Bạc Mộ Vũ dọn vào ở cùng Giang Trần Âm một cách suôn sẻ, xe của nàng đặt ở gara xe nhà Giang Trần Âm. Vì hai người đi làm cùng đường cho nên Giang Trần Âm vẫn đưa rước nàng.
Nàng còn nhớ rõ ngày ở Giang gia hôm đó, khi Hứa Tử Quân nghiêm khắc ngắt lời Tôn Nhược Vi, trong lòng biết rõ nhất định là có gì đó mới không thể nói với nàng, cho nên cẩn thận nhớ lại những từ mấu chốt trong lời nói của Tôn Nhược Vi.
Tiểu thuyết tình yêu, Giang Trần Âm, đồng nhân, bách hợp văn, blog.
Trong giờ làm, đang lúc rảnh rỗi, Bạc Mộ Vũ lấy điện thoại ra mở weibo gõ tìm kiếm tên Giang Trần Âm. Từ sau khi Giang Trần Âm về nước, tin tức liên quan cũng nhiều hơn, nàng cẩn thận tìm các blog gần đây, lần mò từ từ, cuối cùng cũng tìm thấy “đồng nhân” trong lời của Tôn Nhược Vi.
Nàng ấn vào trang chủ weibo của một blog các nhân đang hiển thị đồng nhân Giang Trần Âm, bên trong trang weibo của người này, những thứ thu hút đều dưới dạng văn chương, hơn nữa tất cả đều là tiểu thuyết đồng nhân Giang Trần Âm.
Bạc Mộ Vũ thấy tò mò và nghi vấn, mở xem một chương mới nhất ở đó xem, chỉ là không lâu sau nàng lại cau mày thoát ra.
Trên mặt nàng còn một màu đỏ ửng, nói về đồng tính thì nàng biết, nhưng tại sao chủ blog này lại viết dì Âm… tà ác tới như vậy? Làm người khác đau khổ rồi còn đùa giỡn người ta, rõ ràng đang trong tình trạng đối đầu với kẻ địch rất mạnh vậy mà còn trốn trong góc tối ôm nữ 2 mà chị chị em em…
“Tiểu Vũ, em đang xem gì vậy?” Đồng nghiệp đột nhiên tiến lại gần.
“Không có, không có gì…” Mặt Bạc Mộ Vũ lại nóng thêm, động tác cất điện thoại còn có chút bối rối.
“Chậc, chị thấy rõ ràng em đang xem gì đó, hàng hàng chữ chữ.” Đồng nghiệp chậc lưỡi, nham hiểm tiến sát vào nàng nói nhỏ, “Có phải bắt đầu xem gì đó giới hạn độ tuổi rồi không? Này thì có gì đâu mà giấu, tỷ tỷ có nhiều lắm, có muốn tỷ tỷ chia cho cưng một ít không?”
Bạc Mộ Vũ vội vàng tỉnh thần từ chối: “Không đâu, em chỉ lên weibo tìm kiếm một ít thông tin của minh tinh thôi, tìm ra được rất nhiều thứ.”
Lúc này đồng nghiệp mới buông tha cho nàng, quay trở lại chỗ ngồi than thở: “Weibo là nơi của minh tinh, bây giờ những chuyện quá khứ của các minh tinh đang nổi mới là thứ thu hút sự quan tâm nhất, những chuyện hồi xửa hồi xưa của minh tinh cũng có thể được lôi ra để bàn tán.”
Bạc Mộ Vũ vốn đã khôi phục bình tĩnh sau một hồi ngượng ngùng vì xem văn bách hợp viết về Giang Trần Âm, nhưng vì một câu nói này của đồng nghiệp mà lòng nàng lại khẽ động, một ý nghĩ lập tức xông ra.
Đúng vậy, tìm kiếm, sao nàng lại không nghĩ tới? Năm mà Giang Trần Âm rời đi không hề phong tỏa tin tức, hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ có tin đồn, có lẽ sẽ tìm được chút thông tin từ đây.
