một chút.
Sau đó, Bách Vấn Nam đổi chủ đề: “Nhưng trong quá trình điều trị, tôi phát hiện bệnh nhân dường như rất phòng bị với ngài. Mỗi khi ngài xuất hiện, nhịp tim của bệnh nhân sẽ không đều, căng thẳng, đau đầu và hàng loạt các triệu chứng khác. Tuy rằng rất tàn nhẫn nhưng nếu có thể, tôi hy vọng ngài hãy giảm tần suất xuất hiện trước mặt bệnh nhân xuống.”
Khóe miệng Tống Chước chưa kịp nhếch lên thì tâm trạng đã lại rơi xuống đáy vực.
Bác sĩ tâm lý mà nó tốn bao công sức để mang về đột nhiên biến thành một tên lang băm, thậm chí nó còn cảm thấy việc đưa ông đến đây có thể là một quyết định sai lầm.
Nhưng Bách Vấn Nam lại son sắt thề với nó: “Thưa ngài, nếu tôi không can thiệp kịp thời bệnh nhân rất có thể sẽ bị trầm cảm nặng, sẽ tự làm hại bản thân, lúc đó sẽ khó can thiệp hơn rất nhiều.”
Bàn tay Tống Chước từ từ siết chặt.
Nó nhắm mắt lại, dường như phải dùng rất nhiều sức lực mới có thể kiềm chế cảm xúc của mình.
Cuối cùng, nó chỉ có thể nhịn xuống, yếu ớt nói một câu: “Được rồi, ta hiểu rồi.”
Nó còn đe dọa nốt: “Tốt nhất ông nên cố hết sức chữa trị cho anh ấy. Nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra ông cũng đừng mong sống nữa.”
Bách Vấn Nam nghĩ thầm, có phải ông đang sống trong một triều đại phong kiến nào đó không?
Hiện tại ông thậm chí còn muốn giơ tay hô to – vương hầu khanh tướng, há cứ phải con dòng cháu giống*!
*đây là lời nhắn nhủ của Lý Gia Thành với con cháu của mình, bạn nào muốn tìm hiểu rõ hơn có thể lên gg
Nhưng ông chỉ dám giấu trong lòng. Thực tế khi đối mặt với con virus này, ông chỉ dám phục tùng: “Tôi… tôi hiểu rồi.”
…
Tống Chước thực sự đã nghe theo lời khuyên của Bách Vấn Nam. Sau ngày hôm đó, số lần nó xuất hiện trước mặt Sở Diễn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng…điều này cũng khiến nó hình thành một thói quen xấu, đó là nhìn lén.
Sở Diễn thống khổ cảm nhận ánh mắt nóng rực phía sau mình, khóc không ra nước mắt hỏi Bách Vấn Nam bên cạnh: “Sao tôi lại thấy lưng nóng rát thế này? Cậu ta đang nhìn tôi sao…” “
Bách Vấn Nam cũng khóc không ra nước mắt nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Kết quả là sau khi Bách Vấn Nam yêu cầu Tống Chước hạn chế hành vi nhìn lén đáng xấu hổ này, đối phương đột nhiên nổi giận: “Ông đang lừa tôi đấy à? Tôi đã không tới gần anh ấy rồi, ông còn muốn thế nào nữa?”
Bách Vấn Nam run bần bật, vâng vâng dạ dạ.
Ông nghĩ: Đàn ông khi yêu thật đáng sợ…
Nhưng ngay vào thời điểm quan trọng như vậy, hai người lại bất ngờ phát hiện ra rằng Tống Chước không ở nhà!!
Sở Diễn và Bách Vấn Nam không nói lời nào chỉ nắm tay thật chặt và nhìn nhau với đôi mắt đẫm lệ, hai người đều thấy mình trong mắt nhau.
Theo như lời Bách Vấn Nam, tối nào Tống Chước cũng sẽ ở trong thư phòng khoảng một giờ, không biết làm gì trong đó.
