Để Tôi Được Gặp Em

Chương 86



“Cậu thử động tay một chút xem, thuốc tế chắc đã tan rồi, bây giờ có cảm giác gì không?”

“Có.” Lý Huyền giật đầu ngón tay, vô thức tạo thành tư thế gõ bàn phím.

“Làm việc gì, cậu là… Đánh đàn dương cầm hả?”

“IT.”

“Ồ.” Bác sĩ giống như: “Cũng giống ha, tay quý giá như vậy, sao còn bị để bị thương.”

“Không sao chứ?” Tề Bạc Nguyên vội vàng hỏi: “Giải phẫu thành công chứ?”

“Thành công, rất thành công. Số cậu ta vẫn còn tạm, tổng cộng chỉ may mười mũi, cũng không có ảnh hưởng gì.”

“Có khả năng không bình thường không?” Tề Bạc Nguyên nghiêm túc nói: “Ý của tôi là không có di chứng gì về sau chứ.”

Bác sĩ cũng bị cậu ta chọc cười: “Cái người bạn này của cậu sẽ không có gì đâu, qua một đoạn nữa, vẫn là phải chú ý nhiều hơn, lây nhiễm sẽ không tốt. Đừng ăn đồ cay nóng, đừng đụng nước lã. Treo bình nước biển ở đây rồi quan sát thêm một đêm, để tránh nhiễm trùng lại phiền phức, không còn vấn đề gì nữa. Sáng mai xử lý thủ tục xuất viện, giai đoạn sau cứ đến đổi thuốc định kỳ là được rồi.”

“Không cần thiết.” Lý Huyền nói: “Không cần truyền nước, cứ cho giấy ra viện là được.”

“Cần chứ, sao lại không cần.” Tề Bạc Nguyên vội vàng cắt đứt lời anh nói, rồi nói với bác sĩ: “Kê thuốc đi, tôi đi lấy.”

“Những người trẻ các người thật là.” Bác sĩ nhìn Lý Huyền, mặt mày không vui, vung tay lên, mở tờ danh sách truyền dịch: “Tôi nói không sao là vì sợ hù dọa cậu thôi. Nếu hoàn toàn không có việc gì, vậy còn đường may thì sao? Thời tiết dữ dội như thế này, nếu thật sự bị nhiễm trùng thì cậu chịu đủ đấy.”

“Đúng rồi, phải, cảm ơn bác sĩ.” Tề Bạc Nguyên đáp lời, tiếp nhận đơn truyền dịch, khách khí tạm biệt bác sĩ. Lý Huyền nghiêm mặt, cùng cậu ta đi tới cửa, dừng một chút: “Trước cuối tuần có thể cắt chỉ không?”

“Cuối tuần?” Bác sĩ ghét bỏ nhìn anh một chút: “Đợi thêm một tuần đi.”

Bệnh viện này cách vườn Software một tòa nhà, năm ngoái vừa xây dựng lên, các loại thiết bị đều đầy đủ, mấy tòa lầu cũng được xây dựng vừa nhiều vừa khí phách, từ phòng ngoài cho đến khu nội trú đều bao trọn hai tòa nhà.

Tề Bạc Nguyên vừa đi vừa nhìn đường, không để ý Lý Huyền đã cố lừa gạt để đi sang một con đường khác.

“Sai rồi, bên này.” Tề Bạc Nguyên nhanh chóng kéo anh lại: “Phòng bên trái khu nội trú truyền dịch.”

“Không truyền dịch đâu.”

Lời nói của Lý Huyền đơn giản nhưng trọn vẹn ý nghĩa. Bên cạnh có một y tá vừa đi xe lăn đi qua, trong không khí tràn ngập mùi oxy già đặc trưng gay mũi. Anh thực sự không thích bệnh viện. Lần trước tai nạn xe phải nằm viện, nếu không phải vì có Thịnh Mẫn ở đó, bác sĩ làm gì giữ được anh, tỉnh lại cùng ngày đã muốn đi khuất: “Chút vết thương này có gì mà cần quan sát, sâu nhất cũng là ở cơ bắp đây này, cũng không có bị thương tới thần kinh.”

“Bác sĩ không nói như vậy.”

“Tay của tôi, tôi còn không biết chắc?”

