Ai cạn chén, lụy bi trần thếĐấng kỳ tài tuyên thệ quần anhBuồn thay những mộng không thànhĐã tan biến mất, nên đành phụ nhau
Trịnh Khinh Ái ngồi trước bàn trang điểm, chậm rãi thoa lên má mình một chút phấn hồng, bất chợt, trong gương đồng ngoài nàng lại xuất hiện thêm một khuôn mặt vừa quen thuộc, vừa khiến người khác chán ghét.
“Cô không nên ở đây, xà yêu.” Nàng vừa nói vừa cầm lên lược gỗ.
“Cô sợ ta sao?” Kẻ được gọi là xà yêu khúc khích cười, đôi mắt đỏ thoáng đảo loạn, ngón tay ả vươn về trước, chạm đến tóc nàng, đan vào dòng suối đen tuyền đó, kéo xuôi.
“Ta sợ mình không ngủ đủ.”
Trịnh Khinh Ái vừa dứt lời, ngón tay của ả xà yêu kia mắc kẹt giữa suối nước, dính lại bởi một đoạn tóc rối, khiến đôi mày của nàng ta khẽ chau.
“Ôi chao… Ta còn tưởng cô không biết đau.” Xà yêu vừa nói vừa rút tay lại, sau đó ôm lấy cổ nàng, vùi mặt vào suối tóc kia.
“Ta vẫn nhớ mùi máu vương ở đây. Kể lại xem, cô đã giết bao nhiêu người khi phát điên vậy?”
Trịnh Khinh Ái im lặng không đáp trả.
“Ta đoán cô đang bất lực.” Khóe môi của ả cong lên, khuôn mặt cả hai trong gương đồng cũng dần trở nên dị dạng.
Trịnh Khinh Ái mệt mỏi nhắm mắt lại. Xà yêu vui vẻ bật cười, ả chạm đến vết chu sa giữa trán nàng. Móng tay sắc nhọn bấm vào trong, khiến máu chảy dọc xuống, đọng lại nơi khóe mắt Trịnh Khinh Ái, tựa như lệ đỏ.
“Đáng thương thay, cô thậm chí còn chẳng biết mình là ai.”
Trịnh Khinh Ái vẫn như cũ ngồi im, hệt như một bức tượng bằng đồng, bất khả xâm phạm.
Xà yêu trông thấy dáng vẻ cự tuyệt mọi thứ của nàng thì cười lớn, móng tay lại nhấn sâu hơn vào chu sa, như muốn đem nó phá nát.
“Nếu không có thứ này, thì cô sẽ chẳng là gì cả.”
“Ả đàn bà kia sẽ tìm đến cô sao?”
“Đừng làm ta buồn cười.”
Tiếng gõ cửa kéo Thiên nữ tỉnh giấc, Trịnh Khinh Ái nhìn trần nhà ngơ ngẩn hồi lâu, cuối cùng mới ngồi dậy. Nàng ta day nhẹ trán mình, ngón tay lướt qua vết chu sa đỏ tươi trên trán, nó vẫn như cũ vẹn nguyên, hằn sâu vào cuộc đời nàng như một vết đâm.
Không, đây chính là một vết đâm.
Trịnh Khinh Ái mở cửa, ngay sau đó, có một người ngã vào vòng tay của nàng.
Mùi hương của cỏ thơm vờn quanh cánh mũi khiến Thiên nữ ngẩn người.
“Tôi không tìm được.” Bạch Vân thổn thức.
Trịnh Khinh Ái ôm lấy nàng, mặc dù chẳng biết rõ Bạch Vân đang cố gắng kiếm tìm điều gì, nhưng vẫn nhẹ giọng thì thầm.
“Không, đã tìm được rồi.”
“Thật sao?” Bạch Vân mơ màng hỏi lại.
“Thật.” Thiên nữ đáp lời, người đối diện nghe thấy giọng nói của nàng ta, dường như gánh nặng trong lòng cũng được bỏ xuống, cuối cùng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trịnh Khinh Ái xoay người, dễ dàng bế lên Bạch Vân, đặt nàng lên giường. Thiên nữ nhìn chằm chằm vẻ mặt của nàng, cuối cùng lại nhẹ nhàng chạm đến gò má, vuốt ve.
“Xà yêu đó thật dối trá.” Thiên nữ nhẹ giọng nói, gần như là lầm bầm. “Người rõ ràng luôn tìm được ta.”
Khóe môi Trịnh Khinh Ái khẽ cong lên.