Mà Sở Diễn với cái cớ điều trị tâm lý thi thoảng cũng sẽ cùng Bách Vấn Nam lảng vảng qua thư phòng một lát.
Dần dần hai người đã có một phát hiện lớn.
Đó là kích cỡ thư phòng nhìn từ bên trong và bên ngoài không đồng nhất.
Khoang bên trong của thư phòng chỉ chiếm tầm 2/3 diện tích nhìn từ ngoài vào.
Điều này có nghĩa là có một căn phòng bí mật trong phòng làm việc của Tống Chước.
Sở Diễn quyết định đi vào nhìn xem.
Để tránh cho Bách Vấn Nam đã lớn tuổi vướng vào nguy hiểm, Sở Diễn suy nghĩ kỹ và quyết định sẽ đi một mình.
Trong lòng Bách Vấn Nam không khỏi lo lắng nhưng nghĩ đến việc Tống Chước chiều chuộng Sở Diễn như thế nào, khi đối xử với mình lại giống như tư bản bóc lột sức lao động của nông dân nghèo như thế nào mới thấy nếu xảy ra chuyện gì ông không chắc mình có thể sống sót nhưng Sở Diễn thì có thể.
Nói thật, ông cũng không quá dám đi vào.
Vì vậy ánh mắt ông nhìn Sở Diễn tràn đầy áy náy và xin lỗi.
Sở Diễn cũng không trách ông. Dù sao ngay từ đầu y cũng là người lôi ông vào cuộc, ông vốn có thể thành thật chữa bệnh tật cho y sau đó thu dọn đồ đạc về nhà.
– —-
Sở Diễn đã đến thư phòng của Tống Chước một mình.
Cánh cửa được khóa rất chặt nhưng may mắn thay Sở Diễn là một người có kỹ năng bẻ khóa tốt. Khi còn nhỏ, y thường xuyên bị các bạn cùng lớp chơi khăm khóa lại trong phòng vậy nên y đã rèn được khả năng phá khóa rất thuần thục.
Y lấy từ trong túi ra một cây thép cứng rồi bắt đầu dùng hết sức cạy khóa ra.
May mắn thay, y đã thành công.
“Cạch” một tiếng cánh cửa được mở ra, Sở Diễn cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Mấy giá sách bằng gỗ hơi mục nát chất đầy các loại sách cổ, bìa giống như những pháp trận ma thuật xưa, trông rất thần bí.
Sở Diễn nuốt khan, lo lắng đi vào.
Không giống như những gì y tưởng tượng, thư phòng của Tống Chước trông rất đơn giản. Có những cuốn sách hầu như đã mục nát gần hết cho thấy nhân thiết chăm chỉ đọc sách của virus cũng không phải giả vờ.
Sở Diễn nhìn dọc theo mấy giá sách cho đến hàng cuối cùng, có một thứ khiến y chú ý——
Là một bức họa vẽ Hình Uyên.
Đừng hiểu lầm, điều này không có nghĩa là virus có tình yêu dị dạng gì với Hình Uyên.
Bởi vì trên bức họa này có rất nhiều vết dao, mỗi vết đều rất sâu thể hiện lòng căm thù sâu sắc của nó với Hình Uyên.
Ở chính giữa mày của bức họa là một con dao sắc.
Nhìn hình ảnh này, Sở Diễn có chút đau lòng.
Không sao, đợi y trở về y sẽ chuẩn bị một bức họa Tống Chước cho Hình Uyên, để hắn tùy ý đâm chém.
……Nếu y còn có thể quay về.
Nhận ra những suy nghĩ tiêu cực trong đầu, Sở Diễn vội vàng đập đầu vào đâu đó để ngăn mình lại.
Vốn dĩ y muốn tìm manh mối theo hướng khác nhưng bức họa rách nát đáng thương đó lại như có sức hấp dẫn không thể giải thích được với y.