Nàng nhìn xem đồng hồ, lập tức tắt đi tài liệu trên máy để bàn, cất đi laptop của mình muốn đi đến phòng nghỉ.
“Này, Tiểu Vũ, em đi đâu?”
“Phòng nghỉ.” Bạc Mộ Vũ không dời mắt, dọn dẹp xong cầm theo bình nước rời đi.
Đồng nghiệp ở phía sau gọi nàng: “Lát nữa đến giờ nghỉ, đi ăn nhớ gọi chị một tiếng nha…”
Trong phòng nghỉ không có ai, rất hợp ý nàng.
Bạc Mộ Vũ tìm một chiếc nghế ngồi xuống, mở ứng dụng tìm kiếm, dựa theo tin tức mà nàng đang nắm nhập từ khóa vào. Từ những từ đơn cho đến các câu, từng bước từng bước tìm kiếm.
Trong phòng nghỉ, trên gương mặt bình tĩnh và đôi mắt trong trẻo của của cô gái lại chứa đựng đầy sự nghi vấn, ánh mắt tập trung trước màn hình máy tính.
Sau một lúc, hàng mi nàng bất chợt nhíu lại, nhỏ giọng thì thầm: “Cách mà Cao Diên theo đuổi Giang Trần Âm có thể nói là dụng hết tâm, bất kể là tặng quà hay làm điều gì đó bất ngờ, chúng đều rất to lớn. Hai người môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, vốn là một đôi rất xứng, nhưng Giang Trần Âm vẫn mãi không chấp nhận sự theo đuổi của Cao Diên, thậm chí còn ra nước ngoài để lẫn trốn và Cao Diên si tình không mang lại kết quả gì.”
Tin này được đăng lên cách đây hai tháng, trên đó viết rất rõ ràng, trước khi Giang Trần Âm ra nước ngoài có từng tiếp xúc với Cao Diên. Thế nhưng, với cái tên Cao Diên này, Bạc Mộ Vũ lại nhớ rất rõ, năm đó nàng chưa từng nghe Giang Trần Âm nhắc đến người này dù chỉ là một lần.
Hoặc nói cách khác, người này không được lòng Giang Trần Âm. Nếu như vậy, khi anh ta theo đuổi Giang Trần Âm và Giang Trần Âm lựa chọn bỏ đi, có liên quan gì đến người này hay không?
Bạc Mộ Vũ bỗng giật mình, nhanh chóng tìm kiếm thông tin từ cái tên Cao Diên.
Theo như thông tin trên mạng thì Cao Diên là một phú nhị đại, nhưng những thông tin bên lề khác thì không có nhiều, những năm gần đây chỉ có hai chuyện đáng nhắc đến. Một là chuyện theo đuổi Giang Trần Âm bốn năm trước, còn chuyện thứ hai là tin tức bốn tháng trước kết hôn với một người mẫu trong nước.
Dường như không có thông tin nào là hữu ích…
Bạc Mộ Vũ nặng nề thở dài, ngã người tựa vào lưng ghế, đột nhiên lòng nàng cảm thấy bất lực.
Bốn năm trước theo đuổi dì Âm, trước khi dì Âm trở về đã kết hôn, đây mà là thông tin hữu ích gì chứ.
Bạc Mộ Vũ buồn bực, quay sang nhìn về cửa kính lớn thì bị ánh dương chói chang chiếu vào đôi mắt.
Nàng theo phản xạ đưa tay lên che, đồng thời lúc này, bỗng nhiên nàng lại thấy thông thấu.
Sau khi Cao Diên theo đuổi thì Giang Trần Âm bỏ đi, đồng thời trước khi bỏ đi, Cao Diên vẫn không từ bỏ ý định theo đuổi. Và mấy tháng trước Cao Diên vừa kết hôn thì không lâu sau đó Giang Trần Âm trở về nước!
