Lê Giang một đường chèo thuyền đi lên có chút mệt mỏi, hắn vừa ngồi lên băng ghế, đã không nhịn được than một tiếng.
“Nàng bị bà ngoại của ngươi đánh.”
Hôm nay Lê Giang mang tiền về trả nợ, tất cả mọi người đều vô cùng cao hứng. Sau khi hắn trả xong tiền, đang chuẩn bị qua nhà mẹ vợ đón phu thê hai người tiểu cữu tử qua nhà mình, lại nghe được thôn dân nói nương của Thuý Nhi bị mẹ vợ hắn đánh cho tàn phế, phải nằm trên giường không dậy nổi.
Hắn tìm nửa ngày cũng không tìm được tiểu cữu tử nhà mình, mẹ vợ thấy hắn tới nơi mà hai tay trống trơn cũng mở miệng châm chọc mỉa mai, liên tục xem thường. Hắn lại không tiện vào phòng ngủ của phu thê tiểu cữu tử xem xét, chỉ có thể dẫn theo Quan Thúy Nhi trở về.
Quan Thúy Nhi nhớ tới nương của nàng ấy nằm im lặng một mình trên giường với sắc mặt trắng bệch, nước mắt lại không nhịn được nức nở tuôn ra.
“Ta đã hỏi qua nương của ta, là bởi vì tức phụ của A Thành ca nói của hồi môn của nàng ta vốn để trong đáy hòm, nay lại biến mất, còn nói chỉ có một mình nương của ta là người ngoài bước vào trong đó, vì vậy nãi nãi mới ra tay đánh nương ta. Kết quả nương ta bị ngã vào một tảng đá trên mặt đất, bị thương phần eo, hiện tại hai đùi đã mất tri giác. Cô cô! Biểu muội! Ta, ta, ta có thể hay không……”
Lê Tường hiểu nàng ấy muốn mượn tiền để chữa trị cho nương mình.
Chỉ cần nghe nàng ấy kể cũng biết hiện giờ tiểu cữu mẫu đã bị liệt rồi, loại chuyện liên quan tới cuộc đời của một người thế này, hiển nhiên là phải giúp. Nhưng vấn đề là nàng ấy muốn mượn bao nhiêu.
“Có đưa nương của ngươi tới lang trung chưa? Lang trung có nói cần bao nhiêu tiền bạc không?”
Quan Thúy Nhi sửng sốt, nàng ấy chỉ lo ôm nương khóc lóc một trận, quên cả hỏi lang trung đã tới khám cho nương của nàng ấy chưa.
Lúc này Lê Giang mở miệng.
“Lúc ta chuẩn bị đi thì phụ thân của Thuý Nhi đã hái thuốc trở về. Nhạc mẫu không chịu lấy bạc khám bệnh cho nương của nàng, vẫn dùng phương thuốc của lão lang trung trong thôn, sau đó trực tiếp đi hái thuốc. Ta cũng không biết cụ thể cần bao nhiêu tiền bạc, nhưng khẳng định là phải uống thuốc ngay lập tức. Hôm nay Phúc Tử cũng được một lần kiên cường lên, hắn mang theo tức phụ rời khỏi Quan gia. Ta đưa phu thê hai người bọn họ tạm thời dàn xếp ở nhà của chúng ta trước, dù gì trong khoảng thời gian này chúng ta cũng không ở đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại .]
Quan thị lau nước mắt gật gật đầu, trượng phu đã quan tâm tới đệ đệ nhà bà như vậy, bà còn có thể nói gì được nữa.
“Thúy Nhi, ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ để cho dượng của ngươi mang tiền về.”
Trong lòng Quan Thúy Nhi buông lỏng, nàng ấy lập tức quỳ xuống, Lê Tường lại nhanh nhẹn đưa tay kéo nàng ấy đứng lên.
“Quỳ tới quỳ lui làm gì? Ngươi nghĩ chúng ta là người ngoài sao?”
“Biểu muội…… Ô…… Ta thực xin lỗi ngươi, ta không thể tiếp tục theo ngươi học trù nghệ nữa, ta phải đi về chăm sóc cho nương ta.”
Quan Thúy Nhi hiểu nàng ấy đang muốn từ bỏ cái gì, vì vậy không thể nhịn nổi, bật khóc nức nở, còn thở hổn hển không nói nên lời.
Nghe tiếng khóc, đầu Lê Tường ong ong lên một trận, nàng trực tiếp cầm một miếng khăn sạch sẽ lên bịt miệng nàng ấy lại.
“Cứ lau mặt trước đi đã. Ngươi trở về chăm sóc tiểu cữu mẫu, sau đó một nhà các ngươi kiếm tiền như thế nào? Hay ngươi tính toán mượn tiền nhà ta rồi không trả?”
Lời này có chút nặng nề, Quan Thúy Nhi sợ tới mức nước mắt cũng không dám chảy nữa, nàng ấy vội vàng tỏ vẻ bản thân mình không có suy nghĩ đó.
Nhưng nàng ấy lại rõ ràng gia đình nàng ấy không thể trả được. Phụ mẫu nàng ấy chỉ biết trồng trọt, ngoại trừ nàng ấy có một chút bản lĩnh học được từ biểu muội còn có thể kiếm tiền, gia đình nàng ấy không còn đường đi nào khác.