“Nên để lính canh phòng thành quáchChuyện dương mưu, bày cách đã rồi.”Để cho hận được rửa trôiKinh đô đoạt lại, một người mà thôi.
Quỳnh An nặng nề mở mắt, cô ngơ ngác nhìn quang cảnh xa lạ xung quanh. À rồi, hôm qua sau khi ăn đầy một bụng cơm chó, Quỳnh An cuối cùng cũng không chống đỡ nổi mà chìm vào giấc ngủ. Hình như cô đang nằm trong một chiếc xe ngựa lớn, bên cạnh còn có cả Trịnh Khinh Ái và Bạch Mặc Tử đang ngồi ở hai đầu ghế dài. Nhưng bầu không khí xung quanh hai người thật sự không tốt mấy.
Thôi cứ nhắm mắt lại, xem như không nhìn thấy gì vậy?
Trịnh Khinh Ái dùng quạt ngọc che đi nửa mặt, đôi mắt giấu kín sau băng vải, thế nhưng sự khinh thường của nàng ta vẫn liên tục b ắn ra bốn phía, không hề che giấu.
“Đường đường là yêu vương đại nhân lại phải đi nhờ xe, nếu để chúng yêu biết được thì mặt mũi ông định giấu ở đâu đây?”
Bạch Mặc Tử bật cười, tựa như một má đào dùng tà áo che lại đôi môi của mình, không để tiếng cười phát ra quá lớn. Yêu giới thật sự không có quá nhiều quy tắc như nhân loại, bản tính của Bạch Mặc Tử lại thích rong chơi, hắn đi du ngoạn nhiều nơi, nhìn thấy vẻ mỹ miều của những tiểu thư khuê cát luôn giấu mặt sau tấm rèm châu, dần trở nên yêu thích rồi học hỏi.
“Đi xe của Khinh Ái thì có gì phải xấu hổ đâu, nếu muốn giấu, ta sẽ tự giấu mình dưới vạt áo của cô có được không?”
Quỳnh An không khống chế được mà nổi da gà, cô ngồi dậy, trước vẻ giương cung bạt kiếm của hai người kia chậm rãi vén rèm bò ra ngoài. Thất Tinh và Bạch Vân ở bên ngoài nhìn nàng.
“Tôi… không chịu nổi sát khí của hai người kia.”
Bạch Vân nở nụ cười: “Y như cô.”
Thất Tinh vẫn đang điều khiển ngựa, chậm chạp đáp: “Ta quen rồi.”
Bạch Vân cùng Quỳnh An đồng loạt chắp tay, cúi đầu một cái.
Vất vả cho ông anh rồi.
Thất Tinh “…”
Cùng trong hoạn nạn cùng là bằng hữu, Quỳnh An thầm khắc cốt ghi tâm tình đồng chí của hai người kia. Cô nhìn về phía trước, xe ngựa lúc này đang đi trên một con đường lớn, xung quanh cũng dần đông đúc người qua lại.
Về phần này Bạch Vân thấy hơi khó hiểu, chẳng phải Trịnh Khinh Ái bảo là đi tầm hai ngày mới ra khỏi Thiên Yêu vực sao?
“Kỳ lạ.” Nàng vô thức lên tiếng.
“Có chuyện gì hả?” Quỳnh An tò mò xen vào. Cô đưa mắt nhìn theo dòng người. Một vài đứa trẻ trông thấy xe ngựa của bọn họ nên tò mò chạy theo sau, hẳn là vì lần đầu tiên thấy loại xe ngựa lớn như vậy. Quỳnh An vén rèm lên nhìn vào trong, chiếc xe này chắc hẳn là một loại pháp khí nào đó, bởi vì bên trong còn rộng hơn nữa. Tuy không rộng đến như một phòng ốc, nhưng cũng ngang ngửa xe du lịch ở trái đất rồi. Mà còn là loại nhà bên trong xe nữa…
“Tôi tưởng phải đi khoảng hai ngày mới ra khỏi Thiên Yêu vực.”
“Đây vẫn là Thiên Yêu vực.” Thất Tinh chậm rãi lên tiếng.
“Vậy những người này là yêu…?” Người đặt câu hỏi là Bạch Vân, nàng không phải là người tu tiên, dĩ nhiên khó phân biệt được đâu là người, đâu là yêu. Nhưng Quỳnh An rất rõ ràng, đây là con người. Cô không thể cảm nhận rõ những kẻ cố gắng che giấu khí của mình. Nhưng những đứa trẻ này thì chắc chắn là người.
“Họ là con người, tất cả đều là con người.” Thất Tinh nói tiếp, cả Quỳnh An và Bạch Vân đột nhiên sáng tỏ.
