Một bên khác.
Vương Hồng đã làm người thực vật suốt nửa năm, trong nửa năm này chỉ có thể nhờ vào truyền dịch để duy trì mạng sống nên cho dù đã tỉnh lại vẫn cần một khoảng thời gian để hồi phục.
Lâm Dương dựa theo tình hình sức khỏe của bà để viết một toa thuốc bắc cho bà.
Nhưng anh không có giấy phép hành nghề y, tự viết toa được nhưng không thể lấy thuốc ở bệnh viện hay hiệu thuốc, đành gọi điện cho Diêu Mộc Nhã nhờ cô ấy giúp đỡ.
Tình cờ cô ấy cũng đang ở bệnh viện, vui vẻ đồng ý, cô ấy cũng rất hứng thú với toa thuốc mà Lâm Dương đưa.
Lâm Dương lái chiếc M8 của mình nhanh chóng đến bệnh viện thành phố số một.
Diêu Mộc Nhã đang ở trong văn phòng, đang nói chuyện với người thân của một bệnh nhân.
Giọng nói nhẹ nhàng cùng với nụ cười xinh đẹp của cô luôn tạo cho người ta cảm giác thoải mái.
Bổ mắt làm sao! Nhìn lại Liễu Ngọc Tuyết mà xem, đã lâu lắm rồi anh không cảm nhận được sự ấm áp từ cô, hầu như đều chỉ là lạnh lùng, thờ ơ, thậm chí còn xem anh như không khí, cộng thêm Thẩm Tú Phương và Liễu Ngọc Thanh còn hay nhặng xị với anh, ngày nào cũng xỉa xói anh, thế nên anh mới thích ở trong bệnh viện như vậy.
Dĩ nhiên, anh không oán hận Liễu Ngọc Tuyết.
Trong chuyện này cũng có một phần nguyên nhân rất lớn ở anh.
Trong lúc anh suy nghĩ, người thân của bệnh nhân đã đi, bàn tay ngọc ngà của Diêu Mộc Nhã quơ quơ trước mặt anh: “Này, đang nghĩ gì thế? Gọi mãi mà anh chẳng trả lời”
“?”
Lâm Dương hoàn hồi, nhìn cô ấy, thuận miệng nói: “À, không có gì, do hôm nay cô đẹp quá nên tôi nhìn thất thân ấy mà”
Diêu Mộc Nhã ngẩn ngơ, đá anh một phát, cáu lên: “Cái tên này, dẻo miệng quá.”
Cô ấy dừng một chút rồi nói: “Toa thuốc đâu, đưa tôi xem”
Lâm Dương lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng lấy toa thuốc ra đưa cho Diêu Mộc Nhã xem.
Diêu Mộc Nhã là một bác sĩ Đông y tiêu chuẩn, tuy không giỏi bằng Diêu Đức Bằng nhưng cũng được sáu mươi đến bảy mươi phần trăm, thế mà cô ấy lại không hề hiểu được sự kết hợp của những phương thuốc trong toa thuốc này: “Toa thuốc gì đây? Hơn một nửa đều là thuốc bổ, mẹ anh mới vừa tỉnh lại, uống đồ bổ nhiều như thế không có vấn đề gì sao? Đây không phải toa thuốc lấy được trên mạng đấy chứ? Không được, tôi không thể đóng dấu cho anh được”
Lâm Dương đáp: “Chắc chắn là được mà, cô cứ yên tâm.
Cô xem này, không phải tôi đã thêm vài vị thuốc phụ rồi đây sao? Dùng để trung hòa thuốc, kéo dài tác dụng của thuốc nhưng không quá mạnh, tôi cũng dùng khí châm nữa, huyệt Thiên trì, Hợp cốc…
Nghe Lâm Dương giải thích, Diêu Mộc Nhã đã tin quá nửa, nhưng vẫn làm theo trình tự để thể hiện trách nhiệm của mình đối với bệnh nhân: “Tôi sẽ ký tên và đóng dấu cho anh”
“Hay quá, bác sĩ Diêu, người đẹp Diêu, tôi biết cô rất tốt bụng mà”
“Tôi còn chưa nói hết đâu!”
Diêu Mộc Nhã trừng anh, cái trừng mắt ấy tràn đầy phong tình: “Anh lấy về nấu, tôi không yên tâm, tôi muốn giám sát anh.”
“Không thành vấn đề, hoan nghênh cô tới giám sát tôi.”
“Ngoài ra, mười ba châm Quỷ Môn của anh tôi có vài chỗ không hiểu, có thể nhờ anh giảng cho tôi không?”
“Được thôi.”
Trong văn phòng, Lâm Dương bắt đầu giảng cho Diêu Mộc Nhã về cách sử dụng mười ba châm Quỷ Môn.
Để việc hướng dẫn đạt hiệu quả tốt hơn, Lâm Dương chỉ vào các huyệt vị ngay trên người Diêu Mộc Nhã, đồng thời cho cô ấy biết khí châm là như thế nào.
Mà vào thời điểm đi châm cuối cùng, cũng chính là vị trí ba tấc trên huyệt Thiên trung, anh chọt ngón tay vào, ngoài cửa xuất hiện một người, chính là Liễu Ngọc Tuyết.
Cô thấy tay của Lâm Dương đặt vào chỗ đó của Diêu Mộc Nhã, còn cô ấy thì mặt đỏ bừng nhưng không hề phản kháng.
Trong nháy mắt đó, cô cảm giác đầu mình như sắp nổ rồi, xông lên tát anh một bạt tai.
“Chát!”