Đây là liên kết! Trên thế giới này, làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy, về mặt này nhất định là có gì đó nàng vẫn chưa tìm ra.
Bạc Mộ Vũ không muốn trì hoãn, trong đầu đang nhanh chóng tập trung lại những thông tin then chốt, dự định tiếp tục tìm tòi. Nhưng khi nàng ngồi thẳng dậy, tay vừa chạm vào bàn phím lại chợt nghe thấy một tiếng cười nhẹ.
“Tô tổng?” Bạc Mộ Vũ thu lại ánh mắt quyết liệt, nhân lúc Tô Mạn vẫn chưa đến gần thì đóng lại trang web.
“Huh, em mới thấy tôi?” Tô Mạn dựa vào cửa mỉm cười nhìn nàng.
Bạc Mộ Vũ ho nhẹ một tiếng, đưa tay lấy bình nước sang uống.
Tô Mạn thấy mình đã đoán đúng, nhẹ bước đến gần, hiếu kì hỏi: “Em xem gì mà mê mẩn đến vậy? Vừa rồi tôi cũng không cố ý đi nhẹ.”
Bạc Mộ Vũ chậm rãi lắc đầu, không trả lời.
Tô Mạn lấy một chiếc ghế đến ngồi xuống cạnh nàng, nhìn đến màn hình máy tính của nàng, không khỏi cười hỏi: “Sao thế? Trong phòng làm việc quá ồn sao? Nên mới đến phòng nghỉ làm việc.”
Trên màn hình máy tính chính là tài liệu liên quan đến kịch bản đang viết của Bạc Mộ Vũ, vừa nãy nàng đã rất nhanh mở nó ra.
“Không phải, chỉ là đột nhiên muốn đến đây ngồi một chút mà thôi.” Bạc Mộ Vũ lấp lửng trả lời.
Tô Mạn gật đầu rồi sau đó thở dài, không nói thêm nữa chỉ dựa lưng vào ghế, tay véo mũi nhắm lại hai mắt, trông khí sắc có vẻ mệt mỏi.
Bạc Mộ Vũ thấy vậy, nhỏ giọng hỏi: “Học tỷ thấy mệt sao? Vậy sao không ở phòng làm việc nghỉ ngơi?”
Tô Mạn nở nụ cười, nói: “Tạm ổn, chỉ định nhân lúc nghỉ ngơi đi một vòng xem, không nghĩ là lại gặp em ở đây.”
Bạc Mộ Vũ dừng lại một lát, lướt nhìn đến màn hình máy tính của mình, trong đầu xẹt qua vài ý nghĩ, sau đó hỏi: “Học tỷ, chị biết cái người tên Cao Diên không?”
“Cao Diên?” Tô Mạn mở mắt, “Cũng xem như quen biết, nhưng không thân, sao vậy?”
Nghe thấy Tô Mạn nói có quen biết, tính tình thích tìm hiểu của Bạc Mộ Vũ phát huy, nàng nắm lấy tay vịn của ghế, nhanh chóng hỏi: “Anh ta là người thế nào?”
Tô Mạn thấy nét mờ ám của Bạc Mộ Vũ, cân nhắc tạm thời thu hồi nghi hoặc, trả lời: “Cậu ta quen với ba tôi, theo như tôi biết thì cậu ta cũng xem như là người sạch sẽ trong giới, không có thú vui xấu xa, về vấn đề đạo đức cũng không có gì để nói. Nhưng lại có một chút…”
Tô Mạn muốn nói lại thôi, nhíu mày cho thấy sự do dự.
Bạc Mộ Vũ vẫn chưa nghe được chút tin nào hữu ích cho nên không thể không nói: “Học tỷ, nói tiếp đi.”
