Để Tôi Được Gặp Em

Chương 128



Mấy tháng không gặp, lúc nhìn thấy Tống Văn, Lý Huyền suýt chút nữa không nhận ra anh ta.

Người đen hơn, vốn anh ta đã không trắng, hiện tại lại đen không khác gì với than đá. Mái tóc ngắn ngủn cơ hồ có thể thấy cả da đầu sáng loáng, để ý đến ánh mắt của Lý Huyền, Tống Văn cười ha ha, quay đầu lại cho anh xem vết sẹo dài hơn hai centimet trên ót mình: “Đụng trúng đầu, phải cạo hết tóc, dưỡng mấy tháng cũng chỉ mới dài được nhiêu đây.”

Thật ra tính cách cùng dĩ vãng như nhau, vừa hấp tấp lại thân thiện tự nhiên.

Điện thoại vào buổi sáng vốn là hẹn nhau hai giờ rưỡi chiều, kết quả anh ta lại đến sớm cả tiếng đồng hồ. Buổi sáng mới đổi bản cập nhật, thời điểm anh ta đến, Lý Huyền vừa rời khỏi phòng họp, đang sắp xếp công việc tiếp theo với Sở Thiên Hằng trong văn phòng, thuận tiện chuẩn bị ăn cơm.

Lý Huyền giới thiệu anh ta và Sở Thiên Hằng với nhau, lại nghe thấy Tống Văn hỏi: “Tôi nghe nói Tiểu Tề từ chức?”

“Tin tức của sếp Tống cũng nhạy thật.” Lý Huyền cười cười.

“Nói gì vậy.” Tống Văn liên tục xua tay: “Trước nay đều do cậu ta liên hệ với thư ký của tôi, đoạn thời gian trước cậu ta báo với tôi cậu ta không làm việc ở đây nữa, để tôi có chuyện gì cứ liên hệ trực tiếp với anh. Sao lại thế này? Sao Tiểu Tề lại từ chức, chuyện này không thể nào?”

“Sao lại không thể.” Lý Huyền thản nhiên hỏi lại.

“Dù sao thấy cậu ta không giống kiểu sẽ không làm việc với anh nữa.” Tống Văn đưa tay chỉ vào hai mắt của mình: “Chuyện khác không nói chứ nhìn người tôi vẫn có chút bản lĩnh đấy.”

Lý Huyền cười cười, chuyện này nói tiếp không tránh khỏi có chút xấu hổ, Sở Thiên Hằng đứng dậy chuyển để tài: “Sếp Tống ăn cơm chưa? Muốn cùng ăn với chúng tôi luôn không, vừa lúc chúng tôi còn chưa động đũa.”

Vốn anh ta chỉ là khách sáo thôi, cũng không phải là chính thức mở tiệc chiêu đãi, Tống Văn tới đây là nói chuyện hợp tác, còn chưa đàm phán, cứ thế theo bọn họ ăn cơm văn phòng ít nhiều gì cũng hơi xấu hổ.

Khả năng Tống Văn hiển nhiên có lối suy nghĩ không bình thường: “Anh đừng nói, thật đúng là không có… Nhà của tôi cũng gần với chỗ này, tôi vẫn chưa đến công ty mình, đi bộ nửa đường đến đây trước.”

Anh ta nói xong liền trực tiếp ngồi xuống: “Tôi đây không khách khí nhé?”

Sở Thiên Hằng và Lý Huyền liếc nhau, người sau thấy nhưng thật ra không thể trách, thuận tay đưa một bộ chén đũa dùng một lần cho Tống Văn, lại nói với Sở Thiên Hằng: “Học trưởng anh kêu Hành Chính kêu dưới lầu làm thêm hai đĩa đồ ăn đưa lên, sếp Tống có kiêng ăn gì không?”

“Không có, tôi cái gì cũng ăn được cả. Chỉ là trên đầu tôi còn có vết thương, vảy còn chưa bong, gần nhất bác sĩ dặn nên ăn uống thanh đạm chút.”