“Đúng vậy, sao ta lại có thể đi tin lời dối trá của xà yêu kia chứ?”
“Thật vô lý, phải không?”
Giữa trưa, Bạch Vân bị tiếng ồn bên ngoài phòng làm cho tỉnh giấc. Nàng mở to mắt nhìn trần nhà, cố gắng nhớ lại làm sao mình về được đây trong cơn buồn ngủ, rồi lại lắng tai nghe âm thanh bên ngoài.
Giọng nói vừa chói tai vừa khó nghe này chỉ có thể là Lý Liên Anh mà thôi.
“Ân nhân, người chỉ cần gả cho ta thì người muốn gì ta cũng có thể cho.” Lý Liên Anh vỗ ngực, cha của cô ta vốn là quan thủ phủ của thành Vãn Xuân này, từ trước đến giờ Lý Liên Anh muốn gì được nấy, thế nên cũng huênh hoang.
Chỉ tiếc, cô ta nhầm đối tượng rồi. Quỳnh An đang hóng trò vui ở đối diện đưa ra nhận xét.
Trịnh Khinh Ái ngược lại bật lên một tiếng cười đầy trào phúng.
“Ta nghèo đến nỗi chẳng còn gì ngoài tiền.”
Lý Liên Anh “…”
“Cô nghĩ ta cần sao?”
Đấy. Quỳnh An đã đoán thì không sai, Trịnh Khinh Ái là ai chứ? Người ta là Thiên nữ, là chủ mẫu của giáo chủ Địa Ngục giáo, là người đã kêu lấy kim thạch lót sàn. Một miếng gạch ở nhà cổ đủ đánh cho em vỡ đầu đó em gái.
Lúc này, đột nhiên có bàn tay vươn ra bên ngoài, kéo Trịnh Khinh Ái vào phòng, biến mất trước mắt Quỳnh An và Lý Liên Anh.
Quỳnh An, Lý Liên Anh “…”
Thiên nữ bị vây trong vòng tay của Bạch Vân. Nàng ta hơi rũ mắt, nhẹ nhàng vươn tay ra phía sau, chạm đến gò má của Bạch Vân.
“Bạch Vân đã đi cả đêm.” Dừng một chút, Trịnh Khinh Ái lại nói. “Có gì khiến cho Bạch Vân phải cố công tìm kiếm sao?”
“Tôi đã cố kiếm tìm một ánh trăng.”
Bạch Vân lại siết vòng tay chặt hơn một chút, nàng vùi mặt vào cổ người kia, hương lưu ly quẩn quanh chóp mũi luôn khiến Bạch Vân cảm thấy an tâm. Nàng ngẩng đầu lên, tha thiết ngửi lấy mùi hương quen thuộc trên mái tóc của Thiên nữ.
Nàng biết là nó vẫn quá nhanh, nhưng giờ thì Bạch Vân muốn ích kỷ một chút.
“Bên ngoài kia mệt mỏi quá, nàng có thể thương tình cho tôi nương nhờ một chút không?”
Trịnh Khinh Ái không phản kháng, để yên cho nàng ôm mình vào lòng.
Lý Liên Anh đẩy mạnh cửa liền trông thấy cảnh tượng mờ ám kia. Đột nhiên đầu nổi đầy dấu chấm hỏi.
Tại sao Bạch Vân lại ôm ân nhân của cô ta như vậy? Và tại sao ân nhân lại có vẻ thích được nàng ôm? Còn Lý Liên Anh ôm thì ân nhân lại giãy ra?
Bạch Vân ngẩng đầu, mắt phượng nheo lại, đuôi mày khẽ nhướng lên, trông như sói dữ đang giữ lấy con mồi. Giờ đây Trịnh Khinh Ái đang là con mồi của nàng, còn Lý Liên Anh lại là một con chó nhỏ vô hại đang muốn ra oai.
Bạch Vân hé môi, phun ra một chữ duy nhất.
“Cút.”
Lý Liên Anh “…”
“Cô dám bảo ta cút? Cha của ta là quan thủ phủ, Người mà cô đang ôm là… Là ân nhân của ta…”
Trịnh Khinh Ái nhếch khóe môi, bàn tay vươn ra chạm đến tóc của nàng, nhẹ nhàng xoa lấy, sau đó lại quay về phía Lý Liên Anh, hé môi.
“Đi ra.”
