Lâm Dương híp mắt lại: “Công chúa Hoa, công chúa ngốc gì, không quen!”
Đầu trọc giận dữ: “Mày dám sỉ nhục công chúa Hoa?”
Lâm Dương giận quá hóa cười: “Rốt cuộc công chúa Hoa chó má mày nói là ai vậy? Tao không biết, tìm tao làm gì? Chẳng lẽ là công chúa bốn loại dịch vụ ở hộp đêm? Không có hứng!”
“Các anh em, lên!”
Lâm Dương chửi thể, nhanh chóng chạy tới, chân nguyên đổ dồn về hai chân, bùng nổ, vừa sải ra một bước đã đến thẳng trước mặt đầu trọc.
“Chát!”
Đâu trọc bị tát một cái rất mạnh.
Gã không ngờ trong tình huống này mà Lâm Dương vẫn dám ra tay đánh trước, gã hoàn toàn không có thời gian đáp trả đã bị tát ngã ra đất, phun ra bảy tám cái răng, mặt sưng như heo.
Đánh ngã xong một người, Lâm Dương không hề dừng lại mà tiếp tục xông tới một tên khác.
“AA”
“Lấy vũ khí ra, cùng lên!”
“Giết chết nó!”
Một vài người chạy về xe lấy gậy và dao ra, nhưng khi bọn chúng quay đầu lại, trên đất đã nằm la liệt năm sáu tên, ai nấy đều ôm đùi đau đớn la hét.
Chân của chúng đã gãy hết.
“AI”
Một kẻ câm gậy xông lên, “Bịch!”, cây gậy nện vào cổ Lâm Dương, nhưng anh lại không hề nhíu mày lấy một cái, giơ tay bắt lấy nó rôi nện xuống đầu gã.
“Phịch!”
Gã ngã xuống đất, vỡ đầu.
Đây là Lâm Dương đã rút lại hơn một nửa sức mạnh, nhưng lực đánh của cú đập ấy vẫn rất nặng.
Công pháp Vô Danh và thần khí kia đã giúp anh được lột xác, tốc độ và sức mạnh đều tăng lên từng ngày, phòng ngự cũng thế.
“Xẹt!”
Một con dao phay chém tới.
Lâm Dương giật mình, phát hiện ra mình có thể bắt được chính xác đường đi của con dao, anh giơ gậy gỗ lên, dùng lực nện lên sống dao.
“Keng!”
Dao phay văng ra theo hình lốc xoáy rồi đâm vào cửa sổ xe BMW.
Lâm Dương đè đầu kẻ đó lại, chạy tới, một tay đè vào mui xe, một tay đập đầu gã vào đó, gã không hét nổi tiếng nào, hôn mê bất tỉnh.
Tốc độ quá nhanh.
Những kẻ này đều mang theo hung khí, chứng tỏ bình thường cũng rất hay đánh nhau, nhưng trước khi tới đây chúng không hề nghĩ rằng kết quả lại là như thế này.
Bây giờ sâu sắc cảm nhận được sự bất lực khi đứng trước Lâm Dương.
Cho dù đánh được anh cũng chẳng làm nên tích sự gì, bị anh đánh một phát thì bị hạ nốc ao, hai bên hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
“Cạch””
Lâm Dương xách gậy gỗ, xông tới những kẻ còn lại.
“Khoan đã, có gì từ từ nói”
Một tên huơ dao phay loạn xạ, hét lên.
“Đinh!”
“Bịch”
Lâm Dương quất gậy đánh bay dao của gã, đập gãy chân gã một cách nhanh gọn, lạnh lùng lên tiếng: “Đánh xong rồi nói.”
“Bịch, rắc rắc!”
Lại một cái chân bị gãy.
Lâm Dương tức tối quát: “Dám đụng hư xe mới của ông à? Tưởng nó miễn phí hay sao?”
“Rắc rắc!”
Lại một kẻ chung số phận.
“Bọn mày mời người khác kiểu đó đấy sao?”
“Rắc rắc!”
“Rắc rắc!”
Những kẻ còn lại mỗi người đều bị gãy một chân.
Cuối cùng, Lâm Dương đi tới trước mặt đầu trọc, chân của gã vẫn chưa bị đập gãy.
Gậy bóng chày rất cứng, đập gãy nhiêu cái chân như thế mà vẫn chưa sứt mẻ gì.
Lâm Dương đặt gậy lên bụng đầu trọc, cười khẩy, nói: “Chỉ bằng đám rác rưởi chúng mày thì chưa mời nổi tao đâu, bây giờ nói được rồi chứ, con công chúa đi chó má kia tìm tao làm gì?”
Đầu trọc hốt hoảng nhìn bụng mình, rất sợ Lâm Dương dời đầu gậy xuống nữa, nện một phát thôi là con cháu của gã đi ngay.
Đầu trọc vội nói: “Là Đao Hoàn, mày đập gãy chân hắn, hắn là thuộc hạ của công chúa Hoa nên…
cô ấy bảo bọn tao bắt mày.”
“Cái thằng Đao Hoàn đấy hả, còn tưởng là ai-”
Lâm Dương lạnh lùng nói, giơ cao gậy bóng chày, tàn bạo đập xuống.
“Án”
Đâu tróc thảm thiết gào lên.
Lâm Dương nói: ‘Mày hét con mẹ gì? Tao đã đập mày đâu.”
Đầu trọc hoàn hồn nhìn lại, quả nhiên gậy bóng chày đang dừng giữa hai chân gã, đâm nứt mặt đường xi măng, hai phân ba gậy bóng chày đã đâm sâu vào trong đất.
Gã há hốc mồm, thầm nghĩ: “Thằng Đao Hoàn dính vào tên quái quỷ gì vậy trời, rốt cuộc tên này mạnh đến thế nào? Sợ là công chúa Hoa cũng không làm gì được!”