“Công chúa, quận chúa… vẫn chưa về.”
——————–
“Chỉ là một mặt.” Phùng Tĩnh Tô lấy ra thư Thần Nhứ tự tay viết từ dưới án thư. “Như vậy Thần Nhứ mới có thể cho ta nhiều lợi ích hơn. Đương nhiên, làm thế cũng có lợi với tình hình hiện tại của tỷ ấy.”
“Người tin tưởng Dịch Già Thần Nhứ có thể thành công phục quốc? Nước Lịch vẫn luôn là một cường quốc đấy!” Tiết Ngải chớp đôi mắt to, vẻ mặt ngây thơ.
Phùng Tĩnh Tô ôm chặt eo nhỏ của nàng, “Em ra vẻ ngây thơ rất được, nhưng ta biết trong lòng em đã có đáp án.”
Tiết Ngải có chút chán nản mà xụ mặt, “Lần nào Tô tỷ tỷ cũng vạch trần em!”
Phùng Tĩnh Tô vội vàng kêu to: “Oan uổng! Lúc em đi hù người khác, ta chưa bao giờ vạch trần em mà. Nhưng ở trước mặt ta, em có ý tưởng gì thì vẫn nên nói thẳng.”
Tiết Ngải rõ ràng, Vân Tĩnh công chúa trước mặt là một người cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức gần như máu lạnh. “Dịch Già Thần Nhứ ở nước Lịch đã hơn một năm, tất nhiên có nhiều sự chuẩn bị. Chỉ dựa vào việc nàng ta có thể làm Nhu Gia công chúa giúp nàng ta khôi phục nội lực, em nghĩ nàng ta tất nhiên có thể phục quốc thành công. Hơn nữa…” Tiết Ngải tựa vào lòng Phùng Tĩnh Tô, “Còn có người giúp nàng ta mà.”
Phùng Tĩnh Tô lắc đầu. “Ta không giúp tỷ ấy. Đôi bên đều có lợi trong chuyện này. Nói tới lý trí, Thần Nhứ không bằng ta. Có nhiều lúc tỷ ấy bị cảm xúc chi phối. Nhưng nói đến mưu tính, dù sao tỷ ấy cũng là người duy nhất Chưởng viện nhìn trúng. Về điểm này, Cảnh Hàm U chỉ như phần bù.”
Lúc này Nhu Gia công chúa “phần bù” đang ngồi trong lều trại ở đại doanh Phi Vân Kỵ, cầm trong tay lời khai mới nhất cấp dưới đưa lên. Lời khai nói rằng chuyện thích khách ám sát đều do Phùng quý phi sắp đặt. Mặt khác là lục soát ra một tấm bản đồ ở An Hoà đường, theo lời khai là Phùng quý phi vẽ.
Chứng cứ hiện có đều hướng về Phùng quý phi, Cảnh Hàm U biết nếu mình bẩm báo việc này cho Hoàng thượng, dù Phùng quý phi được sủng ái thì cũng khó mà thoát thân. Hoàng thượng có thể không thèm để ý hậu cung ngươi lừa ta gạt, dù gì không ai dám ở trước mặt hắn sử dụng mấy thủ đoạn đó. Song, một khi uy hiếp tới an ninh hoàng cung thì đã không còn là chuyện đùa nữa. Phùng quý phi trợ giúp người nước khác vào kinh thành, lại còn cung cấp bản đồ hoàng cung, đó chính là tội danh thông đồng với nước ngoài.
Có lẽ là ý thức được tính quan trọng của sự việc, Cảnh Hàm U ngược lại không vội vã báo cáo. Khi tất cả chứng cứ đều hướng vào một mục tiêu một cách quá rõ ràng, người ta sẽ cảm thấy là cố tình.
Cảnh Hàm U rất muốn nói về chuyện này với Thần Nhứ, hai người cùng nhau phân tích một chút. Tuy nhiên, trước khi nàng ra khỏi cung, Hoàng hậu đã dặn nàng. Bà mặc kệ nàng sủng ái Thần Nhứ thế nào, Thần Nhứ dù sao vẫn là công chúa nước địch, về việc nước, Hoàng hậu mong nàng có chừng mực.