Trước đây Thiên Trác mở mang bờ cõi bằng cách mang quân đánh chiếm bốn phương, mà nay nhà Hán lại cố tình lấn chiếm bốn phương bằng cách đưa người nghèo ra biên giới giữa nhân tộc với yêu tộc.
“Chậc, dù cũng là người nhưng tôi phải nói là kế này quá tàn ác.” Quỳnh An lên tiếng
Bạch Vân chậm rãi gật đầu, không như quý tộc hay những kẻ có tiền, có nhà ở. Người nghèo, vô gia cư nếu bị đuổi ra đây thì chỉ có thể bất đắc dĩ khai khẩn đất hoang, lập nên làng xã, dần lấn đất của Thiên Yêu vực để mở rộng nơi ở mà thôi. Nếu họ bị yêu thú chém chết thì ai quan tâm chứ? Còn nếu họ mở rộng được một phần đất lớn, nó sẽ trở thành đất của triều đình, họ lại bị đuổi ra một phần biên giới khác nữa.
Bạch Vân nhìn xuống đường, nếu như nàng không gặp được Hắc Tử Sang, bị ép ra vùng biên giới này, có phải cũng sẽ thành mồi cho yêu thú không?
Hoặc là… Sẽ gặp được Trịnh Khinh Ái sớm hơn.
Bạch Vân bị suy nghĩ của mình làm cho rối loạn. Nàng quay sang Thất Tinh.
“Thất Tinh, trước đây Trịnh Khinh Ái có từng yêu đương với ai không?”
Thất Tinh trợn mắt: “Mắc gì ta phải nói cho cô?”
“Tôi cho mấy người một nửa cỏ u quỳnh.”
Thất Tinh gãi cằm, có vẻ hài lòng với sự giao dịch này, hắn nhỏ giọng, dường như sợ Trịnh Khinh Ái nghe được.
“Ta chưa thấy chủ nhân yêu đương với ai cả. Nàng sống rất buông thả.”
Bạch Vân sốt ruột: “Buông thả như thế nào?”
“Nàng…” Thất Tinh kéo dài giọng nói.
Nói lẹ đi cha nội. Đến cả Quỳnh An cũng sốt ruột.
“Nàng ngủ nhiều.”
Bạch Vân, Quỳnh An “…”
Điên hả? Bạch Vân thoáng nghĩ trong đầu.
Nếu như ngủ nhiều là buông thả thì tôi chắc thuộc dạng cặn bã xã hội. Quỳnh An suy diễn.
“Tựa như ngủ đông vậy, có khi là vài ngày, vài tuần, vài tháng.”
“Lúc tỉnh táo thì chủ nhân sẽ tự đánh cờ, không thì uống rượu. Siêng năng sẽ đi hái thuốc.”
“Không khác gì lúc tôi có ở đây cả.”
“Chủ nhân rất giỏi, loại thuốc nào nàng cũng biết.” Thất Tinh nói thêm, hắn bỗng nhiên nhớ ra vài chuyện, rốt cuộc vẫn lựa chọn không nói. Nếu chỉ vì một mớ cỏ u quỳnh mà bán đứng chủ nhân thì nàng sẽ nghĩ thế nào chứ?
“Tôi nghĩ là mình có khá nhiều kinh nghiệm trong việc yêu đương này.” Quỳnh An vỗ ngực, nói vô cùng chắc chắn. Với kinh nghiệm ăn cơm chó, cô đứng thứ hai, chắc chắn không ai dám tranh thứ nhất.
“Như thế nào?” Bạch Vân cất tiếng hỏi, ngay cả Thất Tinh cũng tò mò nhìn sang.
“Trước hết, cần phải xác định rõ.” Cô làm ra vẻ uyên bác, nhẹ nhàng đẩy chiếc kính vô hình. “Bởi vì, trong mối quan hệ đồng tính, có rất nhiều người phân chia trên dưới.”
Quỳnh An vừa nói dứt lời bỗng có linh cảm không lành.
“Tôi trên.” Bạch Vân cao giọng.
Thất Tinh, Quỳnh An “…”
Sau đó chợt nhận ra gì đó, Bạch Vân lại vội vã đính chính.
“Tôi không đồng tính.”
Quỳnh An “???”
Rồi không đồng tính mà đòi nằm trên thì ai độ cô?
Bạch Vân nhận ra mình hố hai lần, rốt cuộc ôm trán, im lặng cúi đầu xuống, không dám nói nữa.
Kì này có nhảy xuống sông Nhạc cũng không rửa sạch được sự ngu ngốc này.