“Tôi thấy đúng là cậu không biết.” Tề Bạc Nguyên vò đầu, lại nghe thấy Lý Huyền cố chấp nói: “Trước cuối tuần cắt đi, bệnh viện này không cắt thì đến lúc đó lại đổi một bệnh viện khác.”

“Không phải, Lý Huyền, cậu gấp cái gì chứ?” Tề Bạc Nguyên nhìn lòng bàn tay trái bọc thành cái bánh chưng của anh: “Cuối tuần cậu muốn làm cái gì?”

Khóe miệng Lý Huyền hơi căng ra, nhưng trong lòng lại nghĩ, cuối tuần Thịnh Mẫn sắp trở về. Anh nghĩ tới Thịnh Mẫn, lại nghĩ tới vẻ mặt và giọng điệu khi cậu nói lo lắng cho anh, anh đã cảm thấy băng gạc trên tay là thứ chướng mắt nhất.

Tề Bạc Nguyên thấy anh liếc một cái rồi im lặng, biểu cảm trông hơi buồn bực, lại thấy hơi hối hận khi đùa kiểu này với anh.

So đo với một thương binh làm cái gì chứ, Tề Bạc Nguyên vô cùng rộng lượng trấn an chính mình, đoán rằng có lẽ anh nhớ tới công việc của công ty: “Không sao đâu, cậu dưỡng thêm hai ngày nữa dù gì cũng còn tôi và đàn anh mà, hơn nữa đừng nói tuần tới mới update nội dung, dù là lần sau thì không phải cậu cũng đã chuẩn bị xong rồi sao? Những việc còn lại, chúng ta cũng có thể quan sát, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, thời gian dưỡng vết thương dù sao vẫn cần hơn.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 41: Ngoại truyện: Tiểu Tứ Quý (2)

“Không liên quan tới cái này.”

“Vậy cậu gấp cái gì?”

Tề Bạc Nguyên càng bất đắc dĩ hơn. Cậu ta quen biết Lý Huyền nhiều năm như vậy, cũng là đồng nghiệp của nhau, cũng biết anh luôn vô cùng cố chấp. Thấy thái độ của anh như vậy, trong đầu cậu ta cũng đang tự hỏi, nếu Lý Huyền không chịu ở trong viện, lấy thuốc về, xuống dưới lầu tìm phòng khám bệnh để truyền nước cũng không phải không được.

Thực sự không được, hay là làm cái giá truyền dịch đặt ở văn phòng của anh nhỉ? Tề Bạc Nguyên cực kỳ phiền, vùng vẫy giãy chết cố khuyên một câu: “Tôi cảm thấy, cuối tuần cắt chỉ cũng không phải không được. Cho nên càng phải truyền dịch, nếu thật sự bị nhiễm trùng thì đúng là không đùa được đâu, lúc đó cả tháng sau cũng không cắt được.”

“Cậu tốt nghiệp ở nhà trẻ hả?” Lý Huyền chậc một tiếng, xoay người, nhưng lại đi về hướng khu nội trú.

“Này, cậu…” Tề Bạc Nguyên cũng không biết mình nói đụng trúng câu nào, chỉ là tốt xấu gì anh cũng không còn chống đối với việc truyền nước, cậu ta nhún nhún vai, cũng đi theo.

Phòng bệnh ngoại khoa vốn dĩ nằm ở lầu năm, Tề Bạc Nguyên biết Lý Huyền ngẫu nhiên sẽ có chút yêu thích quái lạ, sợ anh không kiên nhẫn lại muốn xuất viện, cố ý thêm tiền để đổi được một phòng bệnh cá nhân ở tầng cao nhất. Y tá vừa ghim tiêm xong, lại nói một chút về các tiêu chí, lập tức đi ra.

Nước biển vừa nhỏ giọt xuống, Lý Huyền đã cảm thấy chậm quá, nhìn rất phiền phức, anh dời mắt khỏi dịch truyền, nhớ tới một chuyện khác: “Tổng giám đốc Tống kia đâu?”