Sở Thiên Hằng gật đầu, sau khi gọi chút đồ ăn rất nhanh đã quay trở lại, chắc Tống Văn đã dưỡng bệnh trên giường đã lâu, bị kìm nén quá lâu, thật vất vả mới gặp được người nên muốn nói chuyện cho thống khoái, chính là kể lại những chuyện rối rắm đã trải qua mấy tháng nay.

Nói là tham gia trận đấu lại đi nhầm đường, ở trên núi mấy ngày lại xui xẻo gặp phải tình hình thời tiết cực xấu, không đợi tìm được đường ra, thiết bị liên lạc lại bị rơi vào khe rãnh, biến đổi bất ngờ, số mệnh lại không may mắn. Mệt mỏi suốt nửa tháng, đội ngũ cứu viện mới tìm được người. Lúc xuống núi đã bị đưa đến bệnh viện, tình hình không rõ, cứ ngủ rồi lại tỉnh, trước sau đến lúc đứng lên ước chừng đã nằm khoảng ba tháng, thời điểm nghe thấy bác sĩ Dương thông báo có thể xuất viện, anh ta quả thật có cảm giác như được phóng thích mãn hạn tù.

“Thời điểm đói nhất, tôi thấy cánh tay mình toàn mùi thịt.” Tống Văn nói, lại lấy di động ra đưa bài báo tiếng Anh đầu tiên ra cho bọn họ xem: “Nè, “Người đàn ông quốc tịch Trung Quốc lên núi mất liên lạc, nhiều lần tìm kiếm nhưng vẫn không thấy tung tích.”

Nói xong, anh chỉ ngược về chính mình, bộ dạng đắc ý nói: “Chính là tôi.”

Khóe mắt Sở Thiên Hằng không kìm được mà giật giật.

“Cứu viện ở nước ngoài đều phải dùng tiền, tìm hai đợt rồi không muốn tìm nữa, may mắn là anh của tôi chạy đến, nếu không chắc hẳn tôi phải phơi thây trên núi rồi… Khát quá, có nước không?”

Lý Huyền đưa cho anh ta một chai, thuận miệng nói: “Vậy lần sau sếp Tống còn đi nữa không?”

“Đi chứ.” Tống Văn uống ừng ực ừng ực mấy ngụm nước, không chút nghĩ ngợi trả lời: “Anh không biết chứ, thời điểm tôi bị kẹt trên núi, không tìm được đường xuống núi thật sự là rất buồn bực. Kết quả có buổi tối bị đói đến tỉnh, ngẩng đầu nhìn trời đến sáng, nhìn thấy bầu trời xanh thăm thẳm, chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm đến. Tôi thấy rất rung động, bỗng nhiên cảm thấy có thể thấy được cảnh sắc này, chết ở trên núi cũng không sao.”

Khi nói chuyện, đồ ăn mới đã được đưa lên.

Nhà ăn dưới lầu nấu cơm cũng không phải mùi vị đặc biệt gì, chỉ là cơm nhà, hương vị coi như không tồi, thêm món trứng rang tôm bóc vỏ, canh cải baby, lại thêm món cá sốt cà chua.

Có lẽ Tống Văn cũng thật sự khá đói, ăn non nửa chén cơm mới quay lại nói chính sự: “Mục đích tôi đến lần này không cần phải nói thêm nữa ha, nhất định trong lòng Lý Huyền  anh cũng rõ ràng rồi. Tôi vẫn muốn đầu tư vào Viễn Nhất, tuy lần trước có nói chuyện với nhau một lần bên anh cảm thấy tạm thời không cần đầu tư, không biết hiện tại thời cơ đã chín muồi chưa?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 59

Thời khắc công ty trải qua tình trạng khó khăn như thế này, nghe được lời thế này của một người ngoài khó tránh khỏi khiến người nghe hoài nghi phải chăng người này là đang mỉa mai họ, nhưng Sở Thiên Hằng nhìn vẻ mặt của Tống Văn thật sự rất chân thành.