Thất Tinh không tọc mạch nữa, quay lại tập trung đánh xe.
“Quỳnh An, cô ngồi ngoài này không sợ bị quan binh bắt gặp hả?” Bạch Vân bất chợt lên tiếng, hẳn vì quá xấu hổ, nàng liền chuyển đối tượng sang Quỳnh An, thành công dọa cô sợ mà chui lại vào trong xe.
“Không ai nhìn thấy tôi đúng không?” Cô sợ sệt hỏi lại.
“Không, rất nhiều người đã nhìn thấy cô rồi.”
Quỳnh An “…”
Thất Tinh đưa mắt nhìn đoạn đường phía trước, hắn thúc ngựa đi nhanh hơn. Con đường lớn chẳng hiểu sao lại dần trở thành lối mòn, hai bên đường cũng dần xuất hiện những ngôi mộ bị bỏ hoang. Đường càng ngày càng trở nên hẹp lại, cuối cùng chỉ đủ cho xe ngựa đi qua. Thất Tinh đề phòng dừng xe, Bạch Vân lúc này cũng cảm thấy không ổn, nàng khẽ sờ lấy chủy thủ bên hông của mình.
Cảnh vật xung quanh vốn đang quang đãng, đột nhiên nổi lên sương mù, con đường bị bao quanh bởi một cảm giác âm u đến đáng sợ. Các bản thể khác của Thất Tinh dường như cũng cảm thấy bất an, chúng liên tục đình trệ lại bước đi, không muốn tiến về trước nữa.
“Bạch Vân, Thất Tinh, vào trong.” Trịnh Khinh Ái vén rèm lên, cất tiếng, cả hai người không ai bảo ai lập tức chui vào bên trong.
“Quỷ khí quá nặng, ta không hề cảm thấy sự tồn tại của chúng yêu ở đây.” Bạch Mặc Tử nói, không còn vẻ trêu cợt thường thấy nữa. Hắn đi khắp nơi, nên tính ra vẫn có kinh nghiệm đối phó vài chuyện kì lạ hơn.
“Trước hết phải tự tạo kết giới bảo vệ xe ngựa. Nhưng ta là yêu, kết giới của yêu tộc không có khả năng chống lại quỷ tộc. Tốt nhất vẫn nên tìm một người tu tiên tạo kết giới.”
Lời của Bạch Mặc Tử vừa dứt, hai người hai yêu đồng loạt nhìn về phía Quỳnh An.
Quỳnh An “… Để tôi giải thích.”
Quỳnh An không có đủ linh lực, cũng không biết tạo trận pháp bảo vệ như thế nào. Bạch Mặc Tử nghe xong tặc lưỡi, có chút rối rắm vì tình trạng hiện giờ. Xe bắt đầu rung lắc, rõ ràng là đám ngựa bên ngoài bị quỷ khí dọa sợ.
“Được rồi, Quỳnh An, ta dạy cô, cô sẽ học chứ?” Trịnh Khinh Ái chợt hỏi, Quỳnh An nhanh chóng gật đầu. Dĩ nhiên, để giữ mạng mà. Cô đột nhiên có loại xúc động, bây giờ thứ gì cũng được, chỉ cần giữ được mạng thì cô sẽ học.
Trịnh Khinh Ái mỉm cười, nhẹ nhàng quay đầu ra sau, hệt như đây chỉ là một buổi học trong chiều tà, khi nàng vẫn còn ngồi uống trà, chẳng có gì phải gấp gáp cả.
“Bạch Vân muốn học chứ?”
Bạch Vân vừa nghe liền tiến tới, chen vào khoảng trống còn lại.
“Trước hết, lấy giấy và bút ra. Cô không có đủ linh lực, không thể dùng linh lực để vẽ được.”
Quỳnh An vội vội vàng vàng mang giấy cùng bút ra, biểu thị mình đã sẵn sàng.
“Khi nhắc đến kết giới, người ta thường liên tưởng tới những kết giới của người tu tiên và các giống loài phi nhân loại khác. Nhưng thực ra bất cứ thứ gì có thể chứa đựng vật bên trong đều có thể gọi là kết giới. Nếu chúng có hình dạng, chúng sẽ được gọi là kết giới hữu hình.” Trịnh Khinh Ái nói, xe ngựa lại lần nữa rung lắc. Quỳnh An vô thức nhìn ra bên ngoài, nhưng đầu cô bị Trịnh Khinh Ái dùng quạt ngọc cản lại cản lại, ép nhìn xuống tờ giấy bên dưới.
Một chấm mực rơi xuống, tạo nên vết đen tuyền trên trang giấy trắng. Cực kì chói mắt.