“Hửm?” Tề Bạc Nguyên đang dựa vào tủ đầu giường, cầm danh thiếp định gọi đồ ăn, nghe vậy thì nhíu mày lại: “Đúng rồi, anh ta ở đâu nhỉ. Cậu vào phòng phẫu thuật khâu vết thương, hình như cũng không thấy tăm hơi luôn, cậu không nói tới tôi cũng không để ý, chỉ lo nhìn chằm chằm tay cậu thôi… Tôi gọi điện thoại hỏi thử, người ta còn đặc biệt đưa cậu qua đây mà…. Alo, tổng giám đốc Tống…”

Cậu ta vừa nói đã bấm gọi điện thoại: “Thật ngại quá, anh trở về rồi chứ?… Chúng tôi? Bây giờ chúng tôi ở khu nội trú, không sao, quan sát một chút nữa… À, anh còn ở bệnh viện hả?”

Tề Bạc Nguyên đè lại loa, đưa điện thoại ra xa chút, nhỏ giọng nói với Lý Huyền: “Còn ở bệnh viện đó, nói muốn đi lên xem cậu.”

“Được thôi.” Lý Huyền ngẫm nghĩ rồi nói: “Cậu xuống lầu đón lên đi.”

Mười lăm phút sau, Tề Bạc Nguyên dẫn theo tổng giám đốc Tống về tới phòng bệnh. Trước đó rối loạn quá nên Lý Huyền còn chưa để ý nhiều tới anh ta, người này có dáng vẻ chừng ngoài ba mươi, vừa cao lớn vừa đẹp trai, mặc tùy tiện một cái áo thun, không giống người làm ăn lắm, cảm giác đầu tiên lại có hơi giống một huấn luyện viên thể hình.

“Xin chào, xin chào.” Người còn chưa lên tới mà đã nghe thấy tiếng: “Tống Văn, Tống trong triều Tống, Văn trong văn hóa.”

Anh ta vừa nói vừa nhiệt tình vươn tay ra. Hơi nghiêng một nửa thì trông thấy mu bàn tay và kim tiêm của Lý Huyền, đành phải rút về.

“Xin chào.” Lý Huyền nhìn ra ý đồ của anh ta, gật đầu, xem như chào hỏi.

Tống Vâng không hề chú ý, vô cùng quen thuộc kéo cái ghế qua rồi ngồi xuống: “Tôi nghe nói, ngày mai đã có thể xuất viện nhỉ?… Vậy là tốt rồi, không sao thì tốt. Máu chảy nhiều như vậy, trông mà sợ, vừa lái xe đi rửa, tới thằng em đây mà còn giật mình.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Buổi sáng thật ngại quá. Chi phí rửa xe, chờ sau này Tề Bạc Nguyên sẽ…”

Tống Văn liên tục từ chối: “Như vậy sao được, vốn dĩ chính tôi muốn đưa các cậu tới, là lỗi của tôi. Hơn nữa, không cần ngại, người trẻ tuổi mà, khí phách chút, có cá tính chút mới là chuyện tốt.”

Câu này không biết có mấy phần thật mấy phần giả, vẻ mặt và giọng điệu trông rất chân thành. Ở một bên, Tề Bạc Nguyên nghe vậy thì hơi nhướng mí mắt hai cái, không hiểu lắm loại logic khen ngợi này. Lý Huyền thản nhiên nói: “Không có công không dám nhận. Lần đầu gặp mặt, thực sự không nên gây thêm phiền phức như thế này.”

“Hôm nay dĩ nhiên là lần đầu tiên chúng ta gặp, nhưng ý đồ của tôi thì chắc anh đã rõ. Nếu như anh đồng ý, chúng ta có cơ hội hợp tác, sau này thời gian gặp nhau sẽ nhiều hơn.”

Kiểu nói chuyện thẳng thắn thế này khiến Lý Huyền cảm thấy nói chuyện với nhau dễ hơn: “Tổng giám đốc Tống, vậy tôi xin nói thẳng, tôi nghĩ anh hẳn là biết. Trước khi đến, Tề Bạc Nguyên chắc là đã nói, bây giờ Viễn Nhất còn chưa có dự định tiếp nhận đầu tư. Nếu chỉ trò chuyện một chút, thì có thể. Đầu tư, hiện tại hoàn toàn là quá sớm.”