Lý Liên Anh “…”
Bạch Vân mất kiên nhẫn buông tay khỏi Thiên nữ, trực tiếp nắm lấy cổ áo của Lý Liên Anh, quăng ra bên ngoài, sau đó đóng chặt cửa lại. Nàng lướt về trước hệt như linh hồn đang bay, rồi lại dính chặt vào Trịnh Khinh Ái.
Thiên nữ ngồi trên giường, mà Bạch Vân giờ đây lại đang ngồi trên đùi nàng ta. Hai tay Bạch Vân vòng lấy cổ người kia, hệt như chim nhỏ mà nép mình vào lòng Trịnh Khinh Ái.
“Hôm nay Bạch Vân dính người quá…” Thiên nữ chọt lấy má nàng, cười nói.
“Thiên nữ không thích?” Bạch Vân phiền muộn hỏi, cứ nghĩ đến việc hoa mai của Trịnh Khinh Ái có thể đã bị kẻ nào khác lấy mất thì nàng lại bồn chồn trong lòng.
Nàng lo sợ sao? Bạch Vân nghĩ là có, nhưng nàng và Thiên nữ hiện giờ vẫn chưa là gì của nhau cả. Nàng không thể đứng ra trước mặt tất cả mọi người mà tuyên bố rằng Trịnh Khinh Ái là của mình được.
“Có muốn ngủ thêm một chút không?”
Cửa bật mở, Quỳnh An ló đầu vào trong.
“Thiên nữ, yêu vương hỏi người là…”
Cô nhìn Bạch Vân đang ngồi trên đùi Trịnh Khinh Ái, đột nhiên đơ ra.
Ủa khoan?
Bạch Vân ngược lại không để tâm đến Quỳnh An, nàng vùi mặt vào cổ Thiên nữ, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ngủ chút cũng được.”
Quỳnh An lâm vào tình trạng ngẩn ngơ. Thế Bạch Vân thật sự nằm dưới hả?
Quan trọng là, hai người trước mặt cô bây giờ thật sự quá mức đẹp đôi, Bạch Vân hiếm khi làm nũng nay lại yếu ớt ôm lấy cổ của thiên nữ. Còn Trịnh Khinh Ái một tay giữ lấy eo nàng, một tay lại dùng quạt để quạt cho nàng.
Chói mù mắt chó rồi.
Biết thân biết phận đóng cửa lại, đi ra ngoài. Cô chợt hiểu vì sao Lý Liên Anh lại ngồi một đống ở ngoài này rồi. Quỳnh An vừa nói vừa hướng ánh nhìn sang cô gái trẻ người non dạ bên cạnh với ánh nhìn xót thương.
“Thế Bạch Vân ngủ nhé?” Trịnh Khinh Ái vừa hỏi vừa kéo gối ra, Bạch Vân hơi ngẩn người, bình thường ở Hắc Sát môn luôn có một số đệ tử cấp thấp đi làm việc này cho nàng, sau khi đến Bạch Trung gia viên thì Bạch Vân đã quen tự mình làm lấy, nàng chưa bao giờ nghĩ… Trịnh Khinh Ái sẽ làm thế vì mình.
Nàng ta một tay giữ lấy eo Bạch Vân, tay còn lại kéo ra gối đầu cùng chăn, dáng vẻ dịu dàng lại ân cần.
Nàng theo đó nằm xuống, lại dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
“Trịnh Khinh Ái.” Bạch Vân khẽ gọi trong cơn mơ màng.
“Ta đây.” Thiên nữ nhẹ giọng đáp lại.
“Đừng để tôi chờ lâu quá, cũng… đừng rời… đi…” Nàng còn chưa nói hết câu thì cơn buồn ngủ đã kéo tới, hai mắt Bạch Vân cũng theo đó trĩu xuống, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Trịnh Khinh Ái chạm tay lên má nàng, ánh nhìn quá đỗi dịu dàng.
“Câu đó phải là ta nói mới đúng.”
Bạch Vân thế mà ngủ hẳn đến ngày hôm sau.
Nàng mệt mỏi bước xuống giường, mò mẫm súc miệng xong mới nhận ra đây chẳng phải phòng mình. Trong lúc Bạch Vân vẫn đang bối rối không biết phải làm sao thì Trịnh Khinh Ái đã đem quần áo của nàng vào phòng.
Thiên nữ nhìn nàng, khẽ cười, sau đó mới đặt quần áo mới lên giường.
“Chúng ta sẽ đi đến ngọn núi kỳ lạ kia.” Trịnh Khinh Ái bước ra ngoài, đóng cửa lại. “Nhanh lên.”