“Chúng ta sẽ tạo nên kết giới vô hình, là kết giới tâm linh, dùng linh lực tạo ra. Thế có bao nhiêu loại linh lực?”
“Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, nham, phong, lôi, băng, quang, ám.” Quỳnh An vội đáp.
“Vẽ chúng ra trên một vòng tròn.”
Cô quẹt bút trên giấy, từng chút vẽ ra một vòng tròn 11 loại linh lực.
“Chủ chốt của thế giới này là gì?”
“Âm và dương.” Bạch Vân nói.
Quỳnh An lại vội vàng vẽ ra.
“Âm và dương tuy không phải lúc nào cũng đi cùng nhau, nhưng không còn nhiều thời gian, ta sẽ nói sau.” Trịnh Khinh Ái cười bảo, xe ngựa lại rung lắc mạnh hơn, như thể có gì đó đang chuẩn bị tấn công vào.
“Quỳnh An, đặt tay vào giữa. Giờ thì tưởng tượng linh lực của cô đang khuếch tán ra bốn phía, tạo thành 11 cột linh lực. Không cần quá xa, chỉ cần ở quanh xe thôi.” Trịnh Khinh Ái nhấn bàn tay của Quỳnh An xuống giấy, giọng vẫn như cũ nhẹ nhàng.
Quỳnh An nhắm mắt lại, mồ hôi đổ đầy sau lưng, cô cắn môi, linh lực cố truyền tải ra ngoài, nhưng sức lực dần bị rút cạn, cả nội tạng bên trong cũng nhũn ra, Quỳnh An thấy không ổn rồi.
Cô cố hít thở, không khí dường như bị nghẹn lại trong phổi, không cách nào giải phóng được. Linh lực không khuếch tán được ra ngoài, không thể bao trùm cả xe ngựa. Bất đắc dĩ, Quỳnh An mở mắt, nhưng xung quanh chỉ còn là một mảng tối đen mà thôi.
Mồ hôi của cô chảy xuống theo thái dương, chạm vào mặt đất, lay động hệt như mặt hồ.
“Quỳnh An! Quỳnh An!” Bạch Vân lay nhẹ bả vai cô, Quỳnh An nặng nề mở mắt, chưa kịp trả lời, đã được ôm vào lòng.
“Cô thành công rồi! Cô tạo được kết giới rồi!”
Quỳnh An còn ngơ ngác chưa kịp hiểu gì, đã bị Thất Tinh nhét một viên đan vào miệng.
“Ăn cho lại sức.”
“Đây là cái gì vậy?”
“Dưỡng thể đan.”
Quỳnh An trợn mắt, một viên đan dược thượng phẩm đang nằm trong miệng mình, cô không thể phun ra được.
“Giờ thì…” Trịnh Khinh Ái quay đầu, bàn tay nhẹ nhàng gấp lại quạt, chậm rãi vén rèm ra ngoài. “Thất Tinh và Bạch Mặc Tử bảo vệ hai người còn lại, có chuyện gì cũng đừng ra ngoài.”
Nàng ngồi xuống, đồng thời đưa tay giữ lấy dây cương. Tuy đám ngựa này không còn linh thức, nhưng vẫn là phân thân của Thất Tinh, vì vậy Trịnh Khinh Ái vẫn rất dễ dàng điều khiển được chúng.
“Mọi thứ xung quanh không bình thường chút nào.” Giọng nói của Bạch Vân làm Trịnh Khinh Ái khựng lại giây lát, nàng ta ngẩng đầu lên. Bạch Vân đối mắt nhìn lại, cười cười.
“Tôi sợ người mù đánh xe dễ bị lăn xuống đường thôi.” Bạch Vân vẫn chưa ngồi xuống, nàng nắm lấy cửa xe, vững vàng đứng thẳng rồi đưa mắt nhìn quanh.
“Hẳn chúng ta đã vô tình lạc vào một trận pháp nào đó. Sương mù này cũng không phải sương mù bình thường, Càn Khôn phiến của ta không điều khiển được nó.” Trịnh Khinh Ái nói, tay vẫn đặt trên dây cương, chưa di chuyển vội. Sương mù càng lúc càng dày, bên ngoài bắt đầu nổi gió, nhưng vì được kết giới của Quỳnh An bao bọc, không gian bao quanh cỗ xe lại vô cùng yên tĩnh.
“Nếu nó đã muốn chặn đường ra của chúng ta, thì giờ đành phải tìm cách phá vỡ nó từ bên trong thôi.” Bạch Vân phân tích. Nàng và Trịnh Khinh Ái đồng loạt nhìn nhau.
“Xông vào thôi.”