Để Tôi Được Gặp Em

Chương 30



Ở trung tâm thành phố N có một con sông, chia cắt toàn bộ thành phố thành hai nửa nam và bắc.

Khu phần mềm nằm bên bờ sông Nam Ngạn, hơn mười năm trước được chính phủ phân bổ đặc biệt hỗ trợ sự phát triển của ngành công nghiệp thông tin điện tử và Internet. Một nửa diện tích nhỏ là bãi cỏ cằn cỗi ở khuôn viên cũ của khu N. Trường học đã đấu tranh với chính phủ trong vài năm, sau đó trường đại học được quy hoạch gấp đôi mới coi như thực hiện việc trao đổi thành công.

Địa điểm văn phòng mà Lý Huyền và những người khác thuê nằm ở tòa nhà C của khu phần mềm, mặt chính hướng ra sông. Tuy hầu hết các lập trình viên đều không có sở thích nhìn ra khung cảnh xa nhưng đây quả thực là một khu đất vàng trong khu phần mềm.

Nơi này là do Tề Bạc Nguyên tìm ra, chủ nhà là họ hàng xa của một giáo viên của một khoa khác cùng trường. Mối quan hệ xa đến nỗi bắn đại bắc cũng không tới, còn Tề Bạc Nguyên thì mặt dày với họ gần một tháng, gần như cuối cùng đã mua được với giá rất ưu đãi, đồ dùng có thể dùng được của người khác cũng thuê lại với giá gần như tương đương như cho không.

Lúc đó Lý Huyền đang bận hoàn thành dự án gia công cuối cùng, cũng chưa từng đến đây, chỉ xem sơ đồ mặt bằng và ảnh chụp, sau đó chụp một bản, hợp đồng cũng là Tề Bạc Nguyên ký.

Về sau xảy ra chuyện hoán đổi linh hồn, anh đến cũng không tiện tới, đi tới đi lui, cho tới hôm nay mới là lần đầu tiên anh đến văn phòng.

Có thể là do lái xe đêm quá mệt, dọc đường lái xe cũng không nói chuyện với gì, chỉ im lặng lái xe. Lý Huyền vui vẻ, thanh tịnh, dựa vào ghế sau nhắm mắt lại, chờ cuộc điện thoại của Tề Bạc Nguyên. Trong lúc đó nhớ ra chuyện khác, anh lại lấy máy tính xách tay ra, bật lên, khi đi qua cầu vượt, cuối cùng chuông điện thoại cũng vang lên.

“Alo.” Lý Huyền mở phần mềm thay đổi giọng nói, sau đó bấm nút nhận cuộc gọi.

“Cậu tìm tôi sao? Vừa rồi quên mang theo điện thoại…” Đầu dây bên kia, mơ hồ nghe thấy tiếng mở hộp đồ ăn mua bên ngoài: “Có chuyện gì vậy?”

“Chúng ta chính thức chuyển đến vào cuối tháng, phải không?”

“Đúng vậy.” Tề Bạc Nguyên, một thanh niên được hưởng sự giáo dục cao nhưng có chút mê tín nói: “Tôi đặc biệt nhờ người xem bói. Thầy bói ở phía sau trường học, giá hữu nghị là tám mươi tám tệ, cũng không cần cậu thanh toán.”

“Tuần này cậu qua đó không?” Trong khi Lý Huyền đang nói thì đồng thời tiếp tục lướt web, bất giác nhíu mày, anh gửi tin nhắn cho Dương Nhứ, bảo cậu ta gửi số của Trương Chí Hoa qua cho.

“Về cơ bản là xong rồi, bàn ghế cũng đổi rồi, máy tính tôi đặt đã giao trước một ngày. Tuần này cũng có việc gì, có lẽ sẽ không đến. Không phải tôi bảo cậu chuẩn bị số bản sao và tài liệu bản quyền à. Tuần này tôi làm xong, bây giờ rất khó để lấy bản sao nên phải lấy sớm hơn.”