Lý Huyền biết tính tình của anh ta khá nhanh mồm nhanh miệng, thả đũa xuống nói: “Tuy sếp Tống vừa về nước, tôi nghĩ trước khi tới đây không thể nào anh không biết chút gì về tình trạng hiện tại của công ty tôi. Thẳng thắn mà nói, tình trạng hiện tại của Viễn Nhất không quá tốt, tuy không đến nỗi không chống đỡ được nhưng nếu có thể được đầu tư một số tiền, đối với chúng tôi mà nói chắc chắn nó là một sự viện trợ rất cần thiết. Chỉ là đối với anh mà nói, đây không phải là thời cơ tốt.”

“Tôi biết.” Tống Văn gật gật đầu: “Trước khi xuất ngoại tôi vẫn dặn dò thư ký phải luôn chú ý đến tình trạng của Viễn Nhất, chỉ là khi tôi ở nước ngoài người nhà sợ ảnh hưởng đến việc dưỡng bệnh của tôi, trước sau cũng không để tôi liên hệ với công ty, hơn nữa tình hình sức khỏe lúc đó của tôi quả thật cũng không cho phép. Tôi đã xuất viện và về nước vào thứ tư tuần trước, nhưng lại bị chênh lệch múi giờ nên phải tĩnh dưỡng vài ngày, hôm qua tôi mới chính thức quay trở lại công tác, thư ký của tôi đã nói hết với tôi về tình hình bên này của các anh.”

Anh ta dừng lại một lúc, uống một ngụm canh: “Tôi cần xác nhận lại vấn đề của các anh một chút, tôi có được một vài tin đồn, đương nhiên tính chân thật thế nào tôi cũng không biết. Nghe nói giai đoạn trước “One Corner” bị xóa bởi vì bị vu khống là đạo nhái? Bản đồ mới mà “Đảo Hư Vô” vừa cập nhật cũng là nội dung mà “One Corner” chưa ra mắt?”

Lý Huyền liếc Tống Văn một cái, lại cụp mắt xuống, chậm rãi lựa xương ra khỏi thịt cá: “Tin đồn cũng khá đầy đủ đấy, ắt hẳn không phải chỉ là nghe nói. Xem ra trước khi sếp Tống tới tìm tôi, có người đã tìm tới anh trước rồi.”

Bị anh nói toạc ra như vậy, Tống Văn cũng không giấu diếm: “Cũng chưa tìm gặp trực tiếp tôi mà chỉ liên lạc với thư ký của tôi.”

Lý Huyền cười: “Thì ra là vậy, cho nên nếu còn điều gì uy hiếp đến sếp Tống, có khả năng cao nó cũng là sự thật.”

Sự chú ý của Tống Văn hình như không phải ở điểm này, ngược lại anh ta hơi nghi ngờ: “Cho nên thật sự “Đảo Hư Vô” đã sao chép “One Corner”? Không có ai báo cáo à? Tôi biết việc thu thập chứng cứ cho trò chơi trong nước còn khá khó khăn, nếu đã bị sao chép, tổn thất là điều khó tránh khỏi, nhưng là…”

“Nhắc đến việc đó, chúng tôi đã báo cáo rồi.” Sở Thiên Hằng khó chịu nói: “Dựa theo việc vi phạm luật lao động, sẽ có tỉ lệ bồi thường nhất định.”

Lý do thoái thác này hiển nhiên không thuyết phục được Tống Văn: “Ý của tôi là…”

“Vì một vài nguyên nhân riêng tư của chúng tôi, thật ra chúng tôi cũng chưa từng truy cứu nhiều về chuyện này.” Lý Huyền thản nhiên nói.

Tống Văn sửng sốt vài giây, tiện đà à hai tiếng: “Không có việc gì, vậy không có việc gì, tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi.” Anh ta cười cười: “Tôi tưởng là nguyên nhân gì khác, đã báo cáo mà không được xử lý. Tôi còn đang suy nghĩ tôi có cần ra mặt sắp xếp hay không, hầu như không có kết nối nào trong hệ thống… Nếu anh không lo lắng chuyện truy cứu trách nhiệm sau này, vậy cũng không sao, anh có suy tính riêng của anh, tôi hoàn toàn tôn trọng.”

