“Lão gia tử đã bàn xong xuôi với chủ tử, tới năm phu nhân tròn mười sáu tuổi, nếu nàng vẫn nguyện ý sống cùng hắn cả đời, lúc đó hôn sự mới thành. Nhưng nếu phu nhân không muốn, vậy nàng có thể ly hôn, tự mình làm chủ cuộc đời của mình.”
Thanh Chi than một tiếng rồi tiếp tục nói: “Đại khái là tạo hóa trêu người. Bình thường, trước khi lễ thành hôn diễn ra, sẽ có bà mai tới nói cho nhà gái bên kia những chuyện nhà trai yêu thích hoặc kiêng kỵ, nhưng trong hôn lễ của phu nhân, bà mai kia chỉ đi lướt qua, chứ chẳng chịu nói gì cho phu nhân cả.”
Phần sau của câu chuyện này hơi m.á.u chó. Khi còn niên thiếu, Liễu Kiều đột nhiên mất đi thân nhân, đúng là giai đoạn cần người để dựa dẫm.
Tần Lục giúp nàng ấy xử lý sản nghiệp, mọi chuyện đều nghe theo nàng ấy, vẻ ngoài của hắn ta lại đẹp, cứ như vậy, hai người tiếp xúc một đoạn thời gian dài, nàng ấy cũng sinh ra tình cảm với hắn.
Nàng ấy thích Tần Lục nhưng lại ngại ngùng không dám nói, vì vậy quyết tâm tự mình đi học làm điểm tâm, ngày ngày sai người đưa qua cho hắn.
Thế nhưng Tần Lục kia đâu biết tấm lòng của Liễu Kiều. Hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là nàng ấy biết hắn ghét ăn đồ ngọt, nhưng ngày nào cũng sai người mang qua, chắc chắn nàng ấy cực kỳ chán ghét hắn.
Vì vậy, kể từ khi đó, hắn rất ít xuất hiện ở trước mặt Liễu Kiều. Hành động cố tình né tránh này, hiển nhiên đã làm tổn thương trái tim Liễu Kiều.
Hơn nữa sau này Liễu Kiều còn phát hiện ra nội dung khế ước giữa phụ thân nàng và Tần Lục. Bực bội cũ, cộng thêm tức giận mới, khiến cho nàng ấy không cách nào chịu nổi nữa, sau đó mới đùng đùng rời khỏi nhà cũ, chuyển tới sống trong tiệm sách.
Cũng qua chuyện này, Tần Lục mới hiểu, hoá ra Liễu Kiều chưa từng biết tới chuyện khế ước, nàng vẫn luôn coi hắn là trượng phu của mình.
Ngay cả những món điểm tâm đó cũng là nàng ấy cực cực khổ khổ, học mất bao lâu mới làm được cho hắn ăn. Nhưng hiện giờ hối tiếc cũng là vô dụng, hắn chỉ có thể tận lực bù đắp cho nàng. Chẳng qua từ lúc ấy, Liễu Kiều đã không còn muốn gặp lại hắn nữa.
“Hiện giờ phu nhân dọn đến tiệm sách đã được chín năm, nhưng suốt quãng thời gian đó, hai người bọn họ không làm lành được với nhau, cũng không đề cập tới chuyện ly hôn, chúng ta làm nô tỳ, bị kẹp ở giữa, thật sự rất khó xử…… Tương nha đầu, nếu ngươi giúp được thì giúp ta đi, nhưng ngàn vạn lần không được để lộ ra chuyện này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại .]
Lê Tường: “……”
Nàng muốn đứng về phía tiên nữ tiệm sách! Tần Lục kia xứng đáng bị như vậy!
“Ngươi nói xem, rốt cuộc chủ tử nhà ngươi học món ăn này để làm gì? Phu nhân có ăn nhưng không hề biết là hắn làm. Chẳng khác nào tình cảm của hắn không thể truyền tới đối phương.”
Đối với loại người như tiên nữ tiệm sách kia, ngươi tuyệt đối không thể sắm vai người tốt, yên lặng đứng đằng sau lưng. Lúc trước một nữ nhi như nàng ấy cũng dám dũng cảm xông lên một lần, ngươi là một nam nhân, chẳng lẽ không dám xúc động một phen?
Nếu để cho nàng nói…… thôi quên đi, dẫu gì cũng là chuyện nhà người ta, nàng tham gia vào cũng không tốt.
“Được rồi, ta đi làm cá chua ngọt cho ngươi, lần tới nhìn thấy phu nhân, nếu nàng hỏi ta sẽ nói là ta làm. Nhưng ta chỉ giúp ngươi đúng một lần này thôi, lần sau đừng có kéo ta vào nữa, đến lúc đó, chỉ sợ khi phu nhân biết, nàng sẽ nghĩ ta cùng một giuộc với các ngươi.”
Thanh Chi hơi há mồm, thế nhưng nàng ấy lại không nói câu gì. Vốn dĩ nàng ấy đang muốn mở miệng nhờ Lê Tường dạy chủ tử nhà nàng ấy nấu thêm vài món ăn nữa, nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ Lê Tường, chắc chuyện này không quá khả thi.
Đợi một lát sau, Lê Tường đựng cá chua ngọt vào trong hộp đồ ăn mang ra ngoài giao cho Thanh Chi.
“Thanh Chi tỷ tỷ, ta khuyên ngươi nên nói thẳng mọi chuyện cho phu nhân đi.”