Công ty hiện đã hoàn tất đăng ký, Lý Huyền và Tề Bạc Nguyên đã online vài vòng, trò chơi đầu tiên mà bọn họ quyết định tiến hành là sẽ sử dụng bản demo do Lý Huyền viết, họ vẫn đang liên tục sửa đổi.

“Có chuyện gì vậy? Có chỉ thị nào khác không?”

“Có.” Lý Huyền nói một cách ngắn gọn: “Gần đây tôi có thể bớt chút thời gian qua đó xem xem. Phía quản lý tài sản có chìa khóa không?”

Đương nhiên không phải là không thể dùng cọng sắt để cạy cửa, mà sợ giám sát tài sản nhìn thấy sẽ không biết giải thích như thế nào cho rõ ràng.

“Cậu muốn qua đó?” Tề Bạc Nguyên cười ngạc nhiên: “Cuối cùng lãnh đạo cũng muốn tới kiểm tra tiến độ  làm việc? Hay là việc bí ẩn của cậu đã xong nên có thể đến làm việc? Cậu tìm bên quản lý tài sản làm gì? Tìm tôi đây này. Khi nào cậu đi? Chúng ta đi cùng nhau nh,ân tiện đưa chìa khóa cho cậu… “

Tham Khảo Thêm:  Chương 270

Lý Huyền chống tay lên cửa kính xe, bất đắc dĩ dội gáo nước lạnh lên người cậu ta: “Chuyện đó vẫn chưa làm xong. Tôi chỉ định xem một chút thôi, không cần cậu đi cùng. Tôi vẫn chưa rõ khi nào, có thể cậu cũng không rảnh.”

“Làm sao cậu không biết tôi không rảnh, tôi thấy là cậu không muốn gặp tôi thì đúng hớn?” Tề Bạc Nguyên nói đùa.

“Đúng vậy. Tôi sẽ kiểm tra xem cậu có làm tốt không, xem có bằng mặt không bằng lòng không nên tôi chắc chắn không thể đi cùng cậu.”

Tiếng tin nhắn đến vang lên, là Dương Nhứ trả lời tin nhắn, nhân tiện báo đã mua đồ ăn và sắp đến nơi.

“Vậy thì được rồi, tuần này cậu đến đó đúng không? Không muốn gặp cũng tôi cũng vô dụng, ngày nào tôi cũng chặn cậu.”

“Cậu bị điên à.” Xe lăn bánh trước đèn xanh, laptop trên chân anh lắc lư, Lý Huyền duỗi tay đỡ lấy: “Tôi thấy là cậu quá rảnh, phải sắp xếp công việc thêm cho cậu rồi.”

Tề Bạc Nguyên bật cười: “Cậu muốn sắp xếp thêm công việc thì đừng viện cớ… Để tôi nói cho cậu biết, lần trước không phải chúng ta đã chọn một vài tạo hình sao? Vòng cuối cùng chúng ta hẹn vào tuần sau, cậu có thời gian thì tốt nhất hãy đến một chuyến… Lý Huyền?”

“Ừ, tôi vẫn đang nghe đây.”

Lý Huyền gửi một tin nhắn cho Trương Chí Hoa, nói rằng điện thoại hết pin nên mượn điện thoại của Lý Huyền, hỏi hắn xem có liên hệ người nào để xóa không mà tại sao trên diễn đàn vẫn còn những bài đăng, video liên quan.

“Nói sau đi, cậu quyết định là được rồi.” Trong xe có chút ngột ngạt, sau khi Lý Huyền gửi tin nhắn xong, ấn mở cửa sổ xuống một chút: “Rốt cuộc là phía quản lý tài sản có chìa khóa không?

Tề Bạc Nguyên nghe xong lời anh nói, biết đến 80% là sẽ không tới: “Quản lý tài sản không có, nhưng trên cửa lớn có đính có một hộp chìa khóa, trong đó còn có một cái dự phòng. Mật khẩu là sáu số tám. Nhưng chỉ có cửa lớn chứ không có chìa phòng làm việc của cậu.”

“Vậy là tốt rồi, vậy mà không nói sớm, cứ vòng vo một hồi.” Xe chạy vào đường hầm, lúc này đèn đột nhiên bật sáng, Lý Huyền nheo mắt ấn màn hình máy tính tối một chút.