“Cái này tôi hiểu rõ.” Tống Văn vung tay lên: “Tôi cũng không trông cậy vào việc chỉ nói một lần là có thể đàm phán thành công. Chỉ là vài tháng tới tôi sẽ không ở trong nước, phải tới Thụy Điển tham gia một cuộc thi leo núi. Cho nên trước khi đi, vẫn nên gặp mặt mọi người một chút. Nếu ngày nào đó nguyện ý tiếp nhận đầu tư, ít nhất có thể nghĩ tới tôi, miễn cho người khác nhanh chân đến trước, tôi cũng không nhận được một ngụm canh nào.”

“Leo núi?” Tề Bạc Nguyên nghi hoặc cứ tưởng mình nghe lầm.

“Một chút yêu thích cá nhân.” Tống Văn cười ha hả.

Lý Huyền thầm nghĩ, người này đúng là có thể tập thể dục, trên mặt vẫn không biểu hiện gì, cười khẽ: “Ý tốt của tổng giám đốc Tống tôi xin nhận, cũng ghi nhớ. Nếu như tương lai có cần đầu tư, anh vẫn còn hứng thú thì nhất định sẽ liên lạc với anh.”

“Vậy thì tốt.” Tống Văn gật đầu cười nói: “Không giấu gì anh, từ trên “One Corner” mà tôi chú ý tới Viễn Nhất, từ đó biết được gần đây những người liên hệ đầu tư với anh không ít. Dù sao tôi cũng phải kéo vài tầng quan hệ mới hẹn được anh, mấy nhà khác hẳn là đã tới tìm anh rồi.” Vẻ mặt anh ta trịnh trọng hơn, vừa nói vừa báo cáo vài cái tên: “Thẳng thắn mà nói, trên phương diện tài chính, tôi có thể không cách nào đấu lại được những đơn vị chuyên nghiệp khác. Chỉ là có một điểm, tôi có thể đảm bảo với anh, nếu như cho tôi nhập cổ phần, tôi sẽ không can thiệp tới sự vận hành của Viễn Nhất.”

Mấy câu nói kiểu này, gần như là nhà đầu tư nào cũng giỏi vẽ vời, Lý Huyền từ chối cho ý kiến.

Tống Văn cũng đã nhìn ra, ngẫm nghĩ lại nói: “Có lẽ anh không biết, tôi quên giới thiệu, tôi cũng là ở đại học N, xem như đàn anh của các anh. Chỉ là nói ra thì hơi ngại, sau khi tốt nghiệp thì chỉ vội vàng kiếm tiền, chứng nhận tốt nghiệp còn chưa lấy được.”

Nghe đến đây Tề Bạc Nguyên đã có hơi muốn cười, tằng hắng một tiếng để đè xuống, đưa mắt nhìn Lý Huyền, dáng vẻ của anh cũng tương tự, trái lại càng thản nhiên hơn.

“Năm đó thật ra cũng không phải học máy tính, bước chân vào đại học N, bị điều tới luyện kim, đàn anh đang học tới tiến sĩ mỗi ngày thấy tôi cũng chỉ đang ở phòng thí nghiệm rèn sắt, hoàn toàn chịu không nổi. Cuối cùng đành trốn ở ký túc xá chơi game, sau này chơi đến mức nhàm chán, ký túc xá kia của chúng tôi cũng hơi hỗn loạn, mấy anh em có máy tính, rồi bảo cùng làm ra phần mềm ứng dụng cho điện thoại, chắc anh ấy cũng chỉ nói đùa thôi. Nói tôi mỗi ngày có máy tính chả bằng học thêm chút lập trình, tự mình phát triển trò chơi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 261: - Chương 261

Nói lại cũng không phải không có chút đắc ý: “Chúng tôi vậy mà ngu ngốc tin theo. Kết quả mơ mơ hồ hồ, vậy mà lại làm ra được vài cái. Lúc ấy smartphone vừa mới phổ biến, tình huống ở Lam Hải hoàn toàn không giống bây giờ, bán nhiều nhưng sản xuất ít, cũng là do may mắn, mấy trò chơi này cũng kiếm được chút ít.”

Lịch sử làm giàu thế này Lý Huyền coi như đã biết, bản thân anh nghĩ lại cũng cảm nhận chút cảm giác thời vận vận vào trong sinh mệnh.