Anh ta nói xong, lại ăn thêm hai miếng cơm. Người này không ra bài theo lẽ thường, Sở Thiên Hằng không hiểu được phong cách của anh ta lắm, chỉ thấy anh ta buông chén canh xuống, nói với Lý Huyền: “Tôi không còn vấn đề gì khác, anh xem còn có điều gì muốn biết nữa không. Giai đoạn trước vẫn là do Tiểu Tề móc nối, tôi cũng không rõ tình huống thế nào, cũng không biết anh biết được bao nhiêu, tôi sẽ mang theo một ít tư liệu đến.”

Anh ta lấy một tập văn kiện trong túi xách mang theo bên người ra đưa cho Lý Huyền, người sau chỉ hỏi: “Sếp Tống đã nghĩ kỹ rồi?”

Tống Văn ngạc nhiên nói: “Đương nhiên là tôi đã nghĩ kỹ rồi mới tới đây.”

“Nếu anh đầu tư cho tôi, nhất định tôi sẽ không để anh chịu thiệt.” Lý Huyền trầm ngâm hai giây, lúc này mới nhận lấy văn kiện: “Nhưng trong quá trình thực hiện tôi chỉ sợ sẽ có một vài thời điểm khiến anh lo lắng, về điều này tôi cũng muốn nói rõ cho anh biết.”

Tống Văn xua tay chặn lại: “Không sao, ai mà không từng sợ hãi chứ. Muốn kiếm nhiều tiền phải mạo hiểm mới được. Tôi cũng có người bạn làm đầu tư từng tiếp xúc với hạng mục của các anh, thật không dám giấu diếm, hai ngày nay tôi cũng có nói chuyện đôi chút với anh ta, bọn họ có băn khoăn, tôi lại không có, tôi lại không có ông chủ nào đang chờ xem báo cáo đầu tư như thế nào.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 17: Xử Lý Hoàng Đế (17)

Lý Huyền thản nhiên nhắc nhở anh ta: “Trong thời gian ngắn “One Corner” rất khó để đạt được doanh thu ban đầu, chỉ sợ nhất thời, không thể mang đến những gì anh muốn.”

“Trước kia đầu tư các hạng mục khác, đều là dùng sức mạnh tiêu thụ của bản thân để gây dựng sự nghiệp, lúc tôi đầu tư đều chọn ép giá, anh xem, hôm nay tôi còn điều tra trước mới tới. Lý Huyền, tôi tin vào năng lực của anh, tôi đầu tư vào người chứ không phải hạng mục. Nếu có anh, lo gì không có “One Corner” thứ hai.” Tống Văn cười sang sảng: “Nói như vầy tuy có lẽ không thỏa đáng, Viễn Nhất hiện đang gặp rắc rối, nhưng thật ra số của tôi khá tốt, bằng không, chờ tôi lăn qua lăn lại một vòng trở lại, lại có thể kiếm được một cái bánh lớn thế này.”

Lý Huyền từ chối cho ý kiến về vấn đề này, suy tư một lát, anh mở miệng nói: “Sếp Tống muốn bao nhiêu cổ quyền?”

Tống Văn hiểu ý của anh, mắt sáng lên, thành khẩn nói: “Khoảng một trăm là được rồi.”

Lý Huyền nói: “Tôi cho anh một trăm hai mươi.”

“Được.” Tống Văn ngẩn ra, chợt vỗ tay một cái: “Nếu anh đã có thành ý, tôi cũng tuyệt đối không giấu diếm, đầu tiên, tôi cho anh con số này.”

Đầu ngón tay anh ta chấm chút nước, tùy tiện viết trên bàn một vài số, sau đó lại thêm mấy số không phía sau.

“Anh đưa số tài khoản cho tôi, chờ lát nữa tôi quay lại công ty, sẽ chuyển tiền ngay cho anh. Sau này nếu anh cần tiền, lúc nào cũng có thể tìm tôi, chỉ cần tôi có, tuyệt đối không có chuyện không cho anh.”

Sở Thiên Hằng sửng sốt một lát: “Không cần ký hợp đồng trước sao?”