“Lại còn chê tôi nói quá nhiều.” Tề Bạc Nguyên tặc lưỡi hai tiếng rồi nói: “Được rồi, cúp máy đây…”

“Chờ đã.” Lý Huyền ngăn lại cậu ta lại: “Bây giờ cậu có bận không?”

Trương Chí Hoa trả lời tin nhắn, hàng chữ phải nói là đầy chua xót, nói rằng đã liên hệ rồi, trang web cũng đã bị xóa, một số bài viết có thể không được chú ý vì không liên quan đến từ khóa nào. Hắn còn không quên giành công nói rằng đã gửi lời chào cẩn thận Weibo rồi nên các điều khoản liên quan chắc chắn sẽ không lên hot search.

“Bây giờ? Sao vậy?” Tề Bạc Nguyên hỏi anh: “Bây giờ cậu còn giám sát nhân viên tăng ca à? Yên tâm, tôi không nghỉ sớm như vậy đâu. Tôi ăn cơm xong sẽ làm việc. Hai ngày nay đã thay đổi cấp độ, lại thêm cả hệ thống xã hội. Tiếp theo là làm văn kiện.”

“Để tôi sửa đổi. Tối nay cậu làm việc chăm chỉ giúp tôi xóa một số bài đăng.”

“Xóa bài?” Tề Bạc Nguyên không ngờ anh đột nhiên nói ra một câu như vậy, nhất thời sửng sốt: “Bài đăng gì, cậu gây chuyện rồi, lên trên mạng xã hội sao?… Xóa bài là phạm pháp đó, anh bạn. Cậu sẽ không đưa đối tác của cậu vào tù chứ? Tôi đã nghĩ loại đùa giỡn này sẽ không xảy ra ít nhất cho đến khi công ty của chúng ta được niêm yết.”

Lý Huyền nghe ra là  cậu  đang nói đùa, cũng không phối hợp cùng: “Trang web bên đó đã chào hỏi rồi, sẽ không gây phiền phức cho cậu. Muốn ăn cơm tù cũng không có chỗ ăn đâu.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1863: Thượng Đế quy Thượng Đế

Tài xế taxi ở hàng ghế trước nhìn anh một cách kỳ lạ qua gương chiếu hậu.

“Vậy thì tại sao cậu không tự mình xóa đi, cậu không biết xoá à?”

Lý Huyền bình thản nói: “Không phải chuyên môn cho nên tôi không nhanh như cậu xóa. Dù sao thời cấp ba, tôi cũng không có kinh nghiệm xâm nhập hệ thống camera giám sát của trường học.”

“… Quả thực cậu chỉ cần nói nửa câu đầu là được rồi.” Tề Bạc Nguyên giả vờ thở dài: “Được rồi, tóm lại là bài đăng gì, nhiều không? Cậu gửi qua đây…”

“Không nhiều lắm, tôi sẽ gửi yêu cầu cho cậu. Tối nay cứ để ý tới cái này là được, cẩn thận, kỹ càng một chút. Chỉ cần mãi không đăng được, lát nữa sẽ không có ai đăng nữa. Tôi sẽ sửa đổi thăng cấp và hệ thống trò chuyện, cậu không phải quan tâm đến chuyện đó nữa.”

“Tất cả đều giao hết cho cậu? Cậu có thể làm hết sao? Cậu không muốn làm pve, hay muốn xây dựng bản đồ…”

“Không sao.” Lý Huyền nhéo nhéo sống mũi.

Tề Bạc Nguyên suy nghĩ một chút: “Tôi sẽ không mất nhiều thời gian để xóa bài đăng đó nên hệ thống trò chuyện cứ để tôi làm. Khối lượng công việc của cậu nhiều quá. Để tôi xem thử bài đăng này… Thịnh Mẫn?”

“Cậu biết cậu ta?” Lý Huyền nghe giọng điệu của cậu ta có chút kỳ lạ.