Nghĩ đến đó, Cảnh Hàm U lại từ bỏ ý tưởng bàn luận với Thần Nhứ. Nếu Phùng quý phi bị hãm hại, vậy chủ mưu sau lưng là ai? Hơn nữa, hãm hại bằng cách nào đây? Rốt cuộc những người kia đều là Phùng quý phi mang về kinh thành. Bản đồ cũng là Phùng quý phi cung cấp. Phùng quý phi cũng quả thực luôn muốn đẩy Thần Nhứ vào chỗ chết. Phiền não cả buổi chiều, cuối cùng Cảnh Hàm U quyết định viết tất cả vào một lá thư rồi dâng lên Hoàng hậu. Về việc Hoàng hậu sử dụng mấy thứ đó như thế nào, nàng không cần bận tâm.
Sai người đi đưa thư, Cảnh Hàm U rốt cuộc nhẹ nhõm. Nàng ra khỏi lều liền nhìn thấy Thần Nhứ và Linh Âm đã trở về từ bên ngoài doanh trại.
Lúc này mặt trời đã ngả về phía tây, cái bóng của Thần Nhứ bị kéo rất dài. Thời tiết càng ngày càng nóng nên hai chủ tớ đều mang mũ rộng vành. Lúc này Thần Nhứ đã đi tới cửa lều, nàng tháo mũ xuống đưa cho Linh Âm, nhìn Cảnh Hàm U mà mỉm cười.
“Lại đi ra ngoài luyện công?” Cảnh Hàm U ngẩng đầu nhìn mặt trời vẫn phát ra uy lực, “Trời nóng như vậy, nàng muốn luyện công cũng nên tìm chỗ mát mẻ.”
“Vẫn được. Trong rừng có bóng cây.” Thần Nhứ lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, xoay người bảo Linh Âm đi chuẩn bị nước ấm.
Nghe thấy chuẩn bị nước ấm, Cảnh Hàm U liền biết Thần Nhứ muốn tắm rửa, hứng thú nhướng mày. Thần Nhứ nguy hiểm mà híp mắt.
“Cái đó…” Cảnh Hàm U thấy vẻ mặt nguy hiểm của Thần Nhứ, lời đến bên miệng lại bị nuốt trở vào.
Sau khi ăn cơm tối, hai người đi bộ ra khỏi đại doanh. Cũng không xa, chỉ là đi dạo xung quanh, thấy cái gì thì nói cái đó, vô cùng nhàn nhã.
“Con thỏ!” Đi tới đi lui, trong sương chiều, Cảnh Hàm U phát hiện một con thỏ trắng đang ăn cỏ.
Thần Nhứ bất ngờ, không phải vì con thỏ mà là vì vẻ mặt hưng phấn chân thật của Cảnh Hàm U. Đương lúc nàng ngây người, Cảnh Hàm U đã nhẹ nhàng đi tới bắt chú thỏ rồi trở về.
“Nàng bắt nó làm gì?”
“Tặng cho nàng.” Cảnh Hàm U mang vẻ mặt đường hoàng mà đưa con thỏ.
Thần Nhứ dở khóc dở cười. Chẳng lẽ Cảnh Hàm U thật sự cho rằng mình thích thỏ? Thần Nhứ nhận, khom lưng đặt nó trên mặt đất, buông tay ra. Con thỏ lập tức nhảy nhót chạy xa.
“Không phải nàng thích thỏ sao?” Cảnh Hàm U khó hiểu.
“Đồ ngốc!” Thần Nhứ không có ý giải thích. Chỉ là nghĩ đến khoảnh khắc tốt đẹp năm đó khi Cảnh Hàm U tặng mình chú thỏ, rồi lại thổn thức với tình cảnh hôm nay. Nghĩ thế liền thất thần. Đến lúc hoàn hồn, nàng nhận ra mình đã bị Cảnh Hàm U ôm lấy từ phía sau.
“Nàng suy nghĩ cái gì? Nhớ đến con thỏ năm ấy ta tặng nàng?” Giọng nói của Cảnh Hàm U truyền đến từ sau lưng.
