Nửa tiếng sau, Lâm Dương lái một chiếc BMW M8 mới tinh trở về khu biệt thự hd, chiếc cũ anh vân chưa vứt.
Nhân viên cửa hàng 4S kiểm tra xe, các máy móc linh kiện chủ yếu trong xe không hư hại gì, sửa xong y như mới, sau đó bị vứt vào một xó.
Sau khi Lâm Dương rời đi, một đám người vây quanh Chúc Hoàn Mỹ, không hề che giấu vẻ hâm mộ đố kỵ trên mặt.
“Hoàn Mỹ, sao em may mắn quá vậy, gặp được một người giàu có, một ngày kiếm được ít nhất ba trăm triệu tiền hoa hồng luôn!”
“Sao tớ lại không gặp được người đàn ông nào hào phóng thế chứ?”
“Hoàn Mỹ giàu to rồi, sau này phải liên lạc nhiều hơn, chủ động hơn chút nhé, tự đưa lên cửa luôn cũng được.
Một người vừa trẻ vừa đẹp trai như anh ấy, nếu bắt được vào tay thì cả đời không phải lo rồi.”
Mặt Chúc Hoàn Mỹ đỏ bừng, trong đôi mắt to lóng lánh nước tràn đầy say mê.
Hai giờ chiều, tại nghĩa trang Toàn Sơn, Thanh Châu.
Đó là nghĩa trang tàn tạ nhất, lụp xụp nhất Thanh Châu.
Lâm Dương và Vương Hồng đứng trước một bia mộ cô độc.
Đường đường là người sáng lập của tập đoàn Lâm Thị với giá trị con người lên đến hàng nghìn tỷ khi còn sống, thế mà sau khi chết, tro cốt lại chỉ được chôn tại một góc suy tàn nhất này.
Đây là thời điểm vô cùng đau đớn đối với Vương Hồng, bà đứng không nổi mười giây đã ngã quỵ xuống đất, gào khóc.
Lâm Dương lặng lẽ rơi nước mắt, tiến lên ôm lấy mẹ mình, hai mẹ con ôm nhau khóc.
Qua một lúc, cuối cùng cảm xúc của Vương Hồng mới ổn định được phần nào.
Bà nhẹ nhàng nhổ mấy ngọn cỏ nhỏ trước mộ, buồn bã nói: “Tại sao? Tại sao lại chôn cất bố con ở cái nơi tàn tạ này? Khi còn sống, bổ con rất thích những nơi náo nhiệt, ông ấy ở đây sẽ lẻ loi, cô đơn lắm.
Không phải ở nhà họ Lâm có một nghĩa trang riêng sao? Đó lại là nói bố con đặc biệt mua lại lúc bà nội con qua đời nữa, tại sao không an táng ông ấy ở đó?”
Miệng Lâm Dương đẳng chát: “Sau sự cố đó, Lâm Bắc đã khẳng định bố tham nhũng làm giả sổ sách là có thật, còn bán thành quả nghiên cứu hợp tác với chính phủ cho một đám người, nói ông ấy câu kết với nước ngoài.
Ông nội chỉ nghe mỗi lời Lâm Bắc nên đuổi bọn con ra khỏi nhà.
Lâm Bắc còn nói, bố con không có tư cách chôn trong nghĩa trang của nhà họ Lâm, còn đánh tiếng với những nghĩa trang lớn khác ở Thanh Châu là không được nhận tro cốt của bố, cuối cùng con chỉ có thể tìm đến chỗ này”
Anh dừng một lát rồi nói tiếp: “Nhưng mẹ yên tâm, con sẽ đòi lại công bằng cho bố, dời mộ bố đến một nơi có phong thủy tốt, điều tra sự thật và tìm ra hung thủ”
Sắc mặt Vương Hồng sa sâm đi, bà cực kỳ phẫn nộ.
Nhưng dù gì trước đây cũng từng là một nữ cường nhân, bà lấy lại bình tĩnh, nói: “Lâm Dương, cái tên Lâm Bắc này âm hiểm xảo trá, lắm mưu nhiều kế, dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, con đừng hành động thiếu suy nghĩ, mẹ sẽ nghĩ cách đối phó với ông ta”
Lâm Dương không ý kiến, nhưng anh đã ấp ủ một kế hoạch từ rất lâu.
Vương Hồng lạnh giọng nói: “Có lẽ ông nội con bị Lâm Bắc che mắt nên mới vậy, dù sao bố con cũng là con trai của ông ấy, tất cả những sản nghiệp của nhà họ lâm đều do vợ chồng mẹ liêu mạng cày cuốc mới có được, phần lớn đều để dành cho con, dựa vào đâu mà mấy người đó cướp? Đuổi con ra khỏi nhà lại càng vô lý hơn nữa, thế nên mẹ muốn đến gặp riêng ông nội con”
Đến lúc này mới biết điều mà mẹ con họ phải đối mặt là cái gì.
Lâm Dương mở miệng nói: “Nhưng giờ ông ta đang ở tại nhà họ Liễu, muốn ông ta gặp mình sợ là khó lắm”
Vương Hồng đáp: “Mẹ gọi cho bác Trần để gọi ông ấy ra mặt, mời ông nội con ra”
Tên đầy đủ của bác Trần là Trần Minh Viễn, bạn nối khố của Lâm Khánh Trường, hai người rất thân nhau.
Có ông ấy giúp đỡ, chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.
Tối đó, Lâm Dương và Vương Hồng ở nhà họ Trần, chờ ông cụ Lâm tới.