Bộ dạng Tống Văn không để ý lắm: “Chuyện hợp đồng, tôi trở về sẽ kêu người làm, hoặc là các anh làm cũng được. Hiện tại nếu công ty cần tài chính thì cứ đưa tiền trước thôi.”

“Hợp đồng sếp Tống cứ làm đi, làm xong chúng ta liên hệ luật sư xem xem.”

“Được.” Tống Văn bưng cái chén trên bàn lên, khẽ cụng chén với Lý Huyền: “Lấy canh thay rượu, hợp tác vui vẻ.”

Cuối cùng Lý Huyền cũng nở nụ cười: “Hợp tác vui vẻ.”

Ăn cơm xong, rất nhanh Tống Văn đã rời đi, nói trở về sắp xếp chuyện chuyển tiền và chuyện hợp đồng.

Hơn nửa ngày Sở Thiên Hằng cũng chưa hồi hồn lại, kêu nhà ăn dưới lầu lên thu dọn chén đũa, mặt bàn được lau sạch sẽ không một hạt bụi, anh ta còn thần kinh lấy khăn giấy lau đi lau lại mấy lần, sau khi ném tờ giấy mới nói: “Cái này là bàn xong rồi à?”

“Nếu không thì sao?” Lý Huyền cười.

“Một chút cơm… không, nửa bữa cơm.” Sở Thiên Hằng cảm thán: “Tôi vốn đang chuẩn bị PPT, dự định buổi chiều sẽ tẩy não anh ta… Trước kia thời điểm khi còn ở Viễn Hâm, có mấy lần họp, cũng gặp được nhà đầu tư của Viễn Hâm, họ toàn tây trang giày da, hoàn toàn không phải là phong cách như anh ta.”

Lý Huyền khinh thường cười nói: “Làm việc như Viễn Hâm, công ty đầu tư cho họ một người tôi cũng chướng mắt.”

Sở Thiên Hằng gật đầu, lại cảnh giác: “Lúc trước cậu đã từng nói chuyện mấy lần với anh ta rồi à?… Sẽ không phải là gạt chúng ta đi.” Anh vừa nhấc cằm, nhìn nơi vừa rồi còn dính mấy chữ được viết bằng nước: “Trước khi Viễn Nhất xảy ra chuyện, Bạc Nguyên đàm phán với nhà đầu tư cũng không có được cái giá này.”

“Hôm nay là lần thứ hai.” Lý Huyền cười, nhìn thấy ánh mắt Sở Thiên Hằng có chiều hướng không dám tin tưởng, nhún nhún vai: “Không sao đâu, nếu gạt thì chúng ta cũng không mất gì nhiều, chỉ bị lừa mất một ít đồ ăn thôi mà.”

Lo lắng của Sở Thiên Hằng cũng không trở thành sự thật, một tiếng sau, tiền đã được chuyển vào.

Ngày ký hợp đồng, Tống Văn lại tới một chuyến nữa, trò chuyện một vài chuyện của công ty với Lý Huyền. Vẫn nói chuyện giống như lúc trước, tuy rằng anh ta đầu tư tiền nhưng cũng không chủ động can thiệp vào phương hướng hoạt động của công ty, chuyện đầu tiên là thay Viễn Nhất xử lý việc khôi phục trò chơi trên các nền tảng phần mềm và xử lý thư yêu cầu bồi thường của bên hợp tác.

Tống Văn cũng xuất thân từ người sản xuất trò chơi, có kinh nghiệm nhiều năm kinh doanh, thái độ làm người lại nghĩa khí, cũng có một vài mối quan hệ của mình, rất nhiều vấn đề được anh xử lý dễ dàng hơn nhiều so với Sở Thiên Hằng và Lý Huyền tự làm.

Vì thế Lý Huyền có thể dồn càng nhiều tinh thần và sức lực vào trò chơi hơn, hơn nữa áp lực về mặt tài chính đã được giảm bớt, tiến độ nhanh hơn không ít.

