“Biểu tỷ, trước tiên ngươi thái giùm ta mấy món đồ ăn kèm, nhớ thái hành nhiều một chút nha.”
“Được rồi!”
“Lạc……à nhầm, A Trạch, ngươi cũng bắt đầu nhồi bột đi, ủ nhiều một chút nhé, trong lúc đó băm nhân cho ta.”
“Được!”
Lời của Lê Tường chính là mệnh lệnh trong bếp, sau khi nhận được nhiệm vụ, tất cả mọi người đều bắt đầu bận rộn lên. Lê Tường lại qua mở nắp ba nồi hầm trên bếp, lấy một miếng tai heo ra, thái một miếng nếm thử, hương vị rất vừa vặn, hầm đủ độ, ngay khi vớt ra ăn có chút mềm, nhưng chỉ chờ nó nguội đi một lát sẽ trở nên giòn dai ngon miệng hơn.
Nàng thái một nửa cái tai heo trong tay ra, đầu tiên là cho nương ăn một miếng, lại cho biểu tỷ vài miếng, riêng Lạc Trạch lại không được ưu đãi như vậy, muốn nếm thử thì tự mình đứng lên lấy ăn đi.
Buổi sáng hôm nay, cả nhà ăn cháo ngô, đồ ăn kèm là trứng kho và củ cải chua, không có thịt. Lê Tường chỉ nấu đơn giản để người một nhà ăn cho xong bữa sáng nay.
“Tương Nhi, nhà cách vách mở cửa rồi. Bạch lão đại nói ba mươi phút sau sẽ qua lấy đồ ăn, ngươi cứ vớt trước đi.”
Lê Giang vừa nói, vừa lấy cái mẹt lớn từ trên tường, lại lấy một tấm vải bố sạch sẽ lót lên. Sau đó nàng bắt đầu vớt thịt hầm từ trong nồi ra bên ngoài
Mùi hương trong phòng bếp truyền đi thật xa, người qua đường ngửi được hương vị này còn tưởng Lê Gia Tiểu Thực mở cửa, kết quả đi tới trước cửa, nhìn thấy cửa vẫn đóng, đúng là ngứa ngáy khó nhịn.
Ba mươi phút sau, Bạch gia đẩy xe lấy hàng qua. Lê Giang và Lạc Trạch cùng nhau khiêng hai cái mẹt lớn đựng đầy thịt hầm chuyển lên xe đẩy.
“Bạch thúc, trọng lượng của cái mẹt nhà ta là một cân, lúc ngươi cân có thể nhìn lại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại .]
Bạch lão cười lớn xua tay nói: “Không cần phiền toái như vậy, lúc bán hàng nhất định phải cân, chỉ cần xem bán đi được bao nhiêu cân là ổn mà. Tương nha đầu, nếu hôm nay bán chạy, ngày mai ta lại đến đặt thêm một trăm cân nữa.”
“Được, chẳng qua Bạch thúc à, nếu ngươi muốn đặt hàng, nhất định phải cho ta biết sớm một chút, bằng không mấy ông chủ hàng thịt kia bán hết rồi, đến lúc đó kiếm không được một trăm cân hàng ngươi cũng đừng trách ta.”
“Đừng lo, đừng lo, kể cả khi ế hàng, ta vẫn có đường đẩy đi, kiểu gì cũng không thiếu thịt của ngươi đâu. À, nha đầu này, đây là 800 đồng bối, chỗ còn dư lại thì bán cho ta thịt, để ta mang đi.”
Bạch lão đại đưa mấy chuỗi đồng bối nặng trĩu đặt vào trên tay Lê Tường. Nói thật, hắn đưa chỗ tiền này cũng có chút đau lòng, có điều chỉ cần món thịt hầm này có thể tăng doanh số rượu trong ngày, có chi thêm nữa cũng là đáng giá.
800 đồng bối, cộng thêm một ngân bối hôm qua, đây chính là khoản tiền khổng lồ. Ngoại trừ thuê người vừa trả 80 đồng bối cùng với phí tổn 900 đồng bối, trong nhà nàng đã kiếm lời được 800 đồng bối rồi.
Trong lòng Lê Tường cực kỳ vui sướng, sau khi nàng kiểm cẩn thận số tiền, lại lấy ra 40 đồng bối tiền lẻ đưa cho biểu tỷ và Lạc Trạch mỗi người 20 đồng bối làm tiền thưởng.
Hai người bọn họ đều rất chăm chỉ, làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, chưa từng có ai kéo dài thời gian, hơn nữa làm xong việc trong tay, nhất định sẽ chuyển qua việc khác ngay. Phòng bếp có thể bảo trì sạch sẽ, ngăn nắp như vậy, cũng có một phần công lao của bọn họ, vì vậy chỗ tiền này Lê Tường cảm thấy nên cho bọn họ.
Còn phụ mẫu nhà nàng, bởi vì tiền trong nhà đều nằm hết trong tay bọn họ, hiển nhiên không cần cho bọn họ rồi.
Lê Tường tràn đầy nhiệt tình mang nồi đi cọ, chuẩn bị bắt đầu buôn bán. Bởi vì nồi đã bị món hầm của Bạch lão bản chiếm, cho nên thịt hầm để buôn bán hôm nay của nhà nàng ít tới thảm thương, vì vậy nàng không treo thẻ bài mì thịt hầm ra ngoài.
Dù sao cũng chỉ có mấy cân như vậy, nếu có khách mua lẻ thì bán thịt, còn không thì để lại cho nhà mình ăn cũng được.