“Chắc rằng là biết rồi. Cậu ta rất nổi tiếng, vì vậy cậu không để ý thôi.” Tề Bạc Nguyên nói: “Gia Gia rất thích cậu ta,  là một fan trung thành, vừa rồi còn vừa ăn vừa xem bộ phim mới của cậu ta…”

Châu Gia loáng thoáng nghe thấy bọn họ nói chuyện và hỏi Tề Bạc Nguyên rằng cô ấy thích ai, Tề Bạc Nguyên đáp lại với một nụ cười rằng cô ấy thích mình.

“Tại sao cậu lại bảo tôi xóa bài đăng của cậu ta?” Tề Bạc Nguyên dỗ bạn gái xong, cười hỏi anh: “Có phải anh nhận nghiệp vụ mới không?… Không phải dạo gần đây cậu đang theo đuổi những minh tinh một cách bí ẩn đó chứ?”

Lý Huyền thản nhiên nói: “Theo đuổi minh tinh cái gì, tôi cũng không khác gì vái lạy bồ tát.”

“Ừm…?” Tề Bạc Nguyên không thể hiểu nổi: “Bồ tát gì cơ?”

“Không có gì.” Xe đã chạy tới lối vào khu phần mềm, tài xế quay đầu ra hiệu có thể xuống xe, Lý Huyền mở cửa xe: “Cậu làm gì làm đi, tôi còn có chút việc phải làm, cúp máy đây, có gì gọi lại sau.”

Công ty IT quanh năm tăng ca, sắp mười giờ rồi, đèn của nhiều toà nhà trong khu phần mềm vẫn sáng. Từ tòa nhà C, công ty ở tầng 9, cũng không phải quá lớn, chiếm nửa tầng, bên cạnh là một công ty Internet và một công ty luật.

Lý Huyền cầm chìa khóa mở cửa, giơ tay ra bật đèn, phong cách trang trí của công ty rất đơn giản, với tông màu trắng xám rất sạch sẽ. Trên tường phía đối diện cửa là tên và logo công ty bằng kim loại màu bạc- khoa học công nghệ Viễn Nhất.

Mặc dù nói bây giờ sẽ không quay phòng làm việc nhưng Tề Bạc Nguyên vẫn chuẩn bị sẵn phòng làm việc cho anh. Anh đi một mạch vào, trên số cửa phòng cuối cùng viết tên anh, Lý Huyền cầm kẹp giấy thẳng và mở khóa ra. Diện tích rộng khoảng mười mét vuông và có một phòng nghỉ được ngăn cách bằng kính.

Lý Huyền bật điều hòa, mở cửa sổ cho thông gió. Trong phòng nghỉ ngơi kê một chiếc giường nhỏ 1,5 mét nhưng không có chăn hay gối. Anh tìm ngẫu nhiên một cửa hàng để đặt hàng nhưng bây giờ đã quá muộn rồi nên ngày mai sẽ gia. Có điều, tối nay cũng không định ngủ, ngồi trên sô pha một lúc, sau đó lấy máy tính ra và bắt đầu đổi code.

Lý Huyền cứ làm như vậy đến sáng hôm sau, sau khi hoàn thành việc nâng cấp, về cơ bản đã thiết lập bộ khung cơ bản cho hệ thống trung tâm thương mại. Do viết quá tập trung, khi nhân viên giao hàng đến anh ta bấm chuông năm phút đồng hồ khiến cửa quầy lễ tân của văn phòng luật sư bên cạnh bị kinh động, cuối cùng cũng nghe thấy một chút động tĩnh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 45: C45: Chương 45

Sau khi đến công ty vào buổi tối, Lý Huyền căn bản chưa từng rời khỏi văn phòng, đói thì anh sẽ gọi đồ ăn ngoài, buồn ngủ thì ngủ một giấc, tỉnh lại tiếp tục làm việc. Sau khi bị hoán đổi linh hồn, để ứng phó với tình trạng thông báo theo thời gian và đột ngột phát sinh của Thịnh Mẫn thì lịch trình làm việc của anh có phần bị ảnh hưởng. Vì vậy ngay sau khi có thời gian anh luôn cố gắng làm bù lại nhiều nhất có thể.

Nhưng khi anh và Tề Bạc Nguyên nói về tiến độ thì bên kia đã gửi đến một loạt dấu chấm lửng.