Tống Văn tiếp tục nói: “Tôi cũng không nghiêm tốn mà nói, số tiền này tôi có thể kiếm được, dĩ nhiên vẫn nhờ có chút thông minh, chấp nhận vượt qua giới hạn. Chương trình quá phức tạp thì tôi không nghĩ ra được, cũng không viết ra được. Chỉ là đối với chuyến này tôi trái lại thật sự có hứng thú. Mấy năm nay, cũng đâug tư đứt quãng vào không ít công ty, cũng không còn được may mắn như năm đó, kiếm được một ít lợi nhuận những nhìn lầm cũng khá nhiều, cho nên mấy lần liên tiếp cứ gặp thua lỗ.”

Anh ta nói một đoạn dài thế này cũng hơi có chút khô miệng, tự mình đứng dậy không hề khách khí mà rót cho mình một ly nước: “Nghe thì có vẻ hơi chiêu trò. Nhưng nói thật, tôi cũng sợ tiền mất tật mang, ném một xấp tiền xuống, đến cả bọt nước cũng không có vang lên tiếng nào, sau vài hạng mục thất bại, tôi cảm thấy có lẽ bản thân nên kết thúc duyên phận với con đường này rồi, cũng thua sạch số tiền mà mình để dành dưỡng già. Kết quả khi xem tới “One Corner”, tay chân lại ngứa ngáy, vì vậy quyết định sẽ thử lại lần cuối, chắc cũng có thể.”

Nghe một tràng dài như vậy, vẻ mặt Lý Huyền cũng không có gì là xúc động lắm: “Vậy tôi thật sự rất may mắn.”

Anh như này, Tống Văn cũng không thất vọng, hai mắt nhìn Lý Huyền cũng dần tỏa sáng: “Anh có sự thông minh vượt xa tôi, không, nói chính xác là vượt qua rất nhiều người. Tôi nghe nói, toàn bộ cấu trúc của <One Corner>  đều được chính anh làm ra… Mấy lời kiểu này chắc anh cũng nghe qua nhiều lắm rồi, nhưng anh thật sự là một thiên tài. Cho nên tôi mà vào được thì cũng sẽ không can thiệp tới anh, bởi vì trên phương diện này, tôi cũng không đuổi theo kịp anh, để anh nghe tôi chỉ huy thì đúng là vô nghĩa.”

“Đúng là nghe qua rất nhiều lần rồi.” Lý Huyền vẫn không biểu lộ gì, thái độ vẫn lười nhác như cũ: “Chỉ là <One Corner> không phải chỉ có công lao của mình tôi.”

Anh nhìn thoáng qua Tề Bạc Nguyên.

“Tin đồn đúng là luôn bất công.” Tống Văn kịp phản ứng lại, cười xởi lở, dùng sức vỗ vai của Tề Bạc Nguyên: “Đều là thanh niên vừa trẻ vừa giỏi.”

Tay anh ta dùng sức hơi lớn, Tề Bạc Nguyên bị vỗ tới mức hít vào một ngụm khí lạnh, liếc mắt với Lý Huyền, ngầm hiểu, cái này đúng là Lý Huyền đã cực kỳ kiên nhẫn rồi. Trong lòng cậu ta thở dài một hơi, trên mặt lại chỉ có thể đóng vai ác tiễn khách: “Tổng giám đốc Tống cũng không cần nói lời xã giao, bốn chữ này, mấy năm nữa chắc chúng tôi cũng phải dựa vào thanh niên thôi. Tôi thấy cuộc trò chuyện hôm nay cũng khá rồi há? Ý tứ của tổng giám đốc Tống chúng tôi đều hiểu, cũng nhất định sẽ cẩn thận cân nhắc. Tay Lý Huyền vẫn còn bị thương, anh thấy…”

“Được, vậy tôi sẽ không làm phiền nữa.” Đại khái cũng đã nói kha khá lời rồi, Tống Văn rất sung sướng thu đuôi: “Phương thức liên lạc của tôi thì các người cũng đã có, thành ý của tôi cũng bày ở nơi này. Nếu như cần đầu tư, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

Rốt cuộc Lý Huyền cũng đứng dậy, gật đầu: “Nhất định.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.