Y từ từ tiến lại gần và bị thu hút bởi ánh mắt sâu thẳm của Hình Uyên trong bức họa.
Con dao cắm giữa lông mày hắn nhìn có vẻ rất khó chịu. Sở Diễn cố gắng rút con dao ra nhưng cho dù y có cố gắng thế nào con dao cũng không bị lay chuyển.
Cuối cùng y đổi ý, trực tiếp vặn con dao ra…
Đầu óc còn chưa kịp nghĩ ngợi thì tay đã xoay chuôi dao một vòng.
Lần này thực sự có hiệu quả!
Hiệu quả chính là tay y bị đau…
Ngay lúc y đang cau mày không biết nên làm thế nào thì bức tường trước mặt đã từ từ tách ra!
Hai mắt Sở Diễn mở to giống như bà Lưu đến chơi nhà Đại Quan Viên*.
*nhớ k nhầm thì cái này là 1 tập trong phim Hồng Lâu Mộng, có thể hiểu là người nhà quê lên thành phố thấy cái gì cũng mới lạ ấy
Nhìn chung căn phòng bí mật này hơi giống không gian Chủ Thần, dù sao nó cũng rất khác biệt với phong cách châu Âu cổ điển bên ngoài, giống như đang du hành đến một phòng thí nghiệm công nghệ ở tương lai vậy.
Ở đây cũng có bảng điều khiển, cũng có máy theo dõi.
Y mạnh dạn duỗi người, đưa mắt đảo qua đảo lại trên màn hình điều khiển.
Chính xác thì nơi này là đâu?
Sở Diễn không biết.
Nhưng sự mờ mịt này không kéo dài lâu.
Bởi vì y nhìn thấy bóng dáng Hình Uyên.
…
Hình Uyên mặc một bộ đồng phục bó sát nghiêm ngặt, đôi mắt hắn đang tìm kiếm những thông tin cơ bản của thế giới có giá trị tiêu cực cao này.
Không có hơi thở của Tống Chước.
Hà Hồi đứng bên cạnh hắn, ánh mắt lo lắng, vừa giúp hắn cầm áo khoác vừa nói: “Hình Uyên, ngài đã như vậy nhiều ngày rồi. Cho dù ngài có là Chủ Thần cũng không chịu nổi cường độ này đâu.”
Hình Uyên cong tay đặt lên môi, ho vài tiếng, cau mày nói: “Tôi không sao.”
Hà Hồi cắn môi: “Hình Uyên, nếu như ngài nhất quyết muốn tìm y, vậy thì cứ giao nhiệm vụ này lại cho tôi, tôi có thể giúp ngài hoàn thành!”
Lúc này, Hình Uyên nhìn về phía bầu trời xám xịt phía xa.
Trong lòng Sở Diễn đột nhiên run lên.
Nơi hắn nhìn chính là phương hướng của y.
Hình Uyên đã chạm mắt với Sở Diễn mà không hề hay biết.
Trong mắt hắn là nỗi buồn sâu thẳm.
Hắn thì thầm: “Nhưng tôi nhớ em ấy.”
Nhớ em ấy?
Nhớ ai?
Y sao?
Trong mắt Sở Diễn tràn đầy khó tin.
Ngón tay y nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt Hình Uyên, trong mắt chứa chan lưu luyến.
Y khẽ thì thầm: “Chờ tôi, chờ tôi trở về…”
Ngay lúc trái tim y đang tràn đầy ấm áp thì một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía sau.
Thân thể Sở Diễn lập tức cứng đờ, y chậm rãi quay đầu lại một cách máy móc, đôi mắt kịch liệt run rẩy.
Giọng nói kia lạnh băng: “Anh đang làm gì ở đây?”
Happy birthday to meヾ(≧▽≦*)o❤
Còn 1 chưa nữa là hoàn r mn ơiiii. Sáng giờ bận quá, giờ mới đăng được