‘Tại sao cậu lại bắt đầu không làm con người nữa…’ Tề Bạc Nguyên trả lời với một sự khó tả: ‘Tôi đề nghị cậu nên tốt hơn với bản thân một chút, chúng ta không cần quá vội vàng. Tiến độ khoảng thời gian trước đó của cậu vẫn được miễn cưỡng coi là bình thường, tôi còn cho rằng cuối cùng cậu đã tìm thấy niềm vui nào đó ngoài công việc, tại sao bây giờ cậu lại bắt đầu như vậy rồi?’

Lý Huyền mặc kệ cậu ta, nhưng cũng không ngăn cản đối phương tiếp tục đùa giỡn, khuyên anh tiếp tục theo đuổi minh tinh, bái bồ tát cũng không phải là không thể. Cuộc chiến lời lẽ nhàm chán kết thúc với việc Lý Huyền dọa trừ tiền thưởng.

Trong vài ngày tiếp theo, bọn họ vẫn duy trì thói quen như vậy, trong quá trình đó cũng không quên xác nhận với Dương Nhứ vài lần. Mấy ngày qua, Thịnh Mẫn không thông báo với anh sẽ gấp gáp, vì vậy anh lại tiếp tục công việc. Ngày sau khi làm xong bản đồ là buổi tối, sau khi đưa cho Tề Bạc Nguyên kiểm tra, Lý Huyền cảm thấy bả vai có chút đau, cuối cùng cũng quyết định ngủ một giấc thật tử tế. Nhưng khi nằm trên giường làm thế nào cũng không thể ngủ say, đột nhiên nhớ đến chuyện vài ngày trước gặp phải cậu bé ở thang máy đã đề cập đến vai diễn của Thịnh Mẫn.

Do dự một lúc, anh quay lại trước máy tính và dễ dàng tìm thấy bộ phim truyền hình đó, cổ trang. Vị tiểu hầu gia đó do Thịnh Mẫn thủ vai, vốn là một người giàu có lười biếng, nhưng cha và sư huynh đột ngột chết ở sa trường. Cậu ta vô tình được thừa hưởng tước vị của cha, bị ép phải thành hôn với một quận chúa mà mình không thích…

Cốt truyện cưới trước yêu sau cũ rích, vô cùng sáo rỗng. Theo khiếu thẩm mỹ của Lý Huyền thì bộ phim truyền hình ăn khách này thực sự rất nhàm chán, không biết tại sao nhưng cuối cùng cậu lại không có cửa, thậm chí còn mở hội viên nữa. Nhưng bây giờ xem một tập cảm thấy rất nhàm chán mà chỉ nhìn Thịnh Mẫn.

Không muốn lãng phí thời gian, giữ âm thanh nền, tiếp tục viết code một lúc, cuối cùng mê man chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại đã là buổi trưa, rèm cửa không được kéo chặt, ánh nắng bỏng rát chiếu vào thấy những hạt bụi nhỏ bay lơ lửng trên không. Lý Huyền xoa xoa cánh tay đau nhức, lấy điện thoại đã để cộm dưới cánh tay cả đêm ra.

Trong wechat có một loạt tin nhắn chưa đọc, tin nhắn gần đây nhất là từ Thịnh Mẫn, khoảng ba phút trước.

Mấy ngày nay bọn họ không hề liên lạc, lần nói chuyện trước vẫn là vào cái đêm không hề vui vẻ đó. Lý Huyền bất giác nhíu mày, một lúc lâu mới mở ra, bất ngờ hơn chính là nội dung của tin nhắn.

‘Hôm nay đi học, một người đàn ông tên Lý Minh Cách đến trường tìm anh. Ông ấy tự xưng là cha của anh và nói rằng dạo này tình trạng của mẹ anh không được tốt. Nhất định muốn tôi về thăm, tôi đã thay anh đến đó rồi. Bây giờ đã thăm xong rồi, tôi vừa rời khỏi khu dân cư, sau khi nghĩ lại thì tôi cảm thấy vẫn phải nói với anh một tiếng.’


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.