Tô Mạn thở dài nói: “Tôi không biết có nên nói cho em hay không, bởi vì nó chỉ là lời đồn mà thôi, tôi không chắc. Có người nói người vợ hiện tại của Cao Diên là do Cao Diên theo đuổi một cách điên cuồng, người này thấy cậu ta kiên trì như thế nên đồng ý. Có vài tin bên lề nói là, cách mà cậu ta theo đuổi cô ấy vô cùng cực đoan.”
“Cực đoan?” Trong mắt Bạc Mộ Vũ liền hiện lên sự kinh ngạc, “Cực đoan thế nào?”
“Cái này thì tôi thật sự không rõ.” Tô Mạn bất đắc dĩ lắc đầu, “Chuyện đó không có nhiều người biết, ngay cả chúng tôi, những người có quen biết với cậu ta cũng không thể nói một cách rõ ràng.”
Đã nói đến thế, Bạc Mộ Vũ cũng không thể tiếp tục hỏi được, chỉ đành gật gật đầu suy nghĩ.
Tô Mạn thấy nàng để ý, không thể không khơi lên nghi hoặc trong lòng, dò hỏi: “Tiểu Vũ, sao đột nhiên em lại hỏi đến Cao Diên?”
Bạc Mộ Vũ nhìn cô một cái, nhàn nhã nói ra lý do biện minh mà nàng đã nghĩ xong từ sớm: “Vừa xem một tin lá cải, có liên quan đến Cao Diên cho nên muốn hỏi chị thử.”
“Em xem báo lá cải?” Tô Mạn như thấy chuyện lạ khó tin nhìn nàng, “Tôi nhớ là trước giờ em chưa từng xem mấy thứ này, trước đây tôi nói một vài chuyện trong giới với em, em lại không hề hứng thú.”
Bạc Mộ Vũ im lặng không nói, uống một ít nước rồi trả lời: “Hiện giờ em cũng không có hứng, chỉ là vô tình nhìn thấy thôi.”
Tô Mạn thấy nàng tự nhiên, mỉm cười rồi không để ý đến nữa.
Buổi chiều, trước tan làm Bạc Mộ Vũ nhận được wechat của Giang Trần Âm, bảo là buổi tối có xã giao cho nên không thể qua đón nàng, định cho người đến đón nàng về.
Bạc Mộ Vũ không cần suy nghĩ liền gửi tin nhắn đến từ chối, nàng vốn không phải là người lười biếng, để Giang Trần Âm đón đưa chỉ là muốn đồng hành cùng Giang Trần Âm, nếu là người khác thì có ngồi xe hay là không thì cũng vậy.
Không bằng nàng chờ tàu điện về nhà, trên đường còn có thể tận dụng khoảng thời gian đó ngẫm nghĩ lại khúc mắc mà nàng vẫn chưa gỡ được.
Nàng đã định xong rồi, nhưng không ngờ là mình cũng có hẹn. Nói chuyện vài câu với Giang Trần Âm thì sau đó Lâm Sơ Vãn nhắn đến, nói là, buổi tối bà Lâm ra ngoài có hẹn với bạn, trong nhà rất buồn chán, hỏi Bạc Mộ Vũ có rảnh hay không.
Vừa lúc Giang Trần Âm có xã giao, hơn nữa Bạc Mộ Vũ cảm thấy mình cũng có vài vấn đề cần Lâm Sơ Vãn giải đáp, nên nhanh chóng đồng ý.
Lâm Sơ Vãn để tài xế đến đón Bạc Mộ Vũ, đồng thời dặn nhà bếp chuẩn bị vài món Bạc Mộ Vũ yêu thích.
Khi Bạc Mộ Vũ đến Lâm gia rồi mới biết được, không chỉ bà Lâm không ở nhà mà ngay cả Tống Mục Thanh cũng vậy, thảo nào Lâm Sơ Vãn muốn hẹn nàng đến. Một căn nhà lớn như thế mà chỉ có sự tồn tại của quản gia và người làm, cho dù có nhiều người đi nữa cũng cảm thấy vắng lặng.