Bạch Vân nghe nàng nói xong thì tỉnh táo hơn phân nửa, rất có thể hôm qua Quỳnh An vào phòng cũng muốn nói điều này, nhưng vì quá mệt mỏi mà nàng chẳng nghe lọt được bất cứ điều gì. Bạch Vân vừa nghĩ, tốc độ thay quần áo lại nhanh hơn một chút. Làm xong mọi thứ, nàng lao ra bên ngoài muốn nhanh chóng xuống lầu, chợt phát hiện Trịnh Khinh Ái vẫn đang đứng chờ mình.
Bạch Vân ngơ ngẩn nhìn nàng ta, Thiên nữ lại nhẹ nhàng bật cười, nắm lấy tay nàng, dẫn nàng xuống lầu.
Bạch Mặc Tử, Thất Tinh cùng Quỳnh An có vẻ chờ cũng đã lâu, giờ đang chậm rãi ăn sáng. Thấy Bạch Vân cùng Trịnh Khinh Ái xuống, yêu vương liền lên tiếng.
“Đến đây nhanh lên.”
Trịnh Khinh Ái cùng Bạch Vân ngồi xuống ghế, tiểu nhị chu đáo mang đến hai cái chén cùng hai đôi đũa, đặt trên bàn của các nàng.
Bạch Mặc Tử đợi tiểu nhị rời đi mới nói tiếp.
“Hai ngày nay ta đã cho các tiểu yêu điều tra, tà khí của Đọa Lạc Điêu Linh đã biến mất rồi.” Yêu vương dừng lại giữa chừng để nhai một miếng cá, sau đó lại nói tiếp.
“Đi hôm nay là vừa đúng, vừa tiện tra xét, vừa không bỏ lỡ manh mối.”
Quỳnh An lúc này quay sang Bạch Vân, hôm qua mọi người đều đã bàn nhau hết rồi, nên cũng không có gì ngạc nhiên, nay nói lại chủ yếu là để Bạch Vân không quá bất ngờ mà thôi.
“Vân theo kịp chứ?”
Ai ngờ Bạch Vân chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Hôm qua có gặp vài người, hỏi được vài chuyện nên cũng không có gì ngạc nhiên.” Nàng loáng thoáng nhớ lại câu chuyện mà mình nói cùng với Lam, dù không quá liên quan, nhưng cũng có thể xem là manh mối. Bạch Vân âm thầm ghi lại trong lòng, phải lựa dịp mà hỏi Bạch Mặc Tử, giờ trước tiên cứ điều tra tà khí trước đã.
Trịnh Khinh Ái nhướng mày nhìn sang, nhưng sau đó cũng liền quay đi.
Mọi người ăn xong cơm cũng liền tranh thủ đi đến ngọn núi kia. Do đạo pháp khác biệt, Bạch Mặc Tử cùng Thất Tinh và Quỳnh An ở trong phòng dịch chuyển đến trước, trong khi Trịnh Khinh Ái và Bạch Vân cùng nhau đi qua bìa rừng, mới dùng khinh công để tiếp tục.
Hai người đi song song với nhau, Bạch Vân đưa mắt nhìn con đường đầy đá đen trước mặt, trong đầu không khỏi suy nghĩ đến vài chuyện kỳ lạ.
Đọa Lạc Điêu Linh khi đi qua bất kỳ vùng đất nào, đều sẽ để lại một số tinh thể tà khí, những thứ này bán cho các luyện đan sư thì luôn được mua với giá cao. Nay con đường bên dưới trải đầy đá đen, chẳng biết có phải những tinh thể đó không nữa.
Bạch Vân không dám chắc.
Tốc độ khinh công của nàng cùng Trịnh Khinh Ái đều đã đạt đến thần sầu, nên cũng chẳng mất quá lâu, cả hai đã trông thấy ba người kia đang đứng đợi cách đó không xa.
Thất Tinh nhìn hang núi trước mặt, nhẹ nhàng thả vài luồng yêu lực vào trong, thắp sáng một góc động, tức thì trông thấy một xác người đầy tà khí.
Có lẽ như họ đến đúng nơi rồi.
Quỳnh An đứng sau Thất Tinh, ló đầu vào nhìn xem, lúc này đột nhiên có tiếng cười phát ra từ phía sau, thanh thoát như gió xuân.
“Ta khuyên má đào không nên bước vào trong.”