Sau mấy lần nói chuyện, họ vẫn thống nhất là giữ lại “One Corner” nhiều phần nhất có thể.

Toàn bộ cơ cấu bản gốc đã trở thành phế thải, phải làm lại từ đầu, suốt mấy tuần liền, anh và Sở Thiên Hằng cùng với mọi người từ sáng sớm đến tối muộn ngâm mình trong phòng hội nghị mới viết nên trình tự phỏng theo, nhưng cũng không thức cả đêm, muộn nhất là mười giờ, Thịnh Mẫn ở nhà đã chuẩn bị xong bữa ăn khuya lái xe mang đến văn phòng dưới lầu cho anh.

Cậu đã quay trở lại nhà hát kịch để tập diễn, thật ra Duẫn Tiềm Tần gửi tin nhắn nhiều lần nhưng không thấy Thịnh Mẫn hồi âm, liền dẫn theo Đặng Cảnh tới cửa nhà tóm người. Ở viện kịch nói bị chụp mấy lần, phóng viên ngồi chồm hổm chờ khiến Duẫn Tiềm Tần thấy rất phiền, trực tiếp công khai tin tức Thịnh Mẫn sẽ đảm nhận vai chính trong “Không phải núi”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 330

Trong lúc nhất thời mọi người bàn tán không ngừng, trong giới vẫn chú ý nhiều đến thái độ, Thịnh Mẫn cũng không phải là không chịu ảnh hưởng gì.

Sáng sớm đi đến nhà hát kịch tập diễn, sáu bảy giờ tối về tới nhà, thay Lý Huyền chuẩn bị tốt bữa ăn khuya rồi lại đi đón người về nhà.

“Có mệt không?” Lý Huyền hỏi cậu: “Xe của anh đã sửa xong rồi, không cần em mỗi ngày đều chạy đi chạy về.”

“Em không đến, làm sao anh biết mà dứt ra khỏi công việc đi nghỉ ngơi?” Thịnh Mẫn cười: “Anh cũng đừng ngại mấy ngày nay sống quá thoải mái, một khi bắt đầu tuần diễn, em cũng không có nhiều thời gian như vậy đâu.”

“Cũng không sao, qua đoạn thời gian bận rộn này, đến lượt anh đi đón em.”

Đêm đông lạnh lẽo, Lý Huyền cũng không muốn để Thịnh Mẫn đợi lâu, chỉ cần nhận được điện thoại, rất nhanh sẽ ngừng công việc lại đi xuống lầu.

Thời gian dài như thế, người trong công ty cơ bản đều biết anh đã có đối tượng, tránh không được lén nghị luận.

Chỉ có Sở Thiên Hằng nhớ rõ ngày đó Lý Huyền nghiêm túc nói với mình là anh đang yêu đương với một nam ngôi sao, mỗi lần nghe thấy đồng nghiệp thảo luận đến đối tượng của Lý Huyền chắc chắn là một người đẹp dịu dàng, hiền thục, vẻ mặt anh ta không khỏi hơi xấu hổ.

Mấy ngày này, anh và Sở Thiên Hằng một lòng xử lý chuyện trò chơi, nhà đầu tư Tống Văn bị bắt phải gánh vác việc quản lý đa số chuyện thông thường trong công ty. Vài lần anh ta còn nói giỡn, vốn chỉ tính đưa tiền là xong việc, ai mà ngờ còn phải làm quản lý chuyên nghiệp nữa chứ.

“Đến công ty tôi đã lâu rồi tôi cũng không quan tâm như vậy.” Tống Văn giả vờ oán giận, lại còn thực sự hỏi: “Rốt cuộc hiện tại Tiểu Tề đang làm gì? Đã tìm được cậu ta trở về chưa? Mau mau giải thoát cho tôi.”

Sở Thiên Hằng tất nhiên là cầu còn không được, chỉ không biết Lý Huyền tính toán cái gì, mỗi lần đều giả vờ như không nghe thấy.