Sau buổi cơm chiều, Lâm Sơ Vãn muốn dẫn nàng vào phòng mình, bước chân nàng chưa đặt đến cửa phòng thì đã dừng lại trước một cánh cửa khác.
Lâm Sơ Vãn xoay lại, “Tiểu Vũ, sao thế?”
Bạc Mộ Vũ vẫn nhìn cửa phòng, từ trong ánh mắt không hề có sự vui vẻ mà ngược lại là sự hoài niệm.
“Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới trước đây khi đi đến phòng chị, phòng của chị không khóa cửa, phòng Ưu Phàm ca cũng không đóng, anh ấy ở trong gọi tên của chúng ta. Anh ấy nói, anh ấy phải đi họp, nếu như chúng ta muốn ăn vặt thì cứ trực tiếp đi qua phòng anh ấy lấy là được.”
Giọng nói nàng cứ chầm chậm, nét mặt buồn bã và ưu thương.
Lâm Sơ Vãn thì thầm nói nhỏ: “Anh ấy còn nói, chúng ta có muốn anh ấy mang qua nhiều một chút hay không, để chúng ta đỡ phải đi qua lấy.”
Cơ thể Bạc Mộ Vũ khẽ động, từ trong hồi ức quay trở về, cuối cùng cũng nhìn cánh cửa kia rõ ràng.
Từ khe cửa không nhìn thấy chút ánh sáng ở bên trong, rất dễ làm cho người khác nghĩ đến, căn phòng ấy thật lạnh lẽo và tối tăm. Không còn bóng dáng của người con trai với giọng nói ôn thuần, tươi cười gọi tên của các nàng, nơi đó chỉ còn lại sự trống vắng vô tận.
Đây là lần đầu Bạc Mộ Vũ cảm nhận được nhân sinh vô thường, khi đối mặt với cái chết mà con người không thể nào phản khán, các nàng không có khả năng để ngăn cản, cho dù có lập tức lấy hết mọi vật chất của cải ra để đổi lấy thì cũng bằng không.
Hết chương
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tôi lại đến để giải thích đây, bởi vì có nhìn thấy một bình luận nói rằng, câu chuyện của Giang Trần Âm chiếm quá nhiều lời văn. Tất nhiên, tôi không có bất kỳ trách cứ gì, tôi đến giải thích là vì có người đặt ra vấn đề, nên chắc chắn sẽ không chỉ có duy nhất một người nghĩ như thế, chỉ là người khác chưa nói mà thôi.
Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ tiếp xúc với nhau trong hoàn cảnh sinh hoạt bình thường, rồi từ từ tình cảm dần chuyển biến, đồng thời vì đại sự thúc đẩy mà tính cách của Bạc Mộ Vũ sẽ ngày càng chững chạc hơn.
Đây chính là nguyên nhân mà tôi không giải quyết gọn lẹ chuyện này, là để chính nàng tự tìm ra rồi tự mình xử lý, lúc đó nàng mới có thể trưởng thành, mới có thể thực hiện lời mà nàng nói muốn bỏ vệ Giang Trần Âm.
Tôi chỉ có thể nói, mỗi một chi tiết, mỗi một nhân vật trong truyện đều có nguyên do và chỗ có ích của nó, tôi viết văn không phải cởi truồng ra trận, không có bản nháp. Tôi có dàn ý và chi tiết, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ phát sinh, mỗi chi tiết phải cường điệu và miêu tả thế nào, sự việc phải chuyển biến ở đoạn nào và chuyển biến ra sao, chuyển biến sao cho hợp lý, những vấn đề này tôi đều lập ra một cách tỉ mỉ và rõ ràng.
Cảm giác từ khi tình yêu chớm nở thì tôi thường xuyên linh ta linh tinh giải thích cốt truyện các thứ, cực khổ cho mọi người phải xem rồi, bắn tim ^_^ ( ed tác giả lái gắt vc :]] )