Tay Thần Nhứ nhẹ nhàng phủ lên tay Cảnh Hàm U. Nàng chỉ cúi đầu mà không nói lời nào, thân mình thả lỏng rúc vào lòng Cảnh Hàm U. Giờ này khắc này, bên tai chỉ có gió nhẹ du dương, côn trùng kêu vang, bóng cây lắc lư. Thần Nhứ thở dài sâu thẳm đáy lòng. Nếu thời gian vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt đẹp biết bao!
“Nàng luôn không chịu thừa nhận là nàng thích ta.” Giọng nói Cảnh Hàm U có chút buồn bực.
“Xin lỗi, Hàm U. Ta nên sớm thừa nhận hơn một chút.” Thần Nhứ ngoảnh đầu, chủ động hôn lên môi Cảnh Hàm U. Nếu năm đó mình sớm thừa nhận, cho Cảnh Hàm U chút niềm tin, liệu nước Dịch có bị diệt không? Thần Nhứ biết tất cả những điều này đều không có câu trả lời. Chuyện đã xảy ra thì không cần đặt giả thiết nữa. Hối hận cũng vô ích, chỉ có cố gắng đền bù cho sự tiếc nuối lúc đó, ta mới không mất đi nhiều hơn.
Trong lòng Cảnh Hàm U chỉ có tràn đầy vui sướng, nàng bị động mà tiếp nhận nụ hôn này, cố gắng không phản công, nàng muốn dụ dỗ Thần Nhứ nhiệt tình hơn. Nhưng nụ hôn của Thần Nhứ lại như chuồn chuồn lướt nước, chọc cho lòng Cảnh Hàm U nổi lên một ngọn lửa.
“Nàng cố ý!” Cảnh Hàm U cau mày lên án.
Thần Nhứ chỉ nhấp môi cười. Bây giờ miệng lưỡi sắc bén của nàng đều thu lại, tùy ý để Cảnh Hàm U hầm hừ kéo nàng về đại doanh.
Ở đại doanh có binh lính tuần tra, thấy Cảnh Hàm U thì đều dừng lại hành lễ. Vài người phía trước không hẹn mà cùng phát hiện Nhu Gia công chúa đang tức giận, bọn họ đều thấy lạ, ai dám chọc giận chỉ huy sứ của bọn họ? Lại nhìn thấy Thần Nhứ ở sau nhịn cười thật sự vất vả, họ lập tức rõ ràng.
Trong đại doanh không phải không có kẻ bàn tán về chuyện Nhu Gia công chúa ở cùng với Thuận Ân quận chúa. Tuy nhiên Cảnh Hàm U không để bụng, Thần Nhứ cũng không để bụng, cho nên bàn tới bàn lui, dần dần cũng không ai bàn nữa.
Vào lều trại hai người ở, Thần Nhứ còn chưa đứng vững đã bị Cảnh Hàm U đè lên giường. “Gần đây nàng cứ thích trêu chọc ta.” Nói thật, Cảnh Hàm U rất thích Thần Nhứ cố ý vô ý bày ra vẻ quyến rũ, nhưng trêu xong lại không cho ăn thì là một cảm giác khác.
Thần Nhứ bị đè trên giường, đôi tay bị Cảnh Hàm U bắt lấy kìm ở hai bên. Nàng không hề giãy giụa, mặc cho Cảnh Hàm U kéo y phục của mình ra, để lại từng dấu từng dấu trên người mình.
Một đêm hoang đường.
Sáng sớm tỉnh lại, Thần Nhứ chỉ cảm thấy cơ thể như bị nghiền qua. Khi cúi đầu mặc y phục thì thấy cả người đầy dấu vết, nàng không khỏi lắc đầu, quả nhiên cái giá của phóng túng là rất lớn.
Cảnh Hàm U sớm đã đi đến quân doanh xử lý công vụ. Gần đây Phi Vân Kỵ đang luyện binh, dù không cần Cảnh Hàm U quá nhọc lòng nhưng có rất nhiều việc phải hỏi.