Bên kia Lý Minh Cách cũng không phải không làm gì, lại tìm người liên hệ Tống Văn, dùng đủ lợi ích cưỡng bức dụ dỗ, thậm chí còn muốn ngáng chân công ty Tống Văn. Mấy chuyện này Tống Văn cũng không giấu diếm Lý Huyền, anh ta cũng không để ý.

“Anh không cần để ý đến chuyện đó.” Anh ta nói với Lý Huyền: “Đây là chuyện tôi phải trải qua nếu muốn lấy được lợi ích kếch xù, tôi biết. Anh cứ dẫn dắt Viễn Nhất đi lên, tôi cũng kiếm lại được tiền của mình.”

Vì thế dưới tình hình khua chiêng gõ trống lại có mấy tác nhân lộn xộn thúc đẩy, một tháng sau, rốt cuộc “One Corner” chào đón lần cập nhật đầu tiên từ lúc nổ ra sự kiện sao chép.

Đúng mười hai giờ trưa cập nhật, một đám người trong công nhìn chằm chằm vào di động và máy tính, không nhúc nhích, nhìn tư thế này còn hơn cả khi “One Corner” được ra mắt lần đầu.

“Không cần canh như thế, cũng không chạy đi đâu được.” Lý Huyền đi ra khỏi văn phòng: “Nên làm gì thì làm cái đó đi.”

“Sao mà còn tinh thần mà làm chuyện khác được.” Sở Thiên Hằng cầm cái ly không ngừng uống nước: “Đã lâu không lo lắng như vậy…”

Hai người đang nói chuyện, chợt nghe một trận tiếng hoan hô trong đại sảnh, bản cũ cập nhật đã hoạt động.

Cả buổi chiều liên tục cập nhật số liệu dữ liệu nền, trước khi ra mắt cho dù chắc chắn như thế nào, ít nhiều vẫn còn ôm mối nghi ngờ, thẳng cho đến khi doanh thu được tăng lên một cách vững chắc, lúc này họ mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi sẽ phân tích số liệu ban đầu.” Sở Thiên Hằng tiến vào văn phòng với Lý Huyền muốn báo cáo tình huống: “Sau khi bản mới ra mắt, hoạt động của người dùng cũ đã tăng nhanh lên đến ba mươi bảy giờ, tính đến thời điểm hiện tại, đã có năm trăm sáu mươi ba ngàn người chơi đã không chơi hơn ba mươi ngày lại vào trò chơi lần nữa…”

“Để tôi xem xem.” Lý Huyền đưa tay lấy chiếc máy tính bảng trên tay anh ta, đầu ngón tay trượt lên trượt xuống trên màn hình, thời điểm nhìn thấy doanh thu, mặt mày anh thả lỏng, lộ ra nụ cười: “Học trưởng, khoảng thời gian này vất vả rồi.”

“Nói gì vậy, chúng ta còn cần nói những lời này nữa à.”

Lý Huyền đưa máy tính bảng lại cho anh ta, lại nhắc nhở nói: “Còn nữa, mấy ngày nay phải hết sức chú ý, xem thử bên “Đảo Hư Vô” có động tĩnh gì không?”

“Tạm thời không có.” Vẻ mặt Sở Thiên Hằng cũng nghiêm túc hơn: “Tôi sẽ cẩn thận chú ý.”

Trước khi ra mắt, thật ra trong lòng Tống Văn cũng khá lo lắng, sau khi “One Corner” cập nhật, Lý Minh Cách sẽ lại có chiêu gì mới để phá hoại nữa.

Bọn họ thống nhất cho rằng, hẳn là sẽ không quá nhanh, ít nhất họ còn thời gian một tuần chuẩn bị ứng phó.

Nhưng biến cố so với dự tính càng bất ngờ hơn, đêm đó vào lúc bảy giờ, bỗng nhiên có cảnh sát tìm đến Lý Huyền.

“Tìm tôi?”

“Lý Huyền phải không?” Cảnh sát trẻ tuổi đưa ra giấy tờ chứng minh thân phận của mình, thái độ rất nghiêm túc: “Có một vụ án cố ý giết người có liên quan đến anh, phiền anh phối hợp điều tra, xin mời anh đi theo chúng tôi một chuyến.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.