Lại là một ngày bận rộn, bất tri bất giác, thái dương lại ngả về tây. Cảnh Hàm U ra khỏi quân doanh, hoạt động cơ thể cứng đờ một chút. Nhưng dưới hoàng hôn lại không thấy bóng dáng Thần Nhứ.
“Hôm nay về trễ thật.” Nàng tự nhủ. Có cấp dưới tiến vào báo cáo công việc, nàng lại lu bù lên.
Khi Trần Tâm cầm đèn đi vào, Cảnh Hàm U mới phát hiện sắc trời đã tối. “Thần Nhứ trở về từ khi nào?”
“Công chúa, quận chúa… vẫn chưa về.” Lúc này sắc trời còn chưa tối đến mức thắp đèn, Trần Tâm quả thật nhận ra Thần Nhứ chưa trở về, phái người đi tìm cũng không phát hiện bất cứ thứ gì, bấy giờ mới tiến vào bẩm báo Cảnh Hàm U.
“Ngươi nói cái gì?” Cảnh Hàm U lập tức đứng dậy. “Ngươi sai người đi tìm chưa?”
Trần Tâm gật đầu. “Quận chúa không ở trong rừng cây ngày thường luyện công.”
“Hay là… nàng ấy đổi chỗ?” Cảnh Hàm U hỏi. Nàng chỉ có thể hỏi, chính nàng cũng không dám nghĩ đến câu trả lời.
Binh lính Phi Vân Kỵ cầm đuốc tìm người khắp núi đồi, thế nhưng tìm một đêm mà vẫn không thấy bóng dáng Thần Nhứ và Linh Âm. Đồng thời, Trần Tâm được Cảnh Hàm U cử về hoàng cung cũng đã trở lại. Lâm Lang cũng mất tích.
Cảnh Hàm U ngồi suốt một đêm. Tảng sáng, binh lính tới báo: Không phát hiện được gì. Nàng lập tức dẫn người trở về hoàng cung.
Cùng ngày, tất cả cửa ải ở biên giới nước Lịch và nước Dịch đều đóng lại, ra vào đều phải kiểm tra nghiêm ngặt. Sau khi vào cung báo cáo Hoàng thượng việc Thần Nhứ mất tích, Cảnh Hàm U lập tức trở lại đại doanh Phi Vân Kỵ, dẫn theo ba trăm tinh binh đi thẳng đến biên thuỳ.
Đến khi Hoàng hậu trong hoàng cung biết được tin tức, Cảnh Hàm U đã rời khỏi kinh thành từ lâu.
Cung Đoan Hoa.
“Dịch Già Thần Nhứ này thật là một tai họa! Nhu Gia đã yêu chiều cô ta đến thế mà cô ta vẫn dám chạy? Bổn cung xem lần này Nhu Gia còn mềm lòng với cô ta được không.” Hoàng hậu thương con gái một lòng si mê lại bị cô phụ, đồng thời cũng hy vọng Cảnh Hàm U vĩnh viễn không tìm thấy Thần Nhứ. Nghĩ vậy, trong lòng liền có kế hoạch.
Cùng một ngày, tình hình mới nhất của nước Dịch được báo cáo lên triều đình, Hoàng đế vừa mở ra đọc đã cau mày. Nước Dịch gặp nạn châu chấu tràn lan, mấy ngàn mẫu ruộng tốt năm nay sắp chịu cảnh tan tành. Liên tưởng đến chuyện Cảnh Hàm U nói Thần Nhứ mất tích, chẳng lẽ Thần Nhứ nhận được tin tức trước nên đã về nước xử lý nạn châu chấu? Nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng. Nếu Thần Nhứ thật sự lo lắng nạn châu chấu ở nước Dịch mà nóng lòng về nước, nàng hoàn toàn có thể thông qua Cảnh Hàm U nói cho hắn, vốn dĩ không cần lén lút trở về.
Cùng một ngày, một thánh chỉ hạ xuống biên giới giáp giữa nước Lịch và nước Vân, lệnh cho quân coi giữ biên giới lập tức áp giải Tiêu Dao hầu Dịch Già Dụ vào kinh thành. Với người mất nước, Hoàng thượng nhất định phải có